Đang mơ màng, cô nghe thấy tiếng của anh hai không kiên nhẫn vang lên.
"Cô ấy rốt cuộc thế nào rồi?"
Tiếp đó có một giọng nữ khàn khàn vang lên, cô đoán là bác sĩ Lữ.
"Tiểu thư bị kích thích đến thần kinh, là do những kí ức kia!"
"Không phải đã thôi miên đoạn ký ức kia rồi sao?"
"Diệp tiên sinh, thôi miên không phải là làm nó mất đi hoàn toàn, trí
nhớ từng tồn tại là sự thật, chỉ có thể che dấu nó tạm thời, mà không
thể hoàn toàn hủy diệt nó."
Trên trán bỗng truyền đến một hơi ấm quen thuộc, cô biết đó là bàn tay
của anh, ngay sau đó thanh âm của anh vang lên ở bên tai: "Miên Miên,
em tỉnh dậy đi... em đã ngủ một ngày một đêm rồi, anh hai hứa là sẽ
không bao giờ tổn thương em nữa...cầu xin em đó... hãy tỉnh dậy đi."
Thanh âm của anh nghe thật dịu dàng, giống như một làn gió mùa xuân thổi tới bên tai cô vậy, lại mang theo cả cố chấp, giống như nếu cô cứ bất
tỉnh , anh sẽ không nản lòng tiếp tục thì thầm bên tai cô. Lông mi cô
khẽ rung, chậm rãi mở mắt.
"Miên Miên, em tỉnh rồi à?" Anh vui mừng ôm lấy khuôn mặt của cô.
Cô nhìn người trước mặt cặp mắt hằn lên tia máu, vẻ mặt mệt mỏi, quần áo không chỉnh tề, đây là anh hai khôi ngô tuấn tú diện mạo bất phàm chú
trọng vẻ ngoài của cô sao?
Cô cố hết sức vươn cánh tay vô lực lên, sờ sờ gương mặt của anh, không biết tại sao, nước mắt liền tuôn rơi không ngừng.
Anh thất kinh hoảng hốt, "Sao vậy Miên Miên? Em còn đau sao? Là anh hai không tốt, là anh hai không nên đánh em!"
Cô giãy giụa ngồi dậy, chui vào trong vòm ngực rộng lớn của anh: "Anh
hai, xin anh đừng bỏ rơi Miên Miên, đừng chán ghét không cần Miên Miên!"
Anh ôm cô thật chặt, dịu dàng an ủi, "Anh hai vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi
Miên Miên, Miên Miên cũng hứa với anh, vĩnh viễn sẽ luôn ở bên cạnh anh, không cho phép đi theo người đàn ông khác rời xa anh, có được không?!"
Tuy lời nói của anh rất bá đạo nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất ấm
áp, còn có cả ngọt ngào, cô ở trong ngực anh nhẹ nhàng gật đầu một cái, chỉ cần anh sẽ không không quan tâm đến cô, cô liền vĩnh viễn sẽ không
rời khỏi anh. Trong lòng ý nghĩ ngọt ngào, cô từ từ rơi vào mộng đẹp.
Trong giấc mộng, dường như có một vật gì đó rất nóng bỏng mơn man dọc
theo thân thể cô, từ từ vuốt ve, cô có chút mất tự nhiên muốn tách rời
khỏi loại cảm giác nóng bỏng này , hướng khoảng giường lạnh như băng bên cạnh lăn đi, không ngờ vật kia đi theo cô thật chặt không thả, nhẹ
nhàng vuốt ve đã từ từ bắt đầu biến thành dùng lực vuốt ve. Trong ánh
trăng mờ, trong thân thể của cô giống như có một dòng nhiệt lưu từ từ
bắt đầu ở trong máu lan tràn, giữa hai chân cũng có một loại chất lỏng
ấm áp mơ hồ rỉ ra, cơ thể bỗng thấy trống rỗng, khát vọng mãnh liệt một cái gì đó, cần cái gì đó mà cô cũng không rõ. . . . . . Trong miệng của cô bất giác phát ra tiếng rên rỉ xa lạ, hai chân khó nhịn ma sát, trong lòng ê ẩm ngứa một chút, trong đầu rất muốn tỉnh dậy, nhưng là
hữu tâm vô lực, vẫn chìm đắm trong hỗn loạn. . . . . . Chỉ có thể mặc
cho phần nóng bỏng kia đem thân thể cô đốt cháy từng chút một.
Sáng ngày thứ hai, cô được anh ôm trong ngực mà tỉnh lại.
Đã rất nhiều năm cô chưa nhìn thấy bộ dáng lúc ngủ của anh hai rồi,
người thiếu niên đẹp trai lạnh lùng năm nào nay đã trở thành một người
đàn ông anh tuấn mạnh mẽ. Cô nghiêng đầu, quan sát bộ dáng lúc ngủ hiếm
thấy của anh, lúc ngủ trông anh không sắc sảo bén nhọn như thường ngày,
luôn che dấu bản thân trong một cái vỏ bọc lạnh lẽo, hiện tại ngược lại
trông anh có chút lười biếng giống như trẻ con vậy. Mái tóc đen nhánh
hỗn loạn, hai hàng lông mi vừa dài vừa cong, thật sự là rất đẹp.
Cô có chút ghen tị nhìn hàng lông mi dày đen nhánh kia, đáng thương thay khi cô là con gái mà lông mi còn không đẹp bằng anh, làm sao mà cô chịu nổi.
Cô nổi lên ý xấu , từ từ đưa tay dò hướng lông mi làm người ta ghen tị kia, nghĩ thầm có thể nhổ bớt mấy cọng lông mi.
Ngay lúc tay cô chỉ còn cách hàng lông mi kia 0,01cm, anh hai bỗng nhiên bắt lấy bàn tay của cô, đôi mắt to đen thâm thúy mở ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT