Ngồi ngoài cửa hang, Akiko khoan khoái hít thở không trong lành mát mẻ, mùi thơm của cỏ cây nơi rừng núi làm con người thấy rất bình yên. Ở thế giới loài người, môi trường bị ô nhiễm trầm trọng, giữa lòng Tokyo biết kiếm đâu ra một khu rừng nguyên sinh trong lành thế này. Nếu có thể, cô muốn cả gia đình chuyển đến đây sinh sống. Ít nhất cũng phải là lúc nơi này không còn chiến tranh nữa.
-Cô đang làm gì ngoài này vậy?-Kira từ trong hang bước ra, trên tay cầm chiếc áo choàng màu xám.
-Không có gì, anh tính đi đâu à?
-Ừm, tôi đi hái ít trái cây, cô đi chung không?-Anh đề nghị, vì ở trong hang hoài cũng chán nên cô đành đồng ý.
-Ừm, đi.
Thay vì di chuyển bằng linh thú thì Kira sử dụng chổi bay.
-Cô ngồi lên trước đi!-Kira nhường chỗ cho cô. Vì là chổi đơn nên chỉ có một chiếc yên để ngồi, mà nó thì khá nhỏ so với hai người, cô rụt rè.
-Anh còn cái chổi nào nữa không?
-Không, đây là cái duy nhất, yên tâm đi, ngồi được tuốt ấy mà!-Anh trấn an
-Thế này không ổn đâu, bộ anh không nuôi linh thú à?
-Có, nhưng nó chết rồi.-Trông mặt anh đượm buồn.
-Vậy tôi sẽ sử dụng linh thú của mình.
-Vẫn không được.-Anh phản đối-Linh thú rất to nên việc di chuyển sẽ gặp nhiều khó khăn, cây cối rậm rạp lắm.
Một cách bất đắc dĩ, cô mới miễn cưỡng đồng ý ngồi lên cái yên chổi bé tẹo. Kira ngồi đằng sau phải áp sát vào cô mới may ra đủ chỗ. Sự chật chội này làm cô thấy không thoải mái.
-Bắt đầu cất cánh!
Kira hô một tiếng, cây chổi bắt đầu bay lên, nâng hai người rời khỏi mặt đất. Cô vội vàng bám vào cán chổi, dù đã vài lần sử dụng chổi bay nhưng cô không thích nó chút nào, nhất là trong hoàn cảnh này.
Cây chổi ngày càng tăng tốc và lao như gió. Anh cũng là một tay lái cừ khôi khi khéo léo điều chỉnh hướng bay để né các cành cây và thân cây. Mỗi lần suýt đâm phải chướng ngại vật là tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tay nắm chặt cán chổi đến rịn đẫm mồ hôi.
-Thả lỏng nào cô gái.
Kira thì thầm vào tai cô. Anh ngồi rất sát và khi bám lấy cán chổi, anh như ôm trọn lấy cô vậy. Có thể là cô quá nhỏ hoặc anh quá to. Hoặc là cả hai.
Đang bay ngon lành đột nhiên anh dừng khựng lại khiến cô sắp té nhào.
-Gì v...
Chưa kịp dứt câu, bàn tay to lớn của anh đã bịt chặt miệng cô ngăn những câu nói cuối cùng vang lên. Chưa hiểu mô tê gì đã thấy anh quành ngược lại.
-Gì vậy?-Cô hỏi khi anh thả tay ra để tập trung "lái chổi bay".
-Tôi thấy có một đám người phía trước mặc đồng phục cảnh vệ hoàng gia.
-Sao họ mò đến đây được?-Cô hoang mang tột độ.
-Không biết, cứ chạy đã.
Cả hai lao như điên về phía trước, cô chợt phát hiện phía bên trái cách chừng một trăm mét cũng có người. Nếu là đội cảnh vệ thì quá gần.
-Nhanh nữa lên!-Cô thúc giục mặc dù đang bay rất nhanh.
Càng ngày càng có nhiều đội cảnh vệ xuất hiện. Cô đã nghĩ Kira cố tình đưa cô vào rừng, nhưng cứ nhìn cái cách anh trốn chạy xem. Nhanh và vội vã. Nếu muốn "thả" cô thì đáng ra phải bay chậm hơn và cố tình bay lạc hướng hoặc tạo tiếng động. Nhưng anh chỉ lao về phía trước. Nhanh đến nỗi cảnh vật xung quanh mờ hẳn đi và gió quất mạnh vào mặt.
-Nghe này Akiko.-Anh giảm tốc độ.-Hãy tàng hình và trèo lên cây cao, tôi sẽ đánh lạc hướng bọn chúng.
-Thế rất nguy hiểm, anh sẽ bị bắt.
-Cô cần bảo đảm mình an toàn, sau khi tôi dụ bọn họ đi, cô phải nhanh chóng ra khỏi khu rừng và trở về hang ngay lập tức, nếu tôi không trở về, cô hãy đi về phía Đông. Bảo trọng.
Anh đưa cô lên một cành cây cao và dặn dò kĩ lưỡng. Không kịp nói một lời từ biệt, anh đã bay vút đi. Cô nhìn theo bóng anh khuất dần, cười buồn.
-Xin lỗi, tôi không thể để anh bị liên luỵ được.
Kira cố tình lượn lờ ở chỗ có cảnh vệ, khi bị gọi lại, anh chỉ cắm cổ mà lao nhanh về phía trước với bộ dạng không khác gì ăn cướp.
Tuy nhiên khi bay được một đoạn nữa thì tự dưng bọn họ ngừng đuổi theo. Giảm tốc độ, anh nghe loáng thoáng họ nói với nhau là cô gái đã tự ra mặt đầu thú. Anh tức tối gắt lên.
-Cô là đồ ngốc!
Cô làm vậy cũng dễ hiểu. Trước sau gì cũng bị bắt, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Với lại cô không muốn người khác vì mình mà bị liên luỵ. Nếu có dịp gặp lại, cô nhất định sẽ báo đáp. Với suy nghĩ đơn giản như vậy, cô tự động tiến đến chỗ đám cảnh vệ và yêu cầu không đuổi bắt Kira nữa vì anh chỉ là người "vô tình" có mặt. Việc bắt giữ diễn ra nhanh chóng và cô ngay lập tức được đưa về cung điện Magic.
Lúc tin tức tên tội phạm đang bị truy nã đã bị "tóm gọn" được tung ra, người dân ai ai cũng vui mừng ra mặt mặc dù trong thời gian cô bỏ trốn không có vụ nào xảy ra. Họ kháo nhau mở tiệc ăn mừng và tạ ơn thần linh.
Ngay khi về cung điện, cô được đưa đến phòng họp gặp thủ lĩnh. Lần cuối cô ở đây là lúc kí hiệp ước hoà bình với tư cách là khách mời danh dự. Còn bây giờ cô chỉ là một tên tội phạm không hơn. Quả cầu tiên tri đặt trên mặt bàn bị nứt và tối đen, không còn màu trong suốt như trước kia nữa. Tất cả mọi người đều tin đây là "sản phẩm" phá hoại của cô.
-Chào mừng cô trở về.-Thủ lĩnh cất giọng mỉa mai. Anh là một người khá ôn hoà trầm tính. Nhưng khi đối mặt với công việc, thủ lĩnh là người sắc sảo và nhạy bén nhất. Leo bảo vậy. Vẻ ngoài thư sinh và mỏng manh kia không biết đã bao lần khiến đối phương mất cảnh giác.
-Tôi đâu có trở về, tôi bị lôi về đấy chứ.-Cô đốp lại ngay.
-Giống nhau cả thôi. Và hãy khai hết những gì mà cô đã làm trong những ngày bỏ trốn. Nhớ nói cả danh tính mấy tên đồng bọn.-Thủ lĩnh kéo ghế ra ngồi, hai tay đan vào nhau đặt trên mặt bàn.
-Đó không phải đồng bọn của tôi.-Cô đính chính.-Tôi đã bị một nhóm người bắt giữ, họ tra tấn và bắt tôi chỉ cách để vào núi thần tìm kho báu.
-Nhóm người đó có bao nhiêu tên?
-Ba người.-Cô chừa Kira lại vì sợ anh sẽ bị nghi ngờ.
-Họ đâu?-Thủ lĩnh cau mày.
-Chết rồi.-Cô đáp mà không hề nghĩ ngợi.
-Cô đã giết chết họ?
-Linh thú của tôi vì muốn bảo vệ chủ nhân nên...-Cô nói dối.
-Không thể!-Thủ lĩnh đập bàn đứng dậy.-Linh thú được huấn luyện để không tấn công con người.
-Nhưng đó là linh thú của tôi cơ mà, nó chỉ làm theo bản năng.-Cô bắt đầu cảm thấy có lỗi khi đã đổ hết tội trạng lên đầu Pluto mặc dù nó chả làm gì cả.
-Được rồi, giao linh thú của cô lại đây, chúng tôi sẽ xử lí.-Thủ lĩnh tiến về phía cô và chìa tay ra như muốn lấy lại chiếc vòng triệu hồi của cô.
-Không!-Cô đi giật lùi cho đến khi chạm vào một cột trụ gần đó. Lưng áo ướt đẫm mồ hôi.
-Thủ lĩnh!-Đột ngột Leo đẩy cửa bước vào, theo sau là Eru và Roy, trên tay anh cầm một lọ pha lê lấp lánh.-Tôi có thể sửa lại quả cầu tiên tri, mọi việc sẽ được làm sáng tỏ.
Biết là vậy nhưng khi đã được rửa oan, cô sẽ lại bị gắn mác nói dối cho coi. Nãy giờ toàn chém gió cho thủ lĩnh nghe, cô chỉ muốn chui đầu xuống đất ngay lập tức.
End chap 26
Quả cầu tiên tri có thể sửa lại không? Akiko sẽ ra sao? Mời các bạn đọc chap tiếp theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT