Nắng lọt qua tán lá, rải những đốm sáng lên nền cỏ vườn Geriesel. Ngay cạnh
đài phun nước ở giữa vườn, dưới một vòm đại cổ thụ xoè tán khổng lồ xanh ngắt là nơi tụ họp quen thuộc của thiên thần. Vô số xích đu thả xuống
từ các cành cây, bàn gỗ sắp sẵn, vậy là đủ cho một không gian để uống
trà điểm tâm. Những bàn gần đài phun nước có thể ngắm cảnh đẹp là nơi
sớm kín chỗ nhất vào giờ trà chiều.
Hôm nay cũng có bốn thiên
thần cao hứng, nhanh chân tranh được chỗ đẹp. Trong một buổi trưa yên ả
ấm áp thế này, mọi thứ đều dễ chịu, đấy là nếu nằm ngoài phạm vi bán
kính nửa mét quanh thiên thần tóc xanh. Chàng trai tóc xanh dương mắt
nhắm lại, hai tay khoanh trước ngực, biểu cảm lạnh lẽo vô cùng. Bên cạnh chàng thiên thần, thiếu nữ tóc vàng đã sớm muốn hoá thành băng, sợ sệt
lên tiếng.
"Em biết làm như vậy là không tốt rồi."
"..."
"Em đã hối hận. Rất rất hối hận. Vô cùng hối hận."
"..."
"Anh nhìn đi! Em đã viết bản kiểm điểm mang tới này. À, dọc đường có
chút chuyện nên mới ướt vậy, chắc nhoè hết rồi. Em sẽ chép lại đàng
hoàng mà."
"..."
"Còn nữa! Còn nữa! Vụ táo thử nghiệm
đầu tiên. Táo hoàng kim chín mọng tuyệt hảo. Miếng cắn đầu tiên là vị
giòn nhẹ của sự tươi mọng, sau đến là bản giao hưởng quyến rũ nhất của
vị ngọt và chua hoà quyện nơi đầu lưỡi. Một tuyệt phẩm mê đắm khiến ngay cả chim cực lạc cũng phải dõi mắt trông theo, nước miếng nhỏ giọt mong
ngóng ngày trái chín."
Gumi ngồi đối diện nghe những lời hùng hồn của Rin, đôi mắt xanh ngọc sáng lên lấp lánh, nước miếng chực trào ra
ngoài đôi môi he hé mở. Cô đồng tình gật gật, thì ra mấy dạo gần đây con sơn ca hay hát ấy không cất giọng nữa, hoá ra vì bận chảy nước miếng.
Bên cạnh Gumi, Gaku thanh nhã miệng kề chén trà, mắt mơ màng, thần trí
đã trôi tuột theo những lời của Rin, chìm đắm trong tưởng tượng về hương vị tuyệt hảo của táo hoàng kim. Táo là điểm yếu của mọi thiên thần.
"Chỉ muốn nói vậy thôi sao?"
Thực tại lạnh lẽo dội nước vào hai kẻ mơ mộng. Kaito mở mắt nhìn, một chút
biểu cảm cũng không có, liếc sang Rin. Không phải là cái nhìn lạnh nhạt
mà là ánh nhìn giận dữ thực sự. Rin cảm thấy mình đang co rúm lại trước
sức uy hiếp cực đại đó.
"Em thật sự biết lỗi rồi mà.'
Rin bày tỏ hết mọi thành ý, hi vọng một lần nữa thôi thiên thần kia sẽ
nguôi giận, nhưng đã chẳng nhận được bất cứ sự khoan dung nào. Gumi đứng bên cạnh đã ăn no cả một tháp táo tưởng tượng cuối cùng cũng tỉnh mộng, liền nói đỡ cho Rin.
"Em, em nghĩ là không phải Rin cố tình
đâu. Có lẽ chỉ do tình cờ thôi. Vậy nên xin hãy bỏ qua cho Rin được
không ạ? Lần này rủ Rin xuống Nhân giới là em. Nếu phải chịu phạt thì
hãy phạt cả em nữa."
Gumi bủn rủn khiếp đảm vì luồng khí lạnh lẽo toả ra từ Kaito, vẫn sống chết bao che cho Rin, mắt đã ngân ngấn nước.
Đến lượt Gaku còn đang ngụp lặn trong những tưởng tượng ngọt ngào cũng
đã bị lôi lên bờ. Gaku và cô thiên thần mắt xanh ngọc là đồng đội, nên
cũng thật đồng bệnh tương liên.
"Không sai, không sai. Tại hạ
bản thân là đồng đội của Gumi cũng có trách nhiệm giám sát hỗ trợ cô bé. Để mọi chuyện đến nước này một phần lỗi là của tại hạ. Nếu muốn phạt
hãy tính cả thêm tại hạ nữa, tổng lãnh Kaito.'
"Gumi, Gaku, hai người đâu có lỗi gì chứ. Cảm ơn hai người đã nói giúp nhưng là tại em hết. Lần này là em sai rồi."
Sai.
Cô vừa thừa nhận, rằng chuyện đó là một sai lầm.
Nhưng mang táo của Thiên đường cho Miku làm sao lại là một việc sai trái được.
"Sai ư? Vậy em thực sự hối hận vì đã đem táo của Thiên đường cho kẻ phàm trần đó?"
"Dạ... vâng ạ. Trong luật đã viết việc đó là cấm kị. Không được trực tiếp đem những thứ của Thiên đường cho con người."
"Luật viết à. Vậy là em không nghĩ mình đã làm sai?"
"Ạch..."
Bị Kaito nhìn qua đuôi mắt, Rin giật bắn người co rúm lại. Cô không hối
hận mà cảm thấy có lỗi vì hiểu rằng việc mình làm đã gây không ít rắc
rối cho Gumi, Gaku rồi cả Kaito nữa.
"Em khong hối hận vì đã
mang táo Thiên đường cho Miku. Nhưng vì thế mà trở thành rắc rối cho
Kaito, Gumi và Gaku thì em sai rồi. Gây phiền phức cho mọi người, tất cả là lỗi của em."
Miku...
Cái tên Kaito đã nghe nhiều lần từ Rin, mà mỗi lần nghe tới, một cảm giác khó chịu kì lạ lại âm ỉ trong lòng chàng thiên thần.
"Xem ra em vẫn chưa chịu nhận lỗi. Nếu thế thì ta có thể bao biện cho
em thế nào đây. Ta sẽ báo cáo với bề trên mọi sự để quyết định hình phạt thích đáng."
Lần đầu tiên bị Kaito đối xử lạnh lùng như vậy, Rin cảm thấy khoé mắt nóng lên.
"Phải làm đến mức đó sao... Khoan hãy đi, tổng lãnh."
"Được rồi, tổng lãnh Kaito. Nhưng trên hết chuyện xảy ra ở địa bàn của tại hạ và Gumi quản lý thế nên..."
"Tôi không cần biết.'
Chỉ nói có vậy, Kaito vỗ cánh bay lên không trung.
"Thực ra... trái táo đó... Ban đầu là Rin định mang cho tổng lãnh Kaito."
"!"
Những lời vừa thốt lên của Gumi khiến Kaito sững lại. Thì ra là Rin vốn định
đem táo đó cho Kaito nhưng giữa đường lại có lời nhắn khẩn từ Gumi nên
mới mang theo táo xuống Nhân giới.
* * *
Ngày hôm qua,
nhận được yêu cầu trợ giúp của Gumi, Rin bỏ dở công việc, vội vàng đến
Nhân giới. Rin và Gumi cùng là thiên thần tập sự rồi lại cùng nhau thăng cấp thành tiểu thiên thần, là đồng cấp lại đã biết nhau từ trước nên
rất thân thiết. Hai thiên thần tuy theo dõi hai vùng khác nhau nhưng khi có việc gấp vẫn thường giúp đỡ lẫn nhau. Lần này ở Tarde do Gumi phụ
trách bất ngờ bổ sung thêm một số linh hồn vào danh sách lên Thiên
đường, cô đành phải nhờ đến Rin. Tổng lãnh thiên thần Gaku, thượng cấp
của Gumi thường phải dẫn đội thực hiện nhiệm vụ khác nên cũng nhờ Rin hỗ trợ nếu có thể. Nhờ thế mà chuyến dẫn đường cho các linh hồn đã tới
Thiên đường suôn sẻ. Hôm đó khi xong việc, Rin định quay về thì tình cờ
thấy Miku. Thiên thần mới đầu không dám tin đó thực là Miku, vì Tarde và Al-fine đâu phải gần nhau. Nhiệm vụ ở Thiên đường cuốn Rin vào vô số
những bận rộn suốt gần tháng nay. Rin mừng rỡ, gần như chắc rằng cuộc
gặp không báo trước ở một nơi không ngờ tới ấy chính là định mệnh đã
thực sự xảy ra. Miku khi quay lại, trông thấy Rin, cũng không giấu được
vui mừng. Hai người trò chuyện đủ thứ trên trời dưới đất rồi đến chuyện
táo, nhân tiện nên Rin đem trái táo mang theo tặng cho Miku. Chính là
trái táo tuyệt hảo ban nãy Rin mới chỉ thôi đã khiến Gaku và Gumi mê
mẩn.
Nghiên cứu làm tốn không biết bao nhiêu thời gian của Rin đã cho ra những trái đầu tiên, hương vị đúng là thứ mà bấy lâu nay em tìm
kiếm. Lúc đó, Rin chỉ mong có thể đem khoe với ai đó thành quả này nên
hái thêm một trái nữa. Vừa hay nhớ ra hôm qua, Kaito trông rất căng
thẳng và mệt mỏi. Có lẽ vì sau trận tranh cãi quyết liệt với các tổng
lãnh tại bàn họp hôm trước, nhất là vì chuyện biểu quyết thông qua điều
luật mới vẫn trưng ra rồi lại để đấy. Rin liền nghĩ sẽ tặng cho Kaito
thành phẩm thử nghiệm hiếm có này. Kaito bề ngoài lãnh đạm như vậy nhưng nhìn thấy táo sẽ ngay lập tức mềm lòng, những lúc thế này tặng cho tổng thiên thần một trái táo ngon lành là hợp lý nhất. Rin đang nhẩm nghĩ
Kaito chỉ cần ăn trái táo này sẽ có thể quên ngay mọi bực bội, thì có
kết nối khẩn từ Gumi.
* * *
"Xin lỗi nhé Kaito. Khi hai
đứa nhóc này trở về có báo cáo lại nhưng tại hạ cũng chẳng để ý lắm. À
cũng không hoàn toàn là như vậy. Không phải lúc đó tại hạ đang phân tâm
vì mấy trái táo kia đâu."
Kaito liếc nhìn Gaku nhưng trong lòng lại thầm thở phào. Tên Gaku này tuy được việc, nhưng thật dễ dụ.
Chuyện đã diễn biến thế nào không khó để tưởng tượng. Rin và Gumi sau khi xong việc thì mang theo một giỏ táo mới hái, từ sớm tranh lấy chỗ ngồi có
cảnh đẹp, cũng không quên hỏi xin Gaku hồng trà hảo hạng loại đặc biệt.
Ba thiên thần kia chẳng suy xét tới nơi tới chốn chuyện xấu đã làm, để
đề phòng Kaito giận thì mới chuẩn bị một bản kiểm điểm cho có. Rin hai
tay đang ôm đầy táo vô tình đánh rơi bản kiểm điểm xuống đài phun nước
khiến nó nhoè nhoẹt không còn ra chữ nghĩa gì nữa. Rồi ba kẻ thảnh thơi
chờ Kaito đến, có mơ cũng chẳng nghĩ sẽ bị giận đến mức này, còn hí hửng bàn nhau hôm nay không biết chừng có thể trông thấy nụ cười hiếm hoi
đáng giá của chàng tóc xanh. Nghe hết chuyện, Kaito cáu kỉnh ngồi xuống
ghế, tâm trạng đã sáng sủa hơn khi nãy.
"Xin trợ giúp chỉ vì có hai linh hồn thêm vào danh sách mới, giữa lúc ai cũng bận việc?"
"Dạ?"
"Dung túng hạ cấp, ham vui trốn việc."
"Há há."
"Ương bướng cố chấp còn bày trò hối lộ cấp trên. Bản tường trình quan
trọng nhất thì chép lại từ nhật kí lịch trình, ngữ pháp cẩu thả, trình
bày lung tung, nội dung chống đối. Sau cùng nộp được cho tôi một mẩu
giấy lem nhem thế này đây."
"Ư ư ư..."
Ba kẻ còn lại im thin thít nghe Kaito điểm tội. Lời lẽ quả nhiên sắc sảo như dao.
"Đến mức như vậy, mấy ngươi muốn tôi phải bao che thế nào đây."
Gương mặt Kaito thoáng vẻ mệt mỏi chán ngán, nhưng từ đáy mắt lại ánh lên một tia ấm áp vô cùng. Anh từ tốn đem tách trà kề miệng. Đúng là hồng trà
Gaku tự pha. Vị thơm rất khác biệt, những thứ tầm thường không thể so
sánh.
"(Tôi) (em) (em) xin lỗi."
Được cả ba thiên thần cùng cúi thấp đầu nhận lỗi, Kaito thở dài.
"Được rồi, tôi sẽ tìm cách báo cáo với bề trên. Dẫu sao nếu hôm qua tôi ở đây thì đã..."
Không khí nặng nề lạnh lẽo ban nãy giờ đã tan đi bớt.
"Woa. Đúng là tổng lãnh thiên thần Kaito. Vào những lúc cấp bách thế này, chỉ có thể trông cậy vào tổng lãnh thôi."
"Đúng đúng. Ta đã biết mà. Ngài Kaito không như vẻ ngoài, trái tim rất ấm áp lại biết nghĩ cho người khác."
"Tốt quá. Nhẹ cả người."
"Này tỏ ra hối cải một chút đi chứ, đám kia."
"A! Em còn chưa được ăn táo."
Gumi cuối cùng cũng nhớ ra món chính hôm nay đang bị bỏ quên trên bàn nãy giờ.
"Phải ha phải ha. Kaito cũng mau ăn đi."
Vừa nói xong thì ba kẻ kia đã hớn hở phồng miệng cắn táo.
"Ngon quá. Lần đầu tiên em được nếm mùi vị này."
Gumi cười tươi hết cỡ, nếu hạnh phúc có hương vị thì chắc chắn là đây.
"Ngon tuyệt chứ hả. Rin trồng ra mà."
"Táo này thực sự... Cho đến giờ ta chưa từng nếm qua vị thanh ngọt sảng khoái thế này."
Không, phải là hương vị thần thánh mới đúng.
Ba kẻ kia đang rất phấn khích, chỉ có mình Kaito bị cho ra rìa vẫn đang tự hỏi, chẳng phải vừa nãy còn nói là muốn cho mình nếm thử đầu tiên sao.
Không lẽ là nghe nhầm.
"Ơ, Kaito sao thế? Trà không hợp khẩu vị à?"
"Không, chẳng sao hết."
Kaito cáu kỉnh cắn một miếng táo lớn. Vị ngọt thanh này quả là ngon đến rùng
mình. Rin ngày càng trưởng thành hơn, tài năng của cô bé đã được phát
huy. Đây đúng là những trái táo tuyệt hảo.
"Với chúng ta thì táo là số một nhỉ. Một khi ăn táo sẽ ngay lập tức có thể quên hết mọi chuyện dù buồn phiền đến đâu."
"Cậu vốn hay quên rồi. Không cần ăn táo đâu."
"Hửm, Kaito này."
"?"
"Thôi bỏ đi.'
"Không lẽ Kaito..." Gaku thầm nghĩ.
Nếu không phải là Kaito bực bội vì Rin phạm luật thì chẳng lẽ là vì...
Giống táo mà Rin bằng mọi tâm huyết tìm ra đã cho những trái thơm ngon,
ai mới là kẻ cô muốn cùng chia sẻ thành công này? Nếu để ý biểu cảm của
Kaito khi Gumi nói Rin muốn Kaito nếm thử đầu tiên sẽ thấy...
Chàng trai tóc xanh giống như đã chỉ chờ có câu nói này.
Cố tìm hiểu rạch ròi hơn nữa sẽ thành ra lắm chuyện, cứ vờ như không biết
gì là tốt hơn. Gaku tự nhủ, lại nhìn trái táo hấp dẫn trên tay, nhàn nhã đưa lên miệng cắn "Hừm, đúng là tuyệt phẩm thế gian."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT