Tay Tiền Cường ấn mạnh hai vai Khương Ninh, gắng ghé sát mặt vào cô: "Là anh đây".

Khương Ninh quay đầu sang bên, hai tay cố đẩy hắn ra nhưng chỉ như kiến càng lay cây. Tiền Cường chẳng những không lui ra phía sau mà còn ghé sát thêm.

Khương Ninh đưa tay lên cào mặt hắn: "Cút ra".

"Á...". Tiền Cường bị cào, hít sâu một hơi, vết thương trên mặt hình như đã chọc giận hắn.

"Mẹ kiếp". Cơ thể phì nộn của hắn áp sát Khương Ninh khiến cô không thể nhúc nhích. Hắn một tay giữ lấy Khương Ninh, một tay chuyển sang bóp cổ cô: "Khương Ninh, cô đừng rượu mời không uống, thích uống rượu phạt nhé".

Khương Ninh muốn giãy dụa, nhưng càng phản kháng, bàn tay Tiền Cường bóp cổ cô càng chặt. Vì thở không nổi mà gương mặt cô trở nên đỏ bừng.

"Khương Ninh, ông đây hao tâm tổn trí mất công theo đuổi cô, vậy mà cô lại xem thường tôi đúng không?". Tiền Cường thở phì phò, dùng ngón tay sờ lên cằm cô: "Tôi thấy cô cũng là đứa con gái không biết điều. Thằng sửa xe kia có gì tốt mà cô lại muốn đi theo nó?".

"Cút". Khương Ninh gắng hết sức mới thốt ra được một chữ.

"Hay nó cho cô sướng rơn trên giường rồi? Vậy thì ông đây cũng làm được. Ngủ với nó không bằng ngủ với tôi đi". Tiền Cường buông tay bóp cổ Khương Ninh rồi chuyển sang bắt lấy cằm cô. Hắn thăm dò lên trước, hướng từ cổ lên đôi môi của cô.

Khương Ninh giãy dụa: "Tiền Cường, anh đang phạm pháp đấy".

"Ông đây làm nhiều việc phạm pháp rồi, món này có là gì". Tiền Cường buông Khương Ninh ra, tay hắn bắt đầu đi xuống kéo váy của cô, giở giọng hèn mọn bỉ ổi: "Chỉ cần cô lên giường với tôi một lần, cô sẽ tình nguyện đi theo tôi thôi".

Khương Ninh nhấc chân dùng sức đạp vào bắp chân Tiền Cường. Cô rút một tay ra tát mạnh vào mặt hắn.

Tiền Cường bị đánh đến nỗi đầu lệch sang một bên, hắn thẹn quá hóa giận: "Con bà mày".

Hắn bóp cổ Khương Ninh lần nữa, vung tay định đánh tiếp thì bị ai đó túm lấy cổ tay kéo mạnh một phát ra phía sau. Hắn lảo đảo lui về sau mấy bước va vào tường.

Khương Ninh nghẹt thở, xoay người chống xuống đất ho dữ dội.

"Không sao chứ?". Vu Dương che chắn trước mặt cô, nghiêng đầu lo lắng.

Khương Ninh còn chưa đáp, Tiền Cường đã giơ nắm đấm hướng về phía họ. Vu Dương kéo Khương Ninh sang bên cạnh, đồng thời nhấc chân đạp một cước lên bụng Tiền Cường. Tiền Cường ôm bụng kêu rên. Vu Dương không đợi Tiền Cường hoàn hồn liền nắm quyền vung một cú lên mặt hắn.

Tiền Cường uống rượu, cộng thêm hình thể to béo không linh hoạt nên tránh không kịp trúng ngay cú đấm. Hắn vừa quay đầu đi cơ thể đã mất trọng tâm, chật vật đặt mông ngồi xuống đất.

Tiền Cường ôm bụng đứng lên, trợn trừng mắt nhìn Vu Dương. Đáng tiếc tình cảnh hiện tại của hắn không có tính uy hiếp.

Vu Dương tiến lên trước một bước, hỏi: "Còn chưa cút?".

Tiền Cường lảo đảo lui về phía sau, cất giọng dọa dẫm: "Vu Dương, mày chờ đấy".

Nói xong, hắn không dám ở lại, cuống cuồng bỏ chạy.

Vu Dương không đuổi theo, trở lại bên cạnh Khương Ninh. Trong bóng tối, anh nhìn không rõ trên người cô có bị thương hay không, anh chỉ có thể đỡ vai rồi hỏi cô: "Em có sao không?".

Khương Ninh sửa sang lại váy áo vừa bị kéo loạn, khẽ thở hắt ra rồi mới trả lời: "Không sao".

Vu Dương sờ mặt cô, vuốt mấy sợi tóc rối của cô ra phía sau.

"Sao anh lại tới đây?". Khương Ninh nắm tay anh hỏi.

"Gọi điện thoại em không nhận, anh không yên tâm".

Lúc này Khương Ninh mới nhớ tới chiếc điện thoại bị rơi xuống đất. Cô lần mò nhặt lên, màn hình đã bị nứt. Cô không kiểm tra lại đồ đạc trong túi mà bảo anh: "Đưa em về nhà đi".

Vu Dương đưa Khương Ninh đến cửa nhà. Trong nhà cô cũng bị mất điện, tối om một mảng. Ở cửa ra vào thấp thoáng có bóng người đung đưa. Trải qua chuyện vừa rồi, Vu Dương lập tức cảnh giác, nhanh chóng kéo Khương Ninh ra phía sau.

"Chị". Khương Chí Thành cất tiếng gọi.

"Là em trai em". Khương Ninh từ sau lưng Vu Dương đi ra.

Vu Dương liếc nhìn cửa ra vào. Khi đã xác định được đó là ai, anh mới yên tâm, nói: "Em vào đi".

"Vâng".

Khương Ninh đi vào trong nhà, cô quay đầu nhìn anh vẫn đang đứng im một chỗ, bảo: "Vu Dương, anh về đi, em không sao đâu".

Vu Dương đứng im, trả lời: "Ừ".

Chờ anh rời đi, Khương Ninh hỏi Khương Chí Thành: "Ngày mai em phải đi học. Sao giờ này vẫn còn ở nhà?".

Khương Chí Thành thoáng lúng túng: "Trường em sửa chữa hai ngày, sợ học sinh gặp chuyện không may nên cho nghỉ".

Khương Ninh không nghi ngờ, sau khi bảo cậu đi ngủ sớm một chút, cô liền sờ soạng về phòng, đóng cửa lại, vứt túi ra, đưa tay sờ cổ. Tiền Cường vừa bóp rất chặt, ở đó bây giờ vẫn còn cảm giác đau đớn nóng rát. Nghĩ lại lúc Tiền Cường cưỡng chế mình, cách mặt cô chỉ trong gang tấc. Thậm chí miệng hắn còn chạm vào má cô, cô liền cảm thấy buồn nôn.

Cô cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, không có điện nên cũng không có nước nóng. Cô cởi quần áo, đưa người trực tiếp xuống dưới dòng nước lạnh, ra sức chà cổ, cho đến khi cảm thấy làn da ram ráp đau đớn mới dừng tay.

Cô vốn tưởng Tiền Cường cùng lắm chỉ là đồ vô liêm sỉ, trúng phải cứt chó, tránh được vận xui nên mới có ngày nay. Xem ra, hôm nay cô đã coi thường lá gan chó của hắn rồi.

Nghĩ đến tất cả những hành vi hắn đối với cô hôm nay, đáy lòng cô rét run.

Quả nhiên, hắn đúng là loại người chuyện gì cũng có thể làm được.

+++

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Vu Dương đã đứng đợi ở giao lộ. Thấy Khương Ninh đi ra, anh vội vã xuống xe bước nhanh về phía cô, quan sát từ trên xuống dưới một lượt. Sau khi bắt gặp vết đỏ trên cần cổ trắng nõn của cô, ánh mắt anh buồn bã, dậy sóng mãnh liệt.

Ngày hôm qua, anh thật sự đã đánh quá nhẹ.

Đương nhiên Khương Ninh biết rõ anh đang nhìn gì. Buổi sáng, lúc cô soi gương đã phát hiện thấy. Cô định lấy khăn lụa che đi nhưng lại nghĩ, với thời tiết như bây giờ làm vậy thành ra giấu đầu hở đuôi, khiến người ta suy đoán. Cô đành dứt khoát bỏ ra, vết đỏ không rõ lắm, chỉ nhìn gần mới phát hiện thấy

"Đi thôi". Khương Ninh mở miệng.

Vu Dương thu hồi ánh mắt, buồn bã đáp: "Ừ".

Vu Dương đưa Khương Ninh đến ngân hàng. Lúc cô chuẩn bị đi, anh dặn dò một câu: "Sau khi xong việc nhớ chờ anh ở đây... Không được đi lung tung đấy".

Khương Ninh quay lại đáp trả.

Vu Dương nhận được câu trả lời của cô, thoáng yên tâm quay về cửa hàng. Cả buổi sáng, Vu Dương đều ở trong cửa hàng sửa xe. Giữa trưa cơm nước xong xuôi, đúng lúc anh đang có ý định thu dọn để đến giúp Vương Thành chạy hàng thì bỗng thấy một đám người đứng chắn ở cửa.

Đám người xếp thành hàng, người có đầu óc có thể nhìn ngay ra đây là một đám bất hảo. Vu Dương đưa mắt nhìn lướt qua bọn chúng. Khi nhìn thấy một tên trong đám, ánh mắt anh khựng lại, đáy mắt có chút ngạc nhiên.

Tiền Cường bước ra từ phía sau đám người. Má phải của hắn bầm tím một mảng, biến đôi mắt vốn đã ti hí của hắn thành một khe hở nhỏ. Vết cào trên mặt dễ làm người ta chú ý, nhìn qua hết sức buồn cười.

"Vu Dương, chúng ta lại gặp nhau". Tiền Cường chỉ chỉ vào mặt mình: "Con người tao đây, rất mang thù. Ai đánh tao một quyền, tao sẽ lấy mạng hắn".

Tiền Cường đạp một phát vào chiếc xe đạp dựng bên cạnh khiến chiếc xe đổ ầm xuống đất. Đám lâu la phía sau hắn liền xông lên đánh Vu Dương, đấm đá tới tấp lên người anh.

Vu Dương thường xuyên làm việc nặng, thể trạng, sức lực, đám đệ tử này đương nhiên không thể so sánh bằng. Lúc mới bắt đầu, anh đã nhanh chóng tránh được. Bọn chúng thấy anh có thể đánh đấm, nhất thời không dám tiến lên, đành vây xung quanh Vu Dương.

"Ai đánh gục được hắn, tao sẽ trích 50% cho đơn hàng tiếp theo ". Tiền Cường đứng ngoài, quăng mạnh điếu thuốc xuống.

Đám lâu la đưa mắt nhìn nhau, trong mắt chúng đều ánh lên vẻ tham lam. Bọn chúng bắt đầu đồng loạt xông lên tấn công Vu Dương. Bọn chúng nhiều người, lại sử dụng không ít trò ám muội. Vu Dương hai tay đối chọi với cả đám bọn chúng nên không chiếm nhiều lợi thế, trên người đã bị trúng mấy cú.

Lưu Hưng chớp thời cơ Vu Dương đưa lưng về phía hắn liền co chân đạp. Vu Dương không phòng bị quỳ rạp xuống. Anh chưa kịp đứng lên, đã bị hai tên dễ dàng đè dưới đất. Anh gắng sức vùng vẫy nhưng không thể thoát ra.

Lưu Hưng đá đá lên người anh: "Vẫn không biết điều à". Hắn xun xoe như một con chó nói với Tiền Cường: "Anh Tiền, giờ thì anh cứ việc xả giận vào tên tiểu tử này đi ạ".

Tiền Cường đắc ý ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ vào mặt Vu Dương, giở giọng thâm độc: "Dám trêu tao à? Tên tiểu tử như mày sống lâu quá rồi phải không?".

Hắn xoay cổ tay, xiết chặt nắm đấm, đưa ra sau, vung mạnh một cú lên mặt anh. Vu Dương kêu lên một tiếng đau đớn, anh nghiến răng, đầu lưỡi nếm thấy mùi máu tươi.

Tiền Cường cười lớn, vung một cú đấm lên bên mặt kia của anh: "Biết đau rồi à? Xem sau này mày còn dám chọc vào ông đây nữa không?". Hắn đứng dậy nói với đám đệ tử: "Đập hết cửa hàng của hắn cho tao".

Trong cửa hàng sửa xe lập tức phát ra những tiếng đập ầm ầm. Bọn chúng như phường trộm cướp, ngang ngược không nói đạo lý, gặp gì đập nấy. Chưa đến một phút đồng hồ, trong cửa hàng chỉ còn lại một đống hỗn độn.

Tiền Cường vẫn chưa hết hận, hắn ngồi xuống vỗ mặt Vu Dương, đưa mắt nhìn ra xung quanh, làm bộ nghi hoặc: "Rốt cuộc thì Khương Ninh thích mày ở điểm gì? Một tên nghèo hèn với một cái cửa hàng rách nát".

"Nhưng không sao. Tao sẽ đánh mày thành tàn phế, để xem cô ấy còn đi theo một tên phế nhân nữa hay không?". Tiền Cường cười thô bỉ: "Nói thật cho mày biết, từ thời cấp hai tao đã muốn ngủ với cô ấy rồi. Cô ấy lớn lên xinh đẹp như vậy, lúc trên giường nhất định sẽ có mùi vị đúng không?".

Vu Dương thấy hắn có ý đồ cưỡng bức Khương Ninh, anh vùng vẫy cơ thể, đôi mắt bao phủ tơ máu như chim ưng nhìn hắn hung dữ, hận không thể cắn một miếng thịt trên người hắn.

Tiền Cường bị ánh mắt dữ dằn của anh dọa dẫm. Hắn đứng lên nhấc chân đá vào người anh mấy cái: "Tao cho mày nhìn, tao cho mày nhìn này".

Hắn đi giày da, đá lên người sẽ rất đau đớn. Nhưng hết lần này tới lần khác, Vu Dương không rên lấy một tiếng, làm như bàn chân Tiền Cường không hề rơi lên người anh.

Tiền Cường đá càng lúc càng mạnh, hai tên lâu la đứng giữ Vu Dương sợ gặp họa, liền buông tay nhảy sang bên cạnh. Chính lúc này, cơ thể Vu Dương thoát khỏi kìm kẹp. Anh nghiêng người giữ chặt chân Tiền Cường kéo mạnh hắn ngã nhào xuống đất. Trong lúc bọn chúng chưa kịp phản ứng, anh nhanh chóng kéo dây bơm để bên cạnh quấn lên cổ Tiền Cường, gắng sức xiết chặt.

Tiền Cường phát ra tiếng nôn, sắc mặt đỏ lựng.

Tình thế thoáng cái xoay chuyển, đám lâu la nhìn Vu Dương mặt mũi đầy máu tựa như vừa từ địa ngục ngoi lên. Không tên nào dám xông đến để cứu Tiền Cường.

Vẫn là Lưu Hưng thấy mắt Tiền Cường bắt đầu trắng dã. Hắn vội vã lên tiếng cầu xin: "Vu Dương, Vu Dương...Anh Dương, anh thả anh Tiền ra trước đã, anh ấy sắp bị anh xiết đến chết rồi".

Hai tay Tiền Cường khua khoắng trong không khí, hai chân đạp loạn trên mặt đất, sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng bệch, nhìn như sắp hôn mê.

Vu Dương nới lỏng lực tay, Tiền Cường hít mạnh, hắn ta tựa như một con lừa, hơi thở phát ra tiếng khò khè.

"Anh Dương, anh Dương...Hôm nay là chúng em không đúng, anh bề trên không chấp tiểu nhân, anh tha cho anh Tiền lần này đi".

Vu Dương không quan tâm đến hắn, tiếp tục kéo mạnh dây bơm, nhìn Tiền Cường trợn ngược mắt lần nữa.

Ánh mắt anh điềm tĩnh, sắc mặt hơi dữ, nói lời cảnh cáo vào tai Tiền Cường: "Muốn sống thì sau này tránh xa Khương Ninh ra".

Đại não Tiền Cường bắt đầu thiếu dưỡng khí, nhưng hắn vẫn cảm nhận được khí quản đang bị Vu Dương dần dần xiết chặt, như thực sự muốn lấy mạng hắn. Vì mạng sống, hắn gật đầu lia lịa.

Vu Dương không buông dây bơm ra ngay, mà từ từ nới lỏng từng chút một. Lúc này Tiền Cường mới cảm thấy sự sống bị cuốn trôi đã quay lại cơ thể. Nhưng tay chân hắn nhũn ra, không thể cử động.

Vu Dương đẩy Tiền Cường ra đất, để hắn nằm úp sấp. Anh thuận tay nhặt một cái kìm lên quét mắt về phía đám lâu la như sẵn sàng giết người.

Lưu Hưng thấy Tiền Cường như bị đứt hơi, không dám chọc vào Vu Dương, sợ anh trở tay trút lên đầu mình, lúc ấy hắn đảm bảo sẽ đi đời nhà ma. Hắn kêu mấy tên tiến lên nâng Tiền Cường dậy, nhanh chóng rút khỏi hiệu sửa xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play