Mấy ngày nay thật sự là quá nhàm chán, ở công ty không có việc gì làm,
trên đường cũng không xảy ra vấn đề gì, cả người nhàn rỗi đến độ muốn
sinh ra nấm mốc luôn.
Ngay cả tiểu dã miêu mộng ảo thời đại bày ra trước mắt thật ngon miệng
hôm nay cũng không thể khiến hắn hoàn toàn thanh tĩnh lại. Lăng Thịnh vỗ trán kinh hãi, chẳng lẽ mình đã đến thời kỳ lười biếng của đàn ông, cái này thật sự có lực tổn thương cực mạnh nha, chả lẽ hắn giống như phụ nữ trong thời kỳ mãn kinh sao. Nghĩ như vậy, Lăng Thịnh thâm trầm suy nghĩ từ trong cơn say có chút thanh tĩnh lại, nhất thời không thể lý giải
được cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.
Vỗ vỗ gương mặt tuấn tú quyến rũ như con gái, Lăng Thịnh không thể tin
tự lẩm bẩm: "Nhất định là đang nằm mơ, mình phong lưu phóng khoáng, anh
tuấn đẹp trai phi phàm Lăng Thịnh Lăng đại thiếu gia thanh xuân niên
thiếu, làm sao có thể bị bất lực giống như ông lão được! Nhất định là
đang nằm mơ, đúng, tất cả chỉ là ảo giác của mình. . . . . ."
Vào nhà mở đèn lên, Lăng Thịnh liền "Oa" một tiếng hét lên thất thanh:
"Hôm nay chẳng những xuất hiện ảo giác, còn gặp quỷ nữa a!"
Trên sofa trong phòng, Diệp Hiên Viên đang nhấp một ly rượu, mặt không vui nhìn Lăng Thịnh đứng trước mặt sợ hãi kêu lên.
Lăng Thịnh vuốt ve trái tim nhỏ bé của hắn, mặt lo sợ nhìn lên sắc mặt
của người đàn ông tóc đen trước mặt, hỏi: "Đầu gỗ, cậu không phải xuân
tình đêm đêm ở nhà sao, chạy đến nơi này làm gì? Chẳng lẽ. . . . . ."
Lăng Thịnh lui về phía sau một bước lớn, bộ mặt kinh hãi quá độ, "Chẳng
lẽ, cậu thấy tớ xinh đẹp như hoa, nên quyết định cùng tớ làm một đoạn
tình BL sao? Tớ nói rõ trước, mặc dù tớ tuấn tú độc nhất vô nhị, nhưng
tớ vẫn là một người đàn ông chân chính nha, đối với lỗ đít nhỏ cũng
không thấy hứng thú gì cả!"
Diệp Hiên Viên dù hơi bực nhưng vẫn ung dung ngồi ngay ngắn ở trên ghế
sa lon, mắt lạnh nhìn Lăng Thịnh tự biên tự diễn rồi thật lâu sau mới
chậm rãi mở miệng: "Cậu nói đủ chưa? Nói đủ rồi an phận ngồi xuống, tớ
có việc hỏi cậu!"
Lăng Thịnh thấy Diệp Hiên Viên làm mặt nghiêm chỉnh, không khỏi thu hồi
việc chế nhạo, ngồi vào bên cạnh Diệp Hiên Viên, hỏi: "Làm sao vậy? Có
phải kẹo bông lại xảy ra chuyện gì rồi không?"
Diệp Hiên Viên hơi cúi mặt xuống nói, "Cô ấy đã nhớ lại!"
"Nhớ ra chuyện gì?" Lăng Thịnh trong nhất thời có chút không hiểu, nghi ngờ hỏi.
Diệp Hiên Viên mắt khép hờ, giọng nói khàn khàn: "Chuyện của Tần Thù Bối!"
"Cái gì ——" Lăng Thịnh kêu to ra tiếng, chán nản ngồi ở trên ghế sa lon, "Cô ấy chắc là đang rất thương tâm, cậu cùng Tần Thù Bối làm chuyện
kia, hiện tại dù cho nói thế nào cũng nói không thông nha!"
"Nói không thông thì không cần nói nữa!" Diệp Hiên Viên chợt mở con
ngươi sang ra, hung ác nói: "Lý Hoa Quân đúng là lá gan không nhỏ, lại
dám ở trước mắt giở trò càn rỡ! Hắn nghĩ hắn có thể an vị tiếp quản tất
cả mọi thứ của lão hồ ly kia sao?"
"Lý Hoa Quân không phải là vấn đề, vấn đề là phải làm sao với Kẹo Bông
bây giờ?" Lăng Thịnh đối với đường tình nhấp nhô quanh co của hai anh em nhà này cảm thấy thật vô lực.
Nhắc tới cô gái mà trong tim hắn quyến luyến không quên, Diệp Hiên Viên không khỏi tối mặt lại không nói gì thêm.
Lăng Thịnh nhìn thấy sắc mặt của đối phương, trong lòng mơ hồ dâng lên
một loại bất an khó nói, "Đầu gỗ, cậu chắc không phải lại dùng biện pháp mạnh nữa chứ !"
Đối phương vẫn duy trì im lặng coi như là thừa nhận.
Lăng Thịnh bắt lấy cổ áo sơ mi của Diệp Hiên Viên kéo lên, lạnh lùng
nói: "Tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, cậu gặp phải chuyện có liên quan đến
kẹo bông thì lý trí hoàn toàn biến mất, có chuyện gì không thể dùng lời
để nói sao, không nên dùng đến sức mạnh! Kẹo bông dù có thích cậu đến
thế nào đi nữa nhưng cô ấy cũng sẽ thấy sợ trước sự thô bạo tàn nhẫn như thế của cậu!"
Diệp Hiên Viên mạnh mẽ đẩy Lăng Thịnh ra, vuốt trán rồi từ từ tựa vào
trên ghế salon, lẩm bẩm nói nhỏ: "Cậu cho rằng tớ không muốn bình tĩnh
nói chuyện sao, cậu cho rằng khi tớ nhìn thấy bộ dáng cầu xin của cô ấy
sẽ không đau lòng, sẽ không mềm lòng sao! Nhưng mà nếu như tớ buông cô
ấy ra, đối với cô ấy nhỏ nhẹ cười nói, cô ấy căn bản là, cô ấy căn bản
không nghe lọt tai, cô ấy sẽ chỉ nghĩ mọi biện pháp thoát khỏi tớ! Vừa
nghĩ tới cô ấy sẽ cách tớ thật xa, tớ liền hận không thể trói cô ấy ở
trên giường, bẻ gảy đôi cánh của cô ấy để cô ấy vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi tầm mắt của tớ!"
Thở dài một cái, Diệp Hiên Viên bất đắc dĩ nói: "Bất kể hiện tại tớ có
giải thích cái gì cũng không thể thay đổi những thứ đã xảy ra! Huống
chi, chuyện này cũng không có gì hay mà giải thích! Điều duy nhất trong
đời Diệp Hiên Viên tớ thấy hối hận chính là năm đó đã để cô ấy một thân
một mình lang thang trên đường, những thứ khác, tớ không thẹn với lương
tâm. Bất kể là Nguyễn Diệp Thành hay là Tần Thù Bối mọi chuyện đều là
quả báo của bọn chúng! Nguyễn Diệp Thành, hắn không nên từ bỏ mẹ tớ, hơn nữa hắn có lỗi ở chỗ là đã biết rõ tớ sẽ trả thù còn giả tâm giả ý đem
tớ về sống ở Nguyễn gia; về phần Tần Thù Bối, lỗi của cô ta là do cô ta
là người phụ nữ mà Nguyễn Diệp Thành thích nhất, lỗi ở chỗ dám tổn
thương Miên Miên!" nói đến đó, con ngươi tĩnh mịch hẹp dài của Diệp Hiên Viên không khỏi nổi lên một tầng hận ý dữ tợn.
"Cậu ——" Lăng Thịnh chỉ vào Diệp Hiên Viên, "Cậu không phải là bởi vì
cái lần Tần Thù Bối trong lúc vô tình thiếu chút nữa bóp chết kẹo bông
mà trả thù chứ?" Nếu như là vậy, thật là quá tàn nhẫn, đối với một cô
gái yêu mình sâu đậm dùng hết thủ đoạn cuối cùng còn làm cho cô ấy mất
đi đứa con không nói, còn mất luôn cả tánh mạng, cư nhiên chỉ là vì một
chút chuyện nho nhỏ ngoài ý muốn thôi sao.
"Ha ha ha. . . . . ." Diệp Hiên Viên đột nhiên cười to, "Vậy thì thế
nào! Tớ thừa nhận tớ lợi dụng Tần Thù Bối, lợi dụng cô ta kiềm chế trả
thù Nguyễn Diệp Thành, nhưng mà tớ cũng đã cho cô ta cái dạng tình nhân
ôn tồn nho nhã mà cô ta mong muốn, là do cô ta không nên vọng tưởng tổn
thương cô ấy (ý chỉ MM á), không nên tổn thương người của tớ, nếu quả
thật nên oán giận thì hãy oán giận Nguyễn Diệp Thành đi, ai bảo cô ta là người phụ nữ hắn thích nhất!"
Nghe vậy, Lăng Thịnh sửng sốt trong chốc lát, thật lâu sau mới phục hồi
tinh thần lại, "Cậu nhất định phải nhắc nhở tớ, để cho tớ không ở trong
lúc vô ý mà chọc tới cậu! Qua nhiều năm như vậy, ở trên đường nói móc
chọc cười nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tớ nhìn thấy có người có thể
lợi dụng người khác mà tâm không thẹn còn lớn tiếng nói là do lỗi của
người ta tự làm tự chịu! Tớ thật sự là thay Tần Thù Bối cùng với tất cả
những cô gái yêu cậu rơi lệ a, nhưng mà một người đàn ông máu lạnh đến
như vậy lại có nhiều phụ nữ như tre già măng mọc tranh nhau đâm đầu
vào. Ai, cái thế giới này thật là kỳ diệu mà!"
Diệp Hiên Viên ước lượng nâng ly rượu lên, cười khổ, "Đúng vậy, tớ là
một người tàn nhẫn máu lạnh như vậy nhưng lại có thể ngã quỵ trên người
một đứa bé mềm mại yếu đuối, thật là báo ứng mà, Thiên Lý báo ứng a. . . . . ."
Lăng Thịnh đồng tình gật đầu, làm một biểu tình như nói "Cậu biết là tốt rồi".
"Đúng rồi, cậu định làm như thế nào? Cậu cùng kẹo bông bây giờ nhất định là một cục diện bế tắc rồi, cậu không phải cứ muốn mập mờ như vậy mà
qua cả đời chứ?"
Diệp Hiên Viên nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, nói nhỏ: "Nếu cứ như vậy mà qua cả đời cũng tốt, chỉ cần cô ấy có thể ở lại bên cạnh tớ, thì dù đau lòng sống bằng cách nào tớ đều không quan tâm. . . . . ."
"Cậu điên rồi!" Lăng Thịnh mạnh mẽ đánh một quyền lên vai Diệp Hiên
Viên, "Uổng cho cậu trong chuyện buôn bán luôn khôn khéo như vậy, nhưng
làm thế nào mà vừa gặp phải chuyện tình cảm thì chỉ số thông minh liền
trở về một con số vậy! Tớ đã nói với cậu rồi, hiện tại kẹo bông chẳng
qua là còn mơ hồ, cũng giống như lần trước khi cô ấy biết quan hệ của
hai người các cậu vậy, cô ấy chỉ là có chút không thể tiếp nhận thôi,
nếu như cậu đối với cô ấy dùng biện pháp mạnh để chiếm đoạt, một ngày
nào đó cậu cũng sẽ ép cô ấy bỏ đi thôi! Lại nói cậu cũng phải nghĩ lại
một chút chứ, kẹo bông đối với cái chết của cha cũng không lên tiếng hỏi trước mà lại trực tiếp chất vấn quan hệ của cậu cùng Tần Thù Bối không
phải là đã nói lên một sự thật sáng tỏ rồi sao?"
"Chuyện gì?"
Lăng Thịnh liếc mắt, "Quả nhiên là khi yêu thì thông minh liền mất hết.
Cậu suy nghĩ một chút xem, kẹo bông yêu thương cha của cô ấy như thế
nào, nhưng mà cô ấy lại không hỏi nguyên nhân bên trong cái chết của cha trước tiên, mà trái lại đi chất vấn tình yêu giữa cậu và Tần Thù Bối
trước, không phải đã nói rõ hết rồi sao . . . . . ."
"Bingo!" Lăng Thịnh tán thưởng vỗ tay phát ra tiếng, "Chính là ghen, khi một người phụ nữ rất thích một người đàn ông, cô ấy sẽ không thể dễ
dàng tha thứ những người phụ nữ khác ở trong cuộc đời của người đàn ông
ấy đoạt lấy dù chỉ là một góc nhỏ! Huống chi, cậu cùng người phụ nữ đó
cũng không chỉ có một chân, hai người còn có chung một khối cốt nhục với nhau nữa, cậu suy nghĩ một chút xem, bất kỳ người phụ nữ nào khi nghe
thấy người đàn ông mà cô ấy yêu đã từng cùng những người phụ nữ khác có
con với nhau thì có tức giận hay không, sẽ thẹn quá thành giận không?
Đúng rồi, cô ấy không phải cũng nói cậu đem cô ấy thành thế thân của Tần Thù Bối sao?"
Diệp Hiên Viên suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu một cái.
Lăng Thịnh lại tán thưởng cười một tiếng, "Cái này là đúng rồi! Đủ loại
dấu hiệu chứng tỏ kẹo bông chẳng qua là ghen tức nhất thời nên đánh mất
lý trí thôi! Cậu nên về nhà đừng có hò hét nữa là được rồi, đừng học
theo ba cái ngôn tình tiểu thuyết gì đó, nhất là nhân vật anh hai trong
truyện bây giờ của tên tác giả Phó Tráng Tráng viết trong《 Cấm kỵ chi
yêu 》gì đó, động một chút là cưỡng dâm người khác! Phải biết, làm đàn
ông cường thế là có thể làm cho phụ nữ nhìn một cái liền yêu cậu, nhưng
làm đàn ông dịu dàng lại có thể làm cho phụ nữ cả đời không thể rời bỏ
cậu!"
Diệp Hiên Viên gật đầu một cái nữa, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.
"Lại nói, cậu cũng không muốn bởi vì một đám người đã chết kia mà đi
hành hạ người sống mà phải không!" Lăng Thịnh cười bổ sung thêm câu này.
Các nàng đừng quên click vào quảng cáo ủng hộ web nha
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT