Vài ngày trôi qua trong tình trạng ngây ngây dại dại. Cô đã không còn hy vọng xa vời rằng anh sẽ yêu thương hay mong đợi đứa bé này nữa. Chỉ cần anh không tức giận rồi muốn đem phá cái thai này đi, đã là niềm hạnh phúc lớn đối với cô rồi.
Kể từ ngày cô ở bệnh viện đại náo với anh, cô không còn gặp lại anh nữa. Dĩ nhiên, cũng không có ai dám đề cập lại chuyện bỏ đứa bé này. Mặc dù lần nào Lữ Yên cũng đảm bảo với cô rằng đứa bé trong bụng vẫn bình yên vô sự, nhưng cô vẫn không thể yên lòng được, ngược lại càng thêm lo lắng đề phòng
Tình trạng căng thẳng tinh thần vào ban ngày đã ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng giấc ngủ vào ban đêm. Bây giờ, mỗi đêm nằm trên giường, cô chỉ có thể chợp mắt trong chốc lát rồi sẽ giật mình bật dậy, cô liên tiếp gặp phải ác mộng, cả đêm không thể an giấc.
Cô biết rõ mình cô chấp. Bởi vì khi vô số lần vuốt ve lên bụng, cô đều cảm thấy con ngày càng gầy gò, từ từ trượt ra khỏi cô. Chỉ là cô, cô luôn muốn kiên trì giữ lấy, cố gắng không cho con bỏ cô mà đi.
Cô cũng đã từng có suy nghĩ. Có phải hay chăng, nếu không có đứa bé này, cuộc sống của cô sẽ trở lại những tháng ngày hạnh phúc như khi xưa? Anh vẫn trước sau không đổi luôn thương yêu cô, mà cô cũng có thể vĩnh viễn núp dưới sự che chở của anh, sống cuộc đời thật hạnh phúc…
Nhưng mà, mỗi khi nghĩ đến điều này, bụng cô đột nhiên sẽ đau nhói, đứa bé kia, đứa bé kia đang khóc… Cô biết rõ, nó đang khóc, nó đang gọi mẹ… Nó đang gọi cô…
Làm sao cô có thể nhẫn tâm như vậy? Làm sao cô có thể tự tay vứt bỏ máu thịt của mình? Nó là con của cô, là con trai ruột của anh và cô…
Anh đã vứt bỏ nó một lần rồi, chẳng lẽ người làm mẹ như cô lại muốn vứt bỏ nó thêm một lần nữa hay sao?
Cô…
Cô muốn đứa con này, cô tuyệt đối không để bất cứ ai làm hại nó…
“Miên Miên, Sơ thiếu gia đến, con có muốn gặp cậu ấy không?” Vú Lâm đứng ở cửa phòng cẩn thận hỏi ý cô.
Cậu? Cậu đến đây sao?
Đúng rồi, cũng cính bởi vì lần đó cô ngất xỉu liền phát hiện đã mang thai, Tần Nhật Sơ cũng biết.
“Miên Miên, em…” Tần Nhật Sơ vừa bước vào vừa gọi cô. Đến khi nhìn thấy cô, hắn liền dừng bước, sửng sốt thật lâu, đi đến trước mặt cô, đỡ cho cô ngồi dậy, cơn giận bắt đầu bộc phát: “Hắn sao có thể chăm sóc em như vậy, em xem em cũng đã làm mẹ rồi, sao lại gầy yếu đến độ này được? Vú Lâm, bà cho tôi…”
“Đừng…” Cô vội vàng kéo tay Tần Nhật Sơ lại: “Không phải lỗi của bọn họ, là em không muốn ăn cơm!
“Em…” Ngừng lại một lát, Tần Nhật Sơ chán nản hạ tay xuống: “Miên Miên, em tội gì mà phải tự làm khổ mình thế này?”
Cô lắc đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Không khổ… Em không sợ khổ… Em sợ… Sợ… Ô ô ô… ô ô ô…” Lời chưa nói hết, người đã không nhịn được mà nước mắt tuôn trào. “Cậu nhỏ, em chỉ là… Chỉ là sợ em không thể giữ nổi đứa bé này… ô ô… Mỗi ngày trôi qua em đều cảm thấy nó đang suy yếu dần, em nỗ lực muốn ăn, muốn giữ chặt nó ở lại, nhưng mà nhưng mà… ô ô ô… Em không xứng làm mẹ, đứa bé này chắc chắn không muốn em làm mẹ nó… Chắc chắn nó muốn bỏ em mà đi…”
Tần Nhật Sơ thở dài một tiếng, ôm chặt lấy cô: “Miên Miên, ngoan, không có chuyện gì, không có chuyện gì nữa. Em sẽ giữ được nó, cục cưng cũng sẽ rất khỏe mạnh. Tôi còn muốn khi nó chào đời sẽ gọi tôi một tiếng cha nuôi cơ đấy. Ngoan nào, Miên Miên của chúng ta không khóc nữa…Còn khóc, cục cưng sẽ mệt lắm…” Tần Nhật Sơ lau nước mắt trên mặt cô, vén lại gọn gàng những sợi tóc vương trên mặt, thấp giọng an ủi.
Cô nằm trong lồng ngực Tần Nhật Sơ, bỗng thấy một loại ấm áp kì lạ xuyên qua lớp áo, truyền đến tứ chi, thấm đẫm vào trái tim cô, bụng cô cũng mơ hồ dâng lên một sự ấm áp đến hiền hòa.
Cô ngừng khóc, vẫn còn nức nở nấc lên: “Vì… Vì sao lại gọi là cha nuôi?” Nói đúng ra thì phải gọi Ông trẻ mới đúng chứ nhỉ?
Tần Nhật Sơ gõ lên chóp mũi đỏ hồng của cô, nhẹ nhàng nói: “Cha nuôi không phải dễ nghe hơn sao?”
Nghe vậy, cô từ trong ngực Tần Nhật Sơ ngẩng mặt lên: “Cậu, cậu cũng cần cục cưng đúng không?”
“Ôi, Miên Miên nói gì vậy, cục cưng có ai lại không cần?” Tần Nhật Sơ kinh ngạc hỏi.
“Oa…” Nghe hắn nói như thế, cô đột nhiên òa khóc: “Cậu… Anh ấy không cần… Anh ấy muốn phá cái thai này đi… Oa oa…”
“Anh?” Tần Nhật Sơ đang vuốt tóc cô liền dừng tay “Em nói là anh hai em?”
“Vâng, anh hai nói không cần cục cưng.” Cô rưng rưng gật đầu một cái. “Anh ấy đã rất lâu rồi không có đến thăm con. Có phải cũng đã không cần con nữa không… Oa…” Cô lại tiếp tục khóc thất thanh đến kinh thiên động đ
“Có lẽ, hắn có nỗi khổ tâm riêng không thể nói đây?” Tần Nhật Sơ nói tốt cho anh.
“Có cái gì mà không thể nói chứ? Em đã nghe thấy anh ấy nói chuyện với Lữ Yên, phân phó cô ấy phá bỏ đứa bé này! Lần trước nếu không phải con của em mạng lớn, có lẽ đã sớm không còn nữa rồi… Cậu… Oa…”
“Được rồi, được rồi, Miên Miên, em đừng khóc nữa… Phải chú ý dưỡng thai…” Tần Nhật Sơ vuốt ve tóc cô, bất đắc dĩ nói.
“Dưỡng thai?” Cô nghi ngờ không hiểu.
“Nếu người mẹ thích khóc, lúc sinh con ra rồi nó cũng sẽ thích khóc theo đó!” Tần Nhật Sơ nhàn nhạt cười.
Oh, thật vậy chăng? Nghe nói như vậy, cô lập tức không khóc nữa, nhưng trong lòng vẫn ấm ức mà khụt khịt cái mũi.
Tần Nhật Sơ nhìn bộ dạng đáng thương tội nghiệp của cô, vừa nhẹ nhàng cười vừa nói: “Miên Miên, em gả cho tôi nhé!”
“Sao cơ?”
“Đừng có giả vờ ngớ ngẩn nhìn tôi như vậy, tôi đang nói thật đấy!”
“Nhưng mà, tại sao?” Cô đã ngạc nhiên đến mức sắp rớt cả cằm xuống rồi.
Tần Nhật Sơ không trả lời câu hỏi của cô nữa, ngược lại lại bí ẩn hỏi cô một vấn đề chẳng liên quan chút nào: “Miên Miên, có phải buổi tối em vẫn hay nằm mơ thấy ác mộng không?”
“Đúng vậy. Sao cậu lại biết?” Không những hay gặp mà chúng còn luôn khiến cô gần như phải thức trắng cả đêm.
Tần Nhật Sơ gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy em cng đã nhiều lần nằm mơ gặp ông ngoại rồi đúng không?”
Cô lại gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Đây là sự thật, cô vẫn luôn mơ thấy ông ngoại mắng cô là không nghe lời, lại còn nguyền rủa đứa trẻ cô sinh ra sẽ thành dị hình dị dạng nữa.
“Vậy thì đúng rồi!” Tần Nhật Sơ thở dài kết luận: “Y học gọi đây là chứng Tự kỷ ám thị!”
“Tự kỷ ám thị?” Đây là bệnh gì vậy?
Tần Nhật Sơ đẩy lại gọng kính trên mắt, phong thái giống như một giáo sĩ đang truyền đạo hay một giáo sư đang chuyên tâm giảng bài: “Đó là thuật ngữ đề cập đến tất cả những hình thức tự kích thích và khuyến khích bản thân qua năm giác quan của con người, là quá trình tự tâm niệm, tự khích lệ. Tự kỷ ám thị đóng vai trò cầu nối giữ một bên là phần ý thức tạo ra tư duy và một bên là phần tiềm thức tạo ra hành động. Thông qua những suy nghĩ chi phối tâm trí bấy lâu nay vẫn tồn tại trong ý thức, những nguyên tắc của tự kỷ ám thị sẽ chạm đến tiềm thức của con người và tác động đến tiềm thức bằng những suy nghĩ đó.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT