Từ lúc Trầm gia xảy ra hỏa hoạn đến giờ đã được ba tháng. Những ngày đầu, vô luận là giới truyền thông hay trên đường vẫn ầm ĩ đủ loại tin đồn về trận hỏa hoạn này, nhưng sau khi tất cả những người có liên quan đều cự tuyệt phỏng vấn, tin tức về trận hỏa hoạn cũng bị những người có tâm che dậy nghiêm kín, công chúng rốt cuộc cũng mất hứng thú, rất nhanh, tin tức Trầm gia hỏa hoạn đã bị chôn vùi giữa hàng loạt các tin tức chấn động hoặc mới lạ khác.
Cùng trận hỏa hoạn Trầm gia biến mất trong mắt công chúng còn có mọi người trong Trầm gia. Sau trận hỏa hoạn không lâu, việc điều tra Trầm Dung buôn lậu ma túy đã có kết quả chính thức, vì chứng cớ vô cùng xác thực, Trầm Dung bị phán hai mươi năm tù. Trầm Kế hận trầm dung lập bẫy lừa Trầm Thừa hít ma túy, Lý Minh Hiên tận mắt nhìn thấy Trầm Dung cố ý đẩy ngã Trầm Hi trong đám cháy, về phần ai đứng sau điều khiển việc này, hay cả hai cùng ra tay đã không còn quan trọng. Đồng thời với việc Trầm Dung bị kết án, Trầm phụ cũng được Trầm Bích Tuyết đưa tới trại an dưỡng tốt nhất Trung Kinh. Có lẽ vì hít quá nhiều khói trong đám cháy, thần kinh Trầm phụ bị tổn thương nghiêm trọng, phần lớn kí ức bị mất đi, ông không còn biết bất cứ ai nữa, ngay cả bản thân mình là ai cũng không nhớ rõ.
Sau khi dàn xếp Trầm phụ xong, Trầm Kế mang theo Trầm Thừa từ biệt thự ngoài ngoại ô dọn về một khu nhà trong nội thành. Sau khi chỉnh lý lại mớ tài sản còn lại của Trầm gia, Trầm Kế quyết đoán bán đi mớ bất động sản cùng một ít trang sức, đồ cổ thành tiền. Số tiền này, Trầm Kế chi ra một phần để thanh toán phí dụng ở trại an dưỡng cho Trầm phụ, một phần để lại cho Trầm Hi, số còn lại anh mở một công ty thương mại nhỏ.
Đối với Trầm Kế mà nói, những khó khăn Trầm gia trải qua, Trầm thị phá sản cùng đủ loại sự tình hiển nhiên đã làm anh khổ sở, nhưng anh không có nhiều thời gian để buồn bã, anh không phải một mình, phía sau anh còn có Trầm thừa, anh phải mau chóng vực Trầm gia dậy. Ôm ý niệm này trong đầu, dựa vào cố gắng của Trầm Kế cung sự giúp đỡ của Lý gia, công ty nhanh chóng đi vào quỹ đạo, vài ngày trước cũng kí được một hợp đồng lớn. Phần hợp đồng này rất quan trọng với Trầm Kế, hoàn thành nó, quy mô công ty có thể mở rộng gấp đôi, Trầm Kế không thể không tập trung toàn bộ tinh thần, cùng nhân viên cấp dưới bận rộn vài ngày, rốt cuộc đối phương cũng đồng ý với tất cả hiệp định trên hợp đồng.
“Cô Trần, hợp tác vui vẻ!”
Ngồi đối diện Trầm Kế chính là người phụ trách dự án của công ty hợp tác, cũng là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Trần thị, Trần Khiết. Tập đoàn Trần thị cũng không phải tập đoàn tài chính lâu đời ở Trung Kinh, trước kia luôn một mực phát triển ở Nam đảo, đây là lần đầu tiên thăm dò mở rộng tới miền Bắc.
“Trầm tổng, hợp tác vui vẻ!”
Trần Khiết mỉm cười nhìn Trầm Kế, trước đó cô đã nghe danh Trầm Kế, một người đàn ông anh tuấn xuất sắc lại luôn giữ mình trong sạch. Một là Trầm Kế một là Lý Minh Hiên, cả hai chính là đối tượng thông gia hoàn mỹ trong mắt tất cả thế gia ở Trung Kinh, đáng tiếc cả hai đều không có tính toán kết hôn. Ánh mắt Trần Khiết chợt lóe, gia đình đang không ngừng hối thúc cô kết hôn, nếu là trước kia cô tự nhiên không có ý niệm gì với Trầm Kế, Trần gia vẫn chưa đủ để với tới Trầm gia. Nhưng hiện giờ Trầm thị phá sản, nếu Trầm Kế muốn mau chóng chấn hưng Trầm gia, một người vợ có trợ lực là lựa chọn không tồi. Hơn nưa, với năng lực của Trầm Kế, co sẽ nhanh chóng đứng vững trong gia tộc nhà cô, hoàn toàn chấp chưởng Trần gia. Trần Khiết nghĩ, mặc kệ là đối với mình hay Trầm Kế, đây đều là chuyện mà đôi bên cùng có lợi.
Suy nghĩ vừa hiện lên, Trần Khiết đã mỉm cười mời: “Tôi nghe nói cách nơi này không xa có một nhà hàng cơm Tây không tồi, không biết tôi có vinh hạnh mời Trầm tổng một bữa không?”
Trầm Kế sửng sốt, mày khẽ cau lại, mấy ngày nay quá bận rộn nên hôm qua anh có nói với Trầm Thừa, hôm nay sau khi hoàn thành hợp đồng anh sẽ về sớm một chút. Trong lòng Trầm Kế không muốn đi, nhưng nhìn nụ cười tươi rói của Trần Khiết, Trầm Kế không thể không gật đầu đồng ý. Trần Khiết là khách lớn, lúc này lại là lần đầu hợp tác, anh không có lí do gì cự tuyệt ý tốt của đối phương.
Trầm Kế đồng ý làm ý cười trên mặt Trần Khiết lại càng sâu hơn, trong lòng lại càng tin tưởng ý niệm của mình.
Tới tận mười giờ tối mà Trầm Kế vẫn chưa trở về nhà.
Trầm Thừa buồn bực đi tới đi lui trong phòng khác, trên bàn cơm cách đó không xa là những món ăn đã nguội lạnh. Trầm Kế rốt cuộc đi đâu? Gọi điện tới công ty không ai nghe máy, gọi di động thì tắt máy, nghĩ tới Trầm Kế nói hôm nay sẽ về sớm một chút, nhưng tới tận bây giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu, Trầm Thừa lại càng buồn bực hơn.
Vì chúc mừng Trầm Kế thuận lợi kí kết hợp đồng, hôm nay cậu còn học theo tiết mục trên TV làm vài món ăn, chỉ vì muốn tạo sự bất ngờ cho Trầm Kế, nhưng hiện giờ rốt cuộc anh đang ở đâu?
Thời gian từng chút trôi qua, Trầm Kế vẫn không có dấu hiệu trở về. Trầm Thừa đói muốn chết nhưng lại không đụng chút vào vào mớ thức ăn trên bàn. Oán giận đổ hết thức ăn vào thùng rác, Trầm Thừa thề, sau này sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như hôm nay nữa.
Trầm Thừa kì thực cũng không rõ vì sao mình lại buồn bực như vậy, vì Trầm Kế đáp ứng rồi lại lỡ hẹn hay vì Trầm Kế không ở bên cạnh?
Từ mấy tháng trước bắt đầu cai nghiện tới giờ, Trầm Kế dùng thái độ cường ngạnh khống chế cuộc sống của cậu. Hạn chế tự do, hạn chế cậu dùng tiền, hạn chế hết thảy kết giao với bên ngoài. Đoạn thời gian cai nghiện trong biệt thự, một ngày 24 giờ cậu đều sinh sống trong tầm mắt Trầm Kế, cho dù là ăn cơm, ngủ hay tắm rửa đều không rời khỏi tầm mắt Trầm Kế. Lúc Trầm thị phá sản, Trầm Kế đưa cậu dọn tới nơi này thì tình huống mới tốt hơn một chút. Đương nhiên, không phải Trầm Kế cho cậu tự do, mà vì anh bận rộn thành lập công ty, không thể giống như trước 24 giờ đều canh giữ bên cạnh. Nhưng cho dù vậy, sinh hoạt của cậu vẫn bị Trầm Kế khống chế như cũ. Cậu không thể lên mạng, không thể tùy ý ra khỏi cửa, trừ bỏ vài người thì không thể liên hệ với bất cứ ai bên ngoài. Hoạt động giải trí mỗi ngày chính là xem TV hoặc ngẫu nhiên cùng vệ sĩ cách vách đi dạo ở công viên dưới lầu vài vòng.
Nếu lúc đầu, Trầm Thừa cực kì bài xích cuộc sống thế này, thì theo thời gian trôi qua, cậu đã quen dần. Vô thức, sự bất mãn sợ hãi ban đầu đối với Trầm Kế lại trở thành ỷ lại.
Trầm Thừa buồn bực nghĩ, trước kia kì thật cậu cũng rất ỷ lại vào Trầm Kế, sở dĩ cậu kiêu ngạo tùy ý như vậy vì cậu biết cho dù mình làm gì, Trầm Kế cũng sẽ giúp mình xử lý ổn thỏa. Nhưng loại ỷ lại hiện giờ lại không giống trước kia, nhưng rốt cuộc không giống chỗ nào, Trầm Thừa lại mơ mơ hồ hồ nghĩ không ra, cậu cứ cảm thấy có thứ gì đó chắn trước mặt mình.
Trầm Thừa nghĩ miên man không lâu lắm thì ngoài cửa ẩn ẩn truyền tới tiếng nói chuyện. Trầm Thừa vừa nghe đã biết Trầm Kế đã trở lại, mỗi khi trở về, việc đầu tiên anh làm chính là hỏi vệ sĩ tình hình hôm nay của cậu. Trầm Thừa tùy tiện mở TV, còn ra vẻ nghiêm túc xem, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Lúc Trầm Kế đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong phòng khách, sự mệt mỏi trong mắt tản đi, ẩn ẩn lộ ra ý cười.
“A Thừa, sao còn chưa ngủ?”
Trầm Thừa mất kiên nhẫn quay đầu: “Mới hơn mười một giờ, ai lại ngủ sớm như vậy, không thấy em đang xem TV à.”
Tầm mắt Trầm Kế dừng lại trên màn hình, nhướng mi: “Em thích xem phim hoạt hình từ bao giờ vậy, sao anh không biết?”
“….!” Trầm Thừa nghẹn, cậu chỉ tùy ý mở TV mà thôi, tâm tư đều đặt hết lên người Trầm Kế, làm sao để ý TV đang chiếu cái gì chứ.
Trầm Kế cười khẽ, Trầm Thừa thẹn quá thành giận, dứt khoát thay đổi đề tài: “Sao giờ anh mới về? Di động cũng không gọi được!”
Vấn đề của Trầm Thừa tựa hồ làm Trầm Kế nghĩ tới gì đó, trong mắt hiện lên chút lo lắng, nhưng vẻ mặt lại không hề biến hóa: “Cùng khách hàng ăn bữa cơm, điện thoại vừa lúc lại hết pin.” Lúc nói chuyện, Trầm Kế đã đi tới bên cạnh Trầm Thừa, mùi nước hoa thoang thoảng từ người Trầm Kế truyền tới. Mùi hương này rất quen thuộc, trước kia lúc Trầm Thừa ăn chơi thường ngửi thấy nó trên người đám con gái, là một loại nước hoa rất nổi tiếng, rất được nữ giới yêu thích.
Trầm Thừa ngửi thấy mùi hương này, không biết vì sao có một ngọn lửa lủi lên trong lòng. Nghĩ tới Trầm Kế vừa nói ăn cơm với khách hàng thì lại càng tức giận, nặng nề hừ một tiếng, đứng bật dậy: “Em đi ngủ.”
Tình tự Trầm Thừa biến hóa quá đột nhiên, Trầm Kế khó hiểu nhìn theo bóng dáng Trầm Thừa thẳng đến khi cậu đá văng cửa phòng ngủ mới phản ứng lại.
“A Thừa!” Trầm Kế vội vàng đuổi theo, cửa phòng ngủ bị khóa trái bên trong, Trầm Kế nhăn mặt nhíu mày, nhanh chóng quay về phòng khách tìm chìa khóa. Chờ đến lúc anh mở cửa phòng ngủ, Trầm Thừa tựa hồ đã đoán đươc anh sẽ xuất hiện, bọc mình trong chăn chiếm cứ cả giường lớn, vẻ mặt khiêu khích nhìn anh.
Ánh mắt Trầm Kế hiện lên một tia nuông chìu, ngồi xuống bên giường: “Làm sao vậy? Có phải ở trong nhà đến phát chán rồi không, muốn ngày mai anh bảo vệ sĩ cùng em đi dạo quanh khu này một chút không?”
Trầm Thừa cũng biết phản ứng của mình khi nãy cũng quá kì lạ, lúc này nghe Trầm Kế nói vậy thì lập tức nhân cơ hội ra điều kiện: “Em muốn dạo phố.”
“Không được!” Trầm Kế quả quyết cự tuyệt.
“Vì cái gì?”
Trầm Thừa xốc chăn ngồi bật dậy: “Ngồi tù còn có lúc ra ngoài hít thở không khí, em không phải chỉ hít thuốc phiện thôi sao? Trước kia là biện thự, giờ là nơi này, ngày nào anh cung nhốt em trong nhà, không thể lên mạng, không thể tiếp xúc với người ngoài, anh cả vệ sĩ cũng không được nói chuyện, anh rốt cuộc muốn nhốt em tới lúc nào? Em nói rồi, em đã cai nghiện, không bao giờ hít thuốc phiện nữa, cho dù anh là anh trai của em thì anh cũng không có quyền khống chế cuộc sống của em như vậy.”
Trầm Thừa hung hăng trừng mắt nhìn Trầm Kế, những lời này đều là lời trong lòng cậu, lúc đầu bị Trầm Kế nhốt lại, mỗi ngày đều muốn gào lên với Trầm Kế thế này, nhưng vẫn không có dũng khí. Tới tận lúc này, đã rất lâu rồi không nghĩ tới việc này nữa, nhưng không biết vì sao hôm nay lại đột nhiên nói ra.
Trầm Thừa ẩn ẩn cảm thấy có chút không ngờ, phỏng chừng vì lúc bị Trầm Kế giam giữ, anh luôn ở bên cạnh, thoạt nhìn giống như cũng bị nhốt cùng cậu. Nhưng hiện giờ Trầm Kế bỏ lại cậu đi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, mà cậu vẫn như cũ bị nhốt lại đây. Vì thế cậu không cam lòng, cậu tức giận, cậu phải biểu đạt điều mình muốn.
Lúc Trầm Thừa phẫn nộ trừng mắt nhìn Trầm Kế, tầm mắt anh chuyển từ mặt xuống cơ thể Trầm Thừa. Vì đi ngủ nên trên người Trầm Thừa trừ bỏ quần lót thì không mặc gì cả. Có lẽ vì hít ma túy, Trầm Thừa gầy hơn trước rất nhiều, hơn nữa mỗi ngày bị nhốt trong nhà, da dẻ có chút tái nhợt. Phối hợp với lớp dra trải giường màu lam sậm dưới thân tạo ra một loại mỹ cảm dị thường yếu ớt.
Ánh mắt Trầm Kế trở nên âm u, anh không thể không thừa nhận cơ thể này có lực hấp dẫn rất lớn với mình, có lẽ cũng không quan hệ tới cơ thể, nguyên nhân chính là người này. Anh muốn nhốt người này ở bên cạnh mình, nắm quyền điều khiển cuộc sống, muốn trong thế giới của đối phương chỉ có một mình anh, không còn bất cứ ai khác.
Trầm Kế cũng không biết bắt đầu từ khi nào mình lại sinh ra lòng chiếm dục mãnh liệt này với Trầm Thừa. Lúc đầu anh nhốt Trầm Thừa ở biệt thự, khống chế toàn bộ cuộc sống của em ấy cũng vì muốn cai nghiện, nhưng theo quá trình Trầm Thừa kịch liệt kháng cự tới từng chút tiếp nhận cuộc sống này, Trầm Kế cũng bắt đầu không hiểu cảm giác của mình.
Từ nhỏ Trầm Kế đã tập thành thói quen khống chế cuộc sống của Trầm Thừa, từ lúc mẫu thân trước khi qua đời giao phó Trầm Thừa cho anh, anh đã phân Trầm Thừa vào phạm vi bảo hộ của mình. Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của Trầm Thừa anh đều nắm trong tay, anh bảo Trầm Thừa học trường nào, học cáig ì, thậm chí vì Trầm Thừa mà từ bỏ việc du học nước ngoài, cho tới lúc Trầm Thừa tốt nghiệp đại học, anh vẫn luôn nghiêm khắc yêu cầu Trầm Thừa phải về nhà trước 12 giờ.
Sau khi Trầm Thừa tốt nghiệp đại học, anh dần dần thả lỏng khống chế, anh không hạn chế thời gian về nhà, cũng không quản tình trạng kết giao bạn bè của Trầm Thừa. Anh vẫn nghĩ mình không phải khống chế cuộc sống của Trầm Thừa mà chỉ là một người anh trai nghiêm khắc mà thôi, nhưng sau khi ép buộc Trầm Thừa cai nghiện, anh mới giật mình phátg iác tình cảm chiếm dục mãnh liệt của mình đối với Trầm Thừa quá bất thường. Chẳng qua trước đó nó núp trong danh nghĩa anh trai quản giáo, mà hiện giờ có lí do chính đáng để khống chế Trầm Thừa thì anh tựa hồ lại càng không thể ức chế dục vọng mãnh liệt của mình.
Tầm mắt Trầm Kế có tính xâm lược quá mạnh mẽ, Trầm Thừa tưởng mình đã chọc giận anh, bộ dáng kiêu căng lập tức xìu xuống, ngơ ngác nhìn Trầm Kế, lấy lòng nói: “Anh cả, em sai rồi, em biết anh làm vậy chỉ vì tốt cho em, em không nên tranh cãi với anh.”
Tiếng anh cả này làm Trầm Kế hồi phục tinh thần, đưa tay chậm rãi xoa đầu Trầm Thừa, Trầm Kế cụp mi mắt: “Ngủ sớm một chút đi, ngày mai anh đưa em đi dạo phố.”
“Thật sao?” Này đối với Trầm Thừa tuyệt đối là niềm vui sướng bất ngờ.
Trầm Kế gật gật đầu.
Trầm Thừa cảm thấy mỹ mãn nằm xuống giường, thuận tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Em chừa chỗ cho anh này, anh mau tắm rồi ngủ.”
Lúc đầu cai nghiện, mỗi khi Trầm Thừa thống khổ đau đớn, Trầm Kế luôn ôm cậu vào lòng, ôn nhu trấn an, vì thế Trầm Thừa đã quen với việc ngủ cùng Trầm Kế, mà thói quen này vẫn giữ tới tận bây giờ.
Tầm mắt Trầm Kế lại chuyển một vòng trên người Trầm Thừa, cúi đầu ‘ừ’ một tiếng.
Hoàn PN 96.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT