Khi Sharon và Nhà tiên tri trở về đã xấp xỉ bữa tối.

Cô ăn ít hơn bình thường vì đã "ngốn" hết hai cái bánh kẹp dưới kia rồi. Thế nên nhanh nhẹn chuồn về phòng nghỉ ngơi.

Hôm nay không phải tập luyện, cô phải tranh thủ chơi cho đã. Vừa mới tắm xong một cái đã thấy Nhà tiên tri ngồi lù lù trên giường, nếu ai yếu bóng vía chắc tưởng ma.

- Sao ông không bỏ cái mũ trùm đầu xuống đi, nhìn kinh dị quá! - Cô cầm chiếc khăn bông lau mái tóc dài đang ướt nước.

- Ta quen rồi, cháu ngồi xuống đi. - Nhà tiên tri chỉ vào chiếc ghế gỗ cạnh giường. - Ta có cái này cho cháu!

- Gì đây ạ? - Cô cầm lấy món đồ mà Nhà tiên tri đưa.

- Cháu không thấy sao? Là vòng cổ đó!

- Cháu biết, nhưng để làm gì? - Cô nghi nó là một món quà sinh nhật muộn từ phía ông già, hoặc là một món bảo bối nào đó ổng mua ở chợ chiều nay.

- Việc tìm kiếm người đồng hành vô cùng khó, họ phải rất mạnh và tài giỏi mới có thể trợ giúp và bảo vệ cho cháu, chiếc vòng "thạch lam" này sẽ giúp cháu tìm kiếm người đủ tiêu chí trở thành "người đồng hành".

- Tìm như thế nào ạ ? - Cô đeo chiếc vòng lên cổ.

- Viên đá sẽ phát sáng màu xanh khi có người đồng hành ở gần, và chuyển màu xanh tím khi nó ở ngay sát họ. - Nhà tiên tri vuốt chòm râu, vẻ mặt tự hào. - Viên đá đẹp đó chứ, là ta tự làm đấy.

- Cảm ơn ông. - Cô xoay người trước gương và ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của chiếc vòng cổ, khá dễ thương và chỉ giống như một thứ trang sức bình thường, không lo bị giật mất.

- Còn nữa. - Nhà tiên tri xoè tay ra và một viên đá thạch anh màu tím nằm gọn ghẽ trên tay ông, sắc nhọn và gai góc.

- Khi tìm được người đồng hành, đưa họ xem cái này, đọc thần chú, ảnh ảo của ta sẽ xuất hiện, chính ta sẽ nhắc nhở và uỷ thác nhiệm vụ cho bọn chúng.

- Vâng. - Cô nhận lấy viên đá, cảm giác nó man mát dễ chịu.

- Đây nữa. - Nhà tiên tri lại lôi từ trong ống tay áo ra một chiếc nhẫn vàng, thoạt nhìn trông có vẻ lỗi thời cũ kĩ, nhưng viên kim cương màu đỏ đính trên nhẫn lại rất sáng.

- Ông nhiều đồ nghề thế? - Sharon đảo tròng mắt.

- Ta đã sống biết bao nhiêu thế kỉ rồi. - Ông mỉm cười. - Một chút đồ lưu niệm có là gì đâu, cái này là ta tặng sinh nhật cháu.

- Cháu không nghĩ là chiếc nhẫn này hợp với cháu đâu. - Sharon cầm lấy chiếc nhẫn, hơi mân mê viên kim cương màu đỏ.

- Hội đồng tiên tri năm đó gồm có 10 người, trong đó có ta, mỗi người đều được trao một chiếc nhẫn như minh chứng cho lời thề trung thành. Ta đã mang nó đi đến rất nhiều nơi, nhẫn dần dà trở thành một biểu tượng tiên tri vĩnh cửu, vì thế khi cháu cần đồng minh hay cần ai đó tin tưởng, cho họ xem chiếc nhẫn. Kim cương màu đỏ là biểu tượng của ta. Họ sẽ tin cháu.

Ra là có chủ ý hết cả, nhưng thực sự mà nói chiếc nhẫn là tài sản quý giá nhất của Nhà tiên tri.

- Những đồng nghiệp khác của ông còn sống không? - Cô đeo chiếc nhẫn vào ngón trỏ, quá rộng, không thể đeo được.

- Ta không chắc, nhưng hơn một nửa đã chết do chiến tranh, hay đơn giản chỉ là bệnh tật. Ta đã cố gắng tìm kiếm, nhưng vô vọng, ta đã già rồi. - Khi nói những câu đó, đôi mắt già nua của ông đượm buồn.

- Tại sao hội đồng lại tan rã? - Cô đã định không hỏi câu này nhưng lại quá sức tò mò.

- Năm đó lịch sử biến động rất ghê gớm, cháu chưa được học à? - Nhà tiên tri nhìn cô có chút thất vọng.

- Ơ a .... - Cô đờ ra trong giây lát, lịch sử có biết bao nhiêu cái "biến động", biết cái nào ra cái nào. Nhưng nếu về Tiên tri học thì tiêu biểu nhất phải kể đến....

- "Luật thanh trừng"? - Sharon sửng sốt.

- Chính xác đấy. - Nhà tiên tri chớp nhẹ mắt. - Một tổ chức khủng bố đã bác bỏ những lời tiên tri của hội đồng, cho rằng đó là những lời nguyền mà chúng ta tạo ra, quanh năm hạn hán mất mùa, thiên tai kéo đến không ngừng, nội chiến ngoại chiến liên miên, đất nước loạn như cào cào châu chấu, ây, thế là hội đồng từ đó tan rã. Còn bị thanh trừng không thương tiếc. Đau buồn ghê gớm.

- Từ khi nào mà bọn họ không tin lời tiên đoán của hội đồng vậy?

- Không phải không tin, mà quần chúng bị tẩy não đó. Nhưng mà thời kì đó qua rồi, cháu không cần biết chính xác làm gì. - Nhà tiên tri quay người về phía cửa sổ, nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, bất giác mỉm cười bí hiểm.

Sharon cũng không buồn hỏi nữa, sự kiện năm đó, sau khi mọi chuyện sáng tỏ, tổ chức cực đoan bị tiêu diệt, mọi thứ lại yên bình, nhưng không còn như trước. Sự mất mát của hội đồng tiên tri đã khiến mọi thứ giảm sút đáng kể.

- Cuối tuần này cháu có kế hoạch gì không? - Nhà tiên tri hỏi.

- Kế hoạch? - Cô khó hiểu.

- Ngày cuối cùng ở Navara, đừng nói là cháu sẽ ở nhà chơi không thôi nhé. - Anh mắt ông tinh nghịch nhìn cô.

- A, không đâu, cháu có hẹn rồi. - Sharon mơ hồ đáp, cô suýt quên một việc quan trọng nha.

- Hẹn với con trai bà chủ bánh kẹp dưới trấn đúng không?

- Vâng.

- Thế thì nhớ luyện tập chăm chỉ.

- Vâng.

- Ta đi ngủ đây.

- Vâng.

- Đừng có "vâng" nữa!

- Dạ

------//------

Ngày cuối tuần đến thật nhanh, Sharon đã hoàn thành xong chương trình huấn luyện khắt khe từ những người thầy của mình. Giờ thì có thể bung lụa được rồi.

Cô đã hứa sẽ tham gia lễ hội mùa đông tại trường của Brian, 7h tối là bắt đầu. Bây giờ là 6h45', nhưng cô vẫn chưa xuất phát. Cơ bản, cô chẳng có cái váy nào ra hồn cả.

- Có rồi đây! - Giáo sư Morgan bước vội vào phòng, trên tay là một chiếc váy màu kem, có chút cũ kĩ, kiểu dáng không tệ nhưng đã lỗi thời.

- Ở đâu vậy ạ? - Cô ném cái lược sang một bên, tóc tai như vậy là ổn rồi.

- Một bộ lễ phục cũ của ta trong kho, nhìn không tồi chứ? - Giáo sư ướm chiếc váy lên người Sharon, là kiểu hở vai.

- Vâng, nó... khá tuyệt. - Cô gượng gạo đáp.

- Thay nhanh đi rồi cùng xuống dưới thành phố, dù sao cũng là ngày cuối cháu ở đây, nên thoải mái chút. - Giáo sư Morgan nói xong thì ra khỏi phòng, đóng cửa.

Sharon miễn cưỡng mặc bộ váy lỗi mốt này, có lẽ là chiếc mà giáo sư yêu thích nhất, bà đã mang theo nó cùng đống hành lý, chiếc váy duy nhất.

Cô mặc qua loa xong, cùng với bốn người thầy và Nhà tiên tri khăn hói lên đường.

Navara là đảo quốc, nằm ở vùng khí hậu nhiệt đới, mùa đông không có tuyết, chỉ hơi se lạnh, gió thổi từ biển cũng chỉ làm giảm vài độ, không đến nỗi phải ăn mặc kín đáo.

Dưới thành phố, không khí lễ hội rõ nét hơn, khắp nơi đều treo đèn hình bông tuyết đủ màu sắc, người đi chơi qua lại nườm nượp, họ kéo đến điện thờ để cầu an và hái sao may mắn - một nghi lễ biểu tượng mang tính truyền thống.

Sharon tách đoàn, tiến về phía trường học của Brian.

Lần đầu tiên đặt chân vào một môi trường xa lạ khiến cô có chút bỡ ngỡ, khuôn viên trường rất rộng, được bố trí một sân khấu ngoài trời, rải rác xung quanh là hội chợ ẩm thực, ồn ào náo nhiệt không thôi.

Brian đợi cô sẵn ở cổng, thấy người vừa đến là chạy lại đón, miệng cười toe.

- Tớ tưởng cậu không đến cơ!

- Tớ bận chuẩn bị một chút. - Sharon đáp.

- Ế, cậu mặc váy kìa, xinh quá nha, lần đầu tiên thấy cậu mặc váy đó!

- Vậy à! - Cô đỏ mặt, hơi cúi đầu xuống.

- Nào, bữa tiệc bắt đầu rồi đó, đi nào!

Brian nắm lấy tay cô kéo đi. Cả hai xem ca nhạc chán chê lại chạy đi kiếm đồ ăn, sau đó tham gia vào mấy trò chơi tập thể do nhà trường tổ chức và thi đấu tranh giải. Dù không phải học sinh trường, nhưng lại bị Brian rủ rê lôi kéo, cô mới đồng ý tham gia.

Mọi thứ cứ thế êm đềm trôi. Đó hẳn sẽ là những kỉ niệm đẹp nhất mà cô có.

End chap 3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play