Dưới chân thánh điện u tịch, những phố thị của con người nhuốm trong
sắc hoàng hôn đỏ cháy. Từ trên đỉnh thánh điện Tendrement nhìn xuống có
thể thu vào tầm mắt toàn cảnh nhân gian. Tendrement đã từng là chốn kề
cận nhất với Thượng Đế, nơi đầu tiên được tiếp nhận sứ điệp của Người,
sau này bị bỏ hoang và trở thành chỗ qua đường cho các thiên thần. Hai
thiên thần trên đỉnh thánh điện lẳng lặng đứng nhìn nhau, phía sau họ là một mảnh trời rực đỏ. Thiên thần trong hình hai thiếu nữ siết chặt hai
tay, đôi mắt xanh ảm đạm như bầu trời ngày giông bão.
"Anh vẫn sẽ đi sao...?"
Một chút rạng rỡ sôi nổi của thiếu nữ lúc thường ngày đều không có.
"...Rin. Em nghĩ gì về Thiên Đường?"
Chàng thiên thần không trả lời câu hỏi của thiếu nữ, chỉ khẽ mỉm cười.
Đôi mắt màu lục trong suốt và sâu thẳm như nước hồ có thể nhấn chìm hết
thảy. Nụ cười ấy vô tình làm dâng lên trong lòng cô nỗi mất mát khôn tả. "Nghĩ gì ư... Chúng ta thuộc về Thiên Đường. Em không hiểu con người
nhưng... Thiên thần sống ở Thiên đường và loài người sống dưới nhân
gian. Chúng ta, tại mỗi thế giới của mình, dùng sinh mệnh được ban cho
này để làm tròn bổn phận, không phải sao?"
Thiên đường... là
tuyệt phẩm được tạo nên từ tất cả tình yêu của Thượng đế. Rin chưa bao
giờ cảm thấy thế giới này có gì không tốt. Không, thậm chí cả việc đem
lòng nghi ngờ Thượng đế, Thiên đường hay chính bản thân mình, cô cũng
chưa từng.
"Là vậy à... Anh thì nghĩ Thượng đế thật tàn nhẫn."
Nhận được câu trả lời từ anh, Rin choáng váng như vừa bị giáng một đòn
mạnh xuống đầu. Cô thề rằng chưa bao giờ nghe anh nói những lời mạo phạm Thượng đế. Anh cũng chưa từng một lần đối nghịch với Người bất kể là vì điều gì. Ánh nhìn ấm áp và nụ cười ôn hoà, lòng trung thành hướng về
Thượng đế và sự tận tuỵ, đó là tất cả những gì cô vẫn biết về anh. Nhưng giờ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này.
Giọng anh vang lên bình thản.
"Thượng đế đã tạo ra chúng ta, các thiên thần, trước cả con người.
Chúng ta là những tạo vật được hưởng trọn vẹn tình yêu của Người. Nhưng
có một thứ Người đã không ban cho chúng ta. Người không cho phép ta có
nó. 'Thứ quý giá nhất', ý nghĩa sự tồn tại của chúng ta."
Rin bối rối. Cô không hiểu những lời của anh. Làm sao cô có thể hiểu được đây.
" 'Thứ quý giá nhất'... Thứ ấy, không phải là 'sinh mạng' sao...?"
"Sinh mạng tất nhiên quý giá. Thế nhưng, em đã bao giờ nghĩ mình được ban cho sinh mạng 'vì mục đích gì' chưa?"
"Thiên thần được tạo ra để kết nối con người với Thượng đế. Giữ gìn sự
yên bình và luân hồi ở cả hai giới là nhiệm vụ của chúng ta. Chúng ta
đem cả sinh mạng để hoàn thành bổn phận của mình. Anh cũng đã luôn sống
như vậy mà! Anh là... là đồng đội quan trọng nhất của em! Em không muốn
anh đi! Đừng đi mà!..."
"Rin... Cám ơn em."
Tầm mắt Rin
bị bao phủ bởi một màu trắng muốt. Hơi ấm quen thuộc, là anh đang ôm lấy cô. Vòng tay anh vẫn ấm áp dịu dàng. Vẫn là anh trong bộ sắc phục
trắng, nhưng đôi cánh đã đổi màu đen, tương phản đến dữ dội.
"Không có gì thay đổi đâu em, bây giờ và cả sau này, cả sinh mệnh này, rốt cuộc hiện hữu vì cái gì?... Rin có biết không?...
Những khi hạnh phúc, anh có thể dùng cánh tay này ôm lấy em, bằng cách đó cám ơn em."
"Nhưng đôi cánh của anh?... Sao, sao lại?!..."
"Anh sống vì điều gì... Đến một lúc nào đó, em sẽ hiểu ra thôi, anh hứa đấy."
"Em không biết, không cần biết! Nếu không có anh... Em đã luôn coi anh
là anh em thân thiết nhất, đồng đội quan trọng nhất của em..."
Những cảm xúc bị kìm nén chợt vỡ oà, nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt
thiếu nữ. Những ngày tháng trải qua cùng anh, tất cả sẽ kết thúc tại
đây. Cô ghét sự kết thúc, vì kết thúc luôn mang lại nỗi cô đơn.
Bàn tay to lớn của anh đặt lên bàn tay đang siết chặt của Rin, dịu dàng
gỡ ra. Có thứ gì đó rơi vào tay cô. Là chiếc khuyên tai nhỏ hình cây
thánh giá mà anh luôn đeo bên tai trái.
"Từ giờ nó là của em. Nó sẽ bảo vệ em, anh đã coi trọng chiếc khuyên tai này chẳng kém gì sinh
mạng mình từ khi được sinh ra là một thiên thần và sống với bổn phận đó
cho tới giờ... Xin lỗi em, Rin. Từ trước tới giờ... thật cám ơn vì có
em."
Tà dương ánh đỏ lên đôi cánh đen huyền của thiên thần. Đôi
cánh giương rộng, anh buông mình xuống dưới. Nơi ấy cũng rực đỏ ráng
chiều.
Cánh tay cô vội vươn ra mong có thể giữ lại anh chới vơi hẫng hụt.
"..."
Sẽ là lần cuối cùng anh được gọi bằng cái tên đó. Trong một khắc, anh
quay lại nhìn thiếu nứ, miệng khẽ cười. Gương mặt anh mờ nhoà trong
tranh sáng tranh tối. Trên gò má kẻ ra một vệt sáng lấp lánh trải dài
rồi rơi xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT