Bay được một lúc, cả hai cũng đến được điện thờ của thần Mirra.
Khu điện này rất lớn và cổ kính, kiến trúc bên ngoài đơn giản, nhìn bình thường như những ngôi điện cổ của Dulistal, nhưng không khí quanh đây lại khá âm u, chẳng ai lí giải được vì sao, có lẽ do ngôi mộ bên dưới tác động.
Vì nhà vua đã ban hành lệnh cấm, nên không ai dám bén mảng tới, dân cư cũng được di dời cách xa khu điện thờ, càng làm nơi này tách biệt với thế giới bên ngoài. Góp phần tạo nên sự kì bí của ngôi điện.
- Chỗ này mà đi nghỉ mát thì hoàn hảo! - Mar vui vẻ nói với Sharon đang quan sát xung quanh.
- Không khí ở đây bị loãng hả? - Cô nhíu mày.
- Địa hình ở đây cao hơn một chút, nhưng cây cối thế này thì loãng thế nào được! - Mar không để ý đến những biểu hiện bất thường của cô, anh ngồi xuống một gốc cây gần đó để nghỉ ngơi.
- Kì lạ, tôi thấy hơi khó thở. - Sharon vuốt mũi, quyết định đổi đề tài. - Chỗ này có gì nguy hiểm mà nhà vua phải cho di dời khu dân cư vậy?
- Ngồi xuống đây tôi kể chuyện cổ tích cho mà nghe! - Mar vỗ bộp bộp lên đùi mình.
Sharon trừng mắt cảnh cáo.
- Rồi rồi. - Mar cười cầu hoà. - Thực ra thì tôi cũng không biết nhiều lắm, nhưng từ trước khi người ta khai quật khu mộ, có những việc kì quái đã xảy ra.
- Việc gì? - Sharon ngồi xuống bên cạnh Mar.
- Người dân vùng này liên tục có người bị mất tích. Người nhà họ đi tìm nhưng vẫn không thấy đâu, sau này có người phát hiện ra những món đồ nằm phía dưới bàn cúng của điện thờ. Đó đều là vật tuỳ thân của những người bị mất tích. Người dân rất hoang mang, trưởng làng mới đích thân đến tìm hiểu, nhưng hôm sau, người ta tìm thấy một cánh tay đầy máu nằm trước cửa điện của trưởng làmg. Sau lần đó, họ mới quyết định trình lên nhà vua để tìm hiểu.
Mar nhìn xa xăm về phía ngôi điện.
- Nhà vua phái người đến kiểm tra, rồi phát hiện ra khu cổ mộ phía dưới, có rất nhiều xương cốt, trong đó có cả những người bị mất tích và rất nhiều xương của những người xa lạ, nhà vua cử các nhà khảo cổ xuống tìm hiểu, họ khai quật được kha khá các bia đá khắc chữ cổ, những vật dụng cũ kĩ và các bức phù điêu, tất cả hiện đang được trưng bày tại bảo tàng.
- Khu mộ đó của ai? - Sharon hoàn toàn đắm chìm trong câu truyện thần bí của Mar.
- Không biết, chúng tôi gọi là khu mộ vì có nhiều bộ xương cốt ở dưới, nhưng họ không đem đi chôn được.
- Tại sao?
- Vì trên các bức tường luôn có một dòng chữ: "Đừng bao giờ đánh thức giấc ngủ của những người này". Chúng tôi cũng không muốn thương vong nên quyết định không thử nghiệm nữa.
- Vậy giờ ở phía dưới ngoài xương người ra thì trống không à? - Sharon rùng mình tưởng tượng.
- Không biết, chuyện xảy ra gần 10 năm rồi, tôi cũng chỉ nghe kể lại thôi. - Mar ngáp một cái, chẳng có vẻ dè chừng khu mộ dưới chân mình trong khi Sharon đang khá cảnh giác.
- Anh là lần đầu tiên đến đây?
- Ừ.
Một đợt gió lạnh thổi qua, Sharon nổi hết cả da gà, cô thấy câu chuyện mà Mar kể có nhiều điểm kì quái. Tại sao những người bị mất tích lại chết phía bên dưới khu mộ, trong khi thời điểm đó người dân vẫn chưa biết đến sự tồn tại thứ hai, ai là người giết họ hay liên quan đến năng lực kì bí nào khác, tại sao lại có một khu mộ dưới chân điện thờ của một vị thần chứ, tại sao nơi đây là âm u kinh khủng thế chứ?
Nghĩ một hồi, cô thấy đúng là không nên ở lại đây, quá tà môn.
- Vô trong đi cho ấm, ngoài này gió lạnh phết. - Mar đứng dậy vươn vai.
- Anh tính ngủ lại đây hả? - Sharon giật mình.
- Ừ. - Anh nhe răng cười.
- Vậy tôi đi về.
- Ấy, tôi đùa mà! Đừng đi chứ!
Mar vừa lôi vừa kéo tay Sharon, cả hai giằng co một hồi lâu, đột nhiên nghe thấy một giọng nói:
- Hai người vui vẻ quá ha!
- Á, công chúa! - Mar kêu lên kinh hãi. - Sao công chúa lại đến đây?
- Hứ, là em đi theo anh chứ đâu! - Công chúa Glenda ngồi trên thảm thần, cô mặc một bộ quần áo bình thường nhưng vẫn toát lên vẻ vương giả, tóc búi cao phảng phất nét đáng yêu, nhìn không ra một nàng công chúa kiêu sa.
- Sao công chúa biết thần ở đây? - Mar bồn chồn không yên, sắp to chuyện rồi, công chúa xuất cung một mình, rõ ràng là tự ý trốn ra, lại còn đến khu vực cấm, nhà vua mà biết thì anh toi đời.
- Em nhờ tinh linh của em bám theo anh đó! Anh tưởng em hết cách hả? - Glenda lè lưỡi trêu Mar.
- Công chúa, chúng ta về thôi! - Mar dỗ dành. - Nơi này bị cấm, công chúa không nên đến đây nữa.
- Thế sao anh còn đến, anh muốn trốn em phải không? - Glenda phụng phịu.
- Thôi mà công chúa, thần đưa công chúa về. - Mar toát hết cả mồ hôi dỗ dành Glenda, nhưng cô lại muốn làm nũng Mar một lúc nữa... thì...
- Công chúa, thần có thể xin lại chiếc vòng đó không? - Sharon chỉ vào chiếc vòng thạch lam trên cổ Glenda.
- Cái gì? - Cô công chúa giật mình. - Sao cô dám!
- Nào nào đi về đã rồi nói gì thì nói! - Mar trừng mắt với Sharon rồi quay lại tươi cười với Glenda. - Mời công chúa!
- Hừ! - Công chúa hất mặt, kéo Mar ngồi lên thảm bay với mình.
Sharon đứng nghiến răng nhìn tấm thảm từ từ bay lên, chuẩn bị rời đi thì...
Lộp bộp lộp bộp
Cô giơ tay hứng, những giọt mưa rơi tí tách, ban đầu còn nhỏ, nhưng càng về sau càng nặng hạt.
Mar đành cho hạ thảm bay, tự dưng mưa đúng lúc, trời thì sắp tối, ở lại một khu vực cấm là không an toàn tí nào, nhưng để công chúa dầm mưa ốm thì càng không xong, sau một hồi đánh nhau nội tâm kéo dài ba giây, anh quyết định để cô trú mưa trước hiên điện thờ, cũng không mất mát gì, anh là đội phó cơ mà.
Thế là ba con người đứng co ro trú trong mái hiên của đền thờ.
Trời mưa rất to, sấm chớp lại đì đùng, Glenda chưa lần nào chứng kiến một cơn mưa lớn như vậy, từ nhỏ sống dưới sự che chở của cha và toà lâu đài to lớn, cô có bao giờ được chạm vào một giọt nước mưa, được nghe thấy tiếng sấm vang như ngay bên cạnh thế này, thế nên cô vừa cảm thấy phấn khích, vừa cảm thấy sợ.
- Oa, mưa to thật đấy, anh tắm mưa bao giờ chưa? - Glenda toan hứng những giọt nước mưa thì bị Mar chặn lại.
- Thần từng luyện tập dưới mưa, không mang tính chất giải trí đâu ạ.
- Em muốn tắm thử! - Glenda hồn nhiên nói.
- Sấm chớp thế kia mà cũng có tâm trạng đến vậy sao công chúa? - Sharon đứng một bên buồn chán nói một câu.
- Hứ, kệ ta! - Máu ghen nổi lên, ai bảo Mar tìm đến Sharon rồi cùng nhau bỏ trốn trước mặt công chúa chứ, thế nên cô ghét Sharon là điều dễ hiểu.
- Cô đừng có chọc cô ấy! - Mar nhìn Sharon cầu khẩn.
- Tôi chưa bao giờ chọc ai cả. - Sharon đứng khoanh tay đáp tỉnh queo. - Công chúa của anh còn đang đeo chiếc vòng của tôi đó!
- Ê, ai nói vòng của cô? Là Mar tặng cho ta nhá! - Glenda nghe thấy liền nổi quạu.
- Anh ta lấy vòng của tôi tặng cho công chúa đó, quý hoá chưa!
- Mắc mớ gì phải lấy vòng của ngươi, cái này là Mar tự tay làm cho ta!
- Công chúa... - Mar đứng giữa hai cô gái đang cãi vã mà khó xử vô cùng. - Cái vòng đó không phải của thần, thần nhìn lộn... thần định tặng công chúa cái khác, nhưng vì kiểu dáng giống quá nên có chút nhầm lẫn.
- Nhưng em thích mỗi cái này thôi, anh lấy cái vòng khác tặng cô ta là được, tiện thể nói là cô ta đừng bám theo anh nữa. - Glenda nắm chặt lấy viên đá thạch lam, cái này chính tay Mar đeo lên cổ cho cô, món quà đầu tiên của anh dành cho cô, cô làm sao từ bỏ dễ dàng được.
- Công chúa, chiếc vòng đó là kỉ vật của mẹ tôi, cô tuyệt đối không lấy được. - Sharon bắt đầu thấy mất kiên nhẫn với cô công chúa kênh kiệu bướng bỉnh này.
- Ta không trả! - Glenda cũng đã giận, cô vùng ra khỏi tay Mar đang che chở cho mình rồi đẩy cửa điện thờ bước vào trong.
Mar chạy theo phía sau, không ngừng dỗ dành.
- Công chúa, nghe thần nói đã!
Hai người vừa bước vào điện thờ tối om, lập tức Sharon ở bên ngoài không nghe thấy tiếng họ nói chuyện nữa, mặc dù vẫn thấy Mar và công chúa đang mấp máy môi cãi nhau ở trong, cô nghi hoặc, định tiến vào thì sầm một tiếng, cửa điện thờ đóng chặt lại.
Sharon cố sức đẩy nhưng cánh cửa nặng nề không hề nhúc nhích, giờ cô mới để ý, hoa văn chạm khắc bên ngoài cánh cửa là một nữ chiến binh, cô đoán là thần Mirra, đang đâm thanh kiếm vào ngực một con quỷ, nó trợn mắt há miệng nhìn đặc biệt hung dữ doạ người.
Ngôi điện này quả thật vô cùng kì quái, từ bên ngoài không thể nghe thấy âm thanh bên trong, cánh cửa cũng tự ý đóng lại, mà rõ ràng ở đây từ lâu lắm rồi không có người ở.
Sharon bán tín bán nghi, cô không phải người nhát gan, nhưng với tình thế hiện tại, chỉ có một mình với một ngôi mộ kì bí dưới chân, không biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, lại không có vũ khí gì ngoài một cây chổi, nhỡ phải đánh nhau thì hơi bị yếu thế. Mà chạy trốn cũng không phải cách hay, khu điện này nằm quá xa cung điện, không gọi cứu viện được.
Càng nghĩ càng thấy không ổn.
Sharon men theo mái hiên đến phía bên hông điện thờ, đúng như cô dự đoán có những cánh cửa nhỏ khác nằm hai bên hông, mỗi bên đúng sáu cái, tính thêm cửa chính là mười ba, một con số nghe không được hên lắm.
Sharon mở thử cánh cửa đầu tiên, không hề nhúc nhích. Cánh thứ hai và thứ ba cũng như thế. Nhưng đến cánh thứ tư, ô cửa sổ bị vỡ, giống như có vật gì đó từ bên trong ném vỡ, những miếng niểng nhỏ xíu vẫn còn vương trên vỉa hè.
Dù sao cũng đã bỏ hoang, Sharon một cước đá vỡ ô cửa sổ mở rộng lối vào. Bên ngoài mưa vẫn còn rất to, gió giật sấm giật không ngừng, dù mới sáu giờ nhưng trời đã tối om, cô dùng ma thuật đốt một quả cầu lửa bay phía trước, sau đó trèo qua cửa sổ vỡ vào trong điện thờ.
Bên trong hoàn toàn tĩnh lặng. Ngay cả nước mưa đập vào cửa sổ cũng không vang một tiếng nào. Sự im lặng này lạnh lẽo đến rợn người.
Sharon thắp sáng những cây nến có trong điện, nhờ vậy tầm nhìn được mở rộng, điện thờ rất đơn giản, phía bục tế lễ có một bức tượng thần Mirra một tay cầm huyền trượng, một tay càm thanh kiếm nhìn rất hùng dũng.
Sharon quan sát xung quanh, vì đã lâu không có người lui tới, mạng nhện giăng đầy trần nhà, bàn ghế bám một lớp bụi dày màu xám tro, phía dưới nền nhà cũng in hằn dấu chân người, cô nhịn không được hắt xì một cái rõ to, đành phải dùng tà áo choàng che mũi.
- Mar? - Cô gọi, hoàn toàn không thấy động tĩnh gì.
- Công chúa?
Chẳng ai đáp lại lời của cô cả.
Điện thờ rộng lớn tĩnh lặng đến đáng sợ, ánh sáng leo lắt trên mấy ngọn nến chao đảo như chuẩn bị tắt phụt, Sharon nhớ đến lời Mar kể, những vật dụng tuỳ thân của những người bị mất tích nằm phía bên dưới bàn cúng của điện thờ. Có thể ở đó có cơ quan nào đó. Cô nghĩ vậy.
Sharon chậm rãi di chuyển, cảnh giác nhìn xung quanh, đề phòng lỡ có mũi tên, hay cái gì đó bắn ra thì vẫn còn né được. Nhưng chẳng có gì xảy ra cả, cho đến lúc cô đến được cái bàn cúng màu vàng đồng đã phủ kín bụi, dưới gầm cũng toàn bụi là bụi, không có đồ vật hay một cánh cửa bí mật như cô vẫn nghĩ.
Ánh sáng giảm đột ngột, mấy cây nến bị gió thổi tắt gần hết, Sharon nuốt nước bọt, một người có ma lực hệ hoả như cô mà cũng có lúc thấy lạnh như vậy, nơi này rõ là không bình thường.
Rồi từ xa, cô nghe thấy vọng đến tiếng kẽo kẹt của một cánh cửa cũ kĩ nào đó.
Phụt. Một cây nến nữa lại tắt.
Có tiếng bước chân. Tiếng vải lết trên sàn.
Phụt. Cây thứ hai lụi tàn.
Có tiếng rơi vỡ loảng xoảng. Tiếng va của kim loại.
Phụt. Cây thứ ba cháy hết sáp.
Tiếng nước chảy, cô đoán vậy, nhưng nghe không giống nước cho lắm, nó nghe sền sệt và không vang, còn hơi tanh.
Cây nến cuối cùng tắt hẳn. Ngoài quả cầu lửa bên cạnh Sharon, thì xung quanh lại tối om. Cô nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh trong lồng ngực. Cô không muốn thừa nhận điều này nhưng cô bắt đầu cảm thấy sợ, dây thần kinh căng như dây đàn, cô thà đánh nhau, chứ nghe mấy âm thanh quái dị này thật quá thách thức thần kinh.
Nhưng mấy âm thanh đó không hề dừng lại. Sharon tập trung nghe ngóng, nhưng cô không thể xác định được nơi phát ra tiếng động, càng hoang mang khi thấy càng ngày âm thanh càng đến gần.
Kétttt
Cửa chính điện lại đột nhiên mở ra. Bên ngoài thì tối om, chẳng có ai đứng bên ngoài cả. Nhưng khi sấm chớp loé lên, Sharon nhìn thấy một bóng người đang đứng đấy, tóc rất dài, không biết là nam hay nữ, cũng không rõ mặt mũi, trên người khoác một chiếc áo choàng trắng rách tả tơi nhưng ướt đẫm... máu. Tay người đó cầm một con dao cũng đang nhỏ máu.
Sharon cảnh giác lùi lại, lập kết giới quanh người, mạch máu trong đầu cô như muốn nổ tung, một cảm giác chết chóc vô cùng mãnh liệt, âm khí cuồn cuộn tràn vào điện thờ, nó khiến cô cảm thấy khó thở, như lúc mới đến đây.
Người đó chầm chậm bước vào, nhờ ánh sáng từ quả cầu lửa, cô có thể nhìn rõ được người này đáng sợ đến thế nào, gương mặt biến dạng, một nửa bình thường, một nửa thì máu thịt lẫn lộn. Ngực và bụng bị phanh ra, nhìn rõ cả nội tạng và quả tim thối rữa bên trong. Sharon bụm miệng, quá kinh khủng.
Mới nghĩ đến việc đánh nhau với một xác sống khiến cô thấy vô cùng buồn nôn, mùi hôi nồng nặc muốn bức chết người ta, đánh đấm gì nổi nữa.
Sharon lần đầu tiên muốn nhấc chân bỏ chạy ngay lập tức. Ý nghĩ đó vừa nhen nhóm, cô đã dập tắp nó đi, cô chạy được đi đâu với cái thứ kinh dị này, nó là một cái xác, nhưng âm khí thì mạnh cực độ, không phải dạng dễ xơi gì. Cô cũng không thể chạy, vì có thứ gì đó đang giữ chặt chân cô.
Nhìn như một cánh tay từ dưới mặt đất đang túm lấy cổ chân Sharon.
Cô hoàn toàn bị mắc kẹt ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, với một xác sống và một bàn tay quỷ quái từ dưới lòng đất đang giữ chặt chân. Mà...
Cô phải đối mặt với nó.
End chap 15
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT