Tối nay lúc Lý Minh Hiên về nhà thì không lập tức lên nhà, anh đứng dưới khu lầu nhìn chầm chầm cánh cửa sổ tỏa ra ánh đèn quen thuộc kia thật lâu.
Mùa đông bóng đêm ập tới rất sớm, nhà nhà trên dãy lầu đều mở sáng đèn, trong vô số những cánh cửa sổ tương tự, Lý Minh Hiên vừa liếc mắt đã nhận ra cánh cửa quen thuộc. Từ ngày Trầm Hi cùng anh ở cùng một chỗ, nơi này đã trở thành nhà của anh, mặc kệ là tan tầm hay sau khi kết thúc một chuyến công tác, anh luôn vội vàng trở về, bởi vì anh biết Trầm Hi luôn ở nhà chờ mình. Hôm nay là lần đầu tiên anh cảm thấy sợ hãi khi về tới nơi này, anh sợ mở ra lại toàn là những hồi ức ấm áp nhưng tất cả chỉ là cảnh tượng huyền ảo, giả dối mà thôi.
Suốt một buổi chiều, anh không làm gì cả, chỉ không ngừng nhớ lại tất cả sự tình từ khi mình gặp Trầm Hi trên máy bay. Mỗi khi nghĩ tới, trong lòng anh lại tràn ngập ngọt ngào, nhưng lúc này lại thản nhiên có chút chua xót. Anh luôn vô thức liên hệ hết thảy mọi chuyện liên quan tới Trầm thị lại một chỗ, từ lúc Trầm Hi về nước đến oán hận mà cậu dành cho Trầm phụ, từ việc cậu âm thầm điều tra những chuyện về mình cùng quan hệ thân thiết với Lục Cách Sâm, hơn nữa mỗi lần Trầm thị gặp chuyện không may Lục Cách Sâm đều tham dự trong đó, Lý Minh Hiên thống khổ nhắm mắt lại, không muốn cũng không dám nghĩ nữa.
Anh không muốn nghi ngờ Trầm Hi, nhưng suy nghĩ lại không do anh khống chế. Anh muốn vứt hết mọi thứ trong đầu mình, nhưng luôn có một âm thanh ẩn ẩn nhắc nhở anh, hết thảy anh đang làm chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Lý Minh Hiên không biết dùng biểu tình nào đối mặt với Trầm Hi, mà nếu hết thảy là thật, như vậy Trầm Hi ôm tâm tình nào ở cùng một chỗ với anh. Khi anh tràn ngập vui sướng, cảm kích, toàn tâm toàn ý trả giá cho đoạn tình cảm này, có phải Trầm Hi chỉ mang một lớp mặt nạ bồi anh diễn vở kịch này hay không.
Thời gian từng chút qua đi, cơn lạnh thấu tận xương cuối cùng cũng làm Lý Minh Hiên hồi phục tinh thần, cố gắng áp chế tình tự phập phồng trong lòng, anh cố làm vẻ mặt không có việc gì đi vào thang máy.
Nháy mắt mở cửa, tầm mắt anh theo bản năng dừng lại trên sô pha, trước kia, mỗi lần anh về Trầm Hi đều nằm trên sô pha ôm điều khiển xem TV, nhưng hôm nay nơi đó trống rỗng không hề có bóng dáng quen thuộc. Có tiếng động trong phòng bếp truyền ra, Lý Minh Hiên nhẹ nhàng bước qua. Nương theo ánh đèn màu trắng, đập vào mi mắt là thân ảnh đang chăm chú nấu cơm của Trầm Hi.
Lý Minh Hiên im lặng đứng ở nơi đó, không chuyển mắt nhìn bóng dáng Trầm Hi, nhận ra tầm mắt nóng rực phía sau, Trầm Hi quay đầu lại mỉm cười: “Đói bụng chưa? Sắp xong rồi.”
Nụ cười của Trầm Hi vẫn như cũ, Lý Minh Hiên nhịn không được tiến tới ôm lấy cậu, hung hăng hôn xuống. Nụ hôn này quá đột ngột, Trầm Hi nhớ mình còn đang nấu cơm, theo bản năng muốn đẩy Lý Minh Hiên, lại bị anh cự tuyệt ôm chặt trong lòng.
“Anh họ, ngô?”
Lời Trầm Hi còn chưa kịp nói ra đã bị nghẹn lại trong miệng, Lý Minh Hiên hôn dồn dập mà kịch liệt, tựa hồ muốn chứng minh gì đó, Trầm Hi không kháng cự nữa, ngửa đầu thuận theo tiếp nhận nụ hôn này.
Thẳng tới khi Trầm Hi bị hôn tới thở không nổi, Lý Minh Hiên mới ngừng lại được, anh ôm chặt Trầm Hi trong lòng, hận không thể nhét cậu vào sâu trong cơ thể mình.
Cứ như vậy đi, Lý Minh Hiên nghĩ, nói không chừng Trầm Hi cùng Lục Cách Sâm quen biết nhau lúc còn ở nước ngoài, hết thảy chỉ là anh nghĩ miên man mà thôi. Anh không có dũng khí chất vấn Trầm Hi chuyện này, anh sợ đáp án vượt khỏi mong muốn của mình. Cứ để anh nhắm mắt lại, làm như cái gì cũng không biết, anh yêu Trầm Hi, anh muốn cùng Trầm Hi một chỗ.
Hành động dị thường của Lý Minh Hiên làm Trầm Hi nhận ra gì đó, cậu không mở miệng, chỉ yên lặng vươn tay ôm lấy Lý Minh Hiên. Hai người tựa hồ đều quên mất đang nấu cơm, thẳng đền khi có mùi khét ẩn ẩn truyền tới.
Lý Minh Hiên buông Trầm Hi, mỉm cười ôn nhu xoa tóc cậu, hòa nhã nói: “Để anh làm.”
Nhìn Lý Minh Hiên thuần thục bỏ phần thức ăn khét, rửa sạch nồi, Trầm Hi im lặng canh giữ phía sau anh. Theo mùi đồ ăn truyền ra, trong phòng tràn ngập ấm áp thản nhiên, nhưng Trầm Hi biết hết thảy trước mắt chỉ là tạm thời. Lúc Trầm thị đóng cửa, chân tướng vạch trần, cậu đã có thể đoán được phản ứng của Lý Minh Hiên. Ánh mắt Trầm Hi trở nên phức tạp, lúc Lý Minh Hiên quay đầu lại, cậu nhắm lại giấu đi sự rối rắm, lần thứ hai mở mắt ra đã khôi phục sự bình tĩnh trước đó.
Đêm nay giống như tất cả những đêm trước đó, Trầm Hi vùi vào lòng ngực Lý Minh Hiên nặng nề ngủ. Cậu không hề biết, sau khi mình ngủ say, Lý Minh Hiên một mình ngồi trong phòng khách hút thuốc.
Lúc Trầm Hi tỉnh lại, Lý Minh Hiên đã tới công ty, bên gối đầu là lời ghi chú nhắc nhở bữa sáng của cậu đã đặt sẳn trong tủ giữ ấm. Trầm Hi nhìn chằm chằm tờ ghi chú nửa ngày, di động đột nhiên vang lên. Là Lục Cách Sâm, anh nói Vương Trường Lâm muốn gặp Trầm Hi, đồng thời uyển chuyển biểu lộ Vương Trường Lâm chính là người đàn ông mà Trầm Hi muốn tìm.
“Tiểu Hi, em có đang nghe không? Anh biết tin tức này quá đột ngột, nhưng cha nuôi cũng có nỗi khổ riêng.” Cảm giác được Trầm Hi trầm mặc, Lục Cách Sâm vội vàng giải thích.
Trầm Hi ngồi dậy, qua quít mặt áo ngủ, mở miệng nói: “Tôi đang nghe.”
Lục Cách Sâm thở phào một hơi, giải thích nói: “Nhiều năm như vậy cha nuôi vẫn thực thống khổ, năm đó ông không xuất hiện vì không muốn phá hư danh dự của cô cô, mấy năm nay ông vì trả thù Trầm gia mà làm rất nhiều, ông…”
“Tôi biết rồi.” Trầm Hi đánh gảy lời Lục Cách Sâm: “Gặp mặt ở đâu?”
Lục Cách Sâm thấy tâm tình Trầm Hi cũng không quá tệ, do dự nói: “Cha nuôi nói muốn tới mộ viên viếng cô cô.”
“Tôi biết rồi.” Trầm Hi trực tiếp cúp điện thoại.
Có lẽ vì từng nghĩ tới khả năng Vương Trường Lâm chính là người đàn ông kia, hiện giờ nghe thấy lời xác nhận, Trầm Hi cũng không cảm thấy quá đột ngột. Ngược lại khi biết Vương Trường Lâm chính là người đàn ông kia, tựa hồ có thể giải thích rất nhiều việc trước kia. Ông ta vì cái gì phải trăm phương ngàn kế nhận nuôi Lục Cách Sâm, vì cái gì nhiệt tình với việc Lục Cách Sâm trả thù như vậy, vì cái gì cả hai đời không quan tâm tới mình, tất cả những việc Trầm Hi khó hiểu cùng nhìn không thấu trước kia đều có đáp án.
Trầm Hi vội vàng chuẩn bị, còn chưa ăn sáng đã lái xe chạy tới mộ viên. Hiện giờ cậu chỉ còn một vấn đề cuối cùng cần làm rõ, mẫu thân năm đó vì cái gì lại chọn lựa nhảy lầu? Đây là vấn đề cậu không hiểu được, dựa theo lời cô cô, lúc đó mẫu thân đã không còn thương phụ thân, hẳn sẽ không vì phụ thân mà nhảy lầu, hơn nữa mẫu thân còn đang mang thai, vì sao lại vô duyên vô cớ tự sát cơ chứ?
Lúc Trầm Hi đi trên đường, Vương Trường Lâm đã sớm chạy tới mộ viên. Đặt bó hoa linh lan trong lòng xuống trước bia mộ, Vương Trường Lâm phức tạp nhìn về phía ảnh chụp của Hàn Nhu. Ông chưa bao giờ nghĩ tới Hàn Nhu lại quyết tuyệt chọn nhảy lầu, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua tấm ảnh, bên tai vang vọng cuộc gọi điện cuối cùng của Hàn Nhu trước khi nhảy lầu.
“Trường Lâm, anh có thực sự yêu em không?”
Không đợi ông trả lời, Hàn Nhu đã cúp điện thoại, không lâu sau ông nhận được tin Hàn Nhu qua đời, thời điểm chính là ngay sau cúp cuộc điện thoại kia.
Lúc ấy ông ôm tâm tình gì nhỉ, hối hận? Khổ sở? Thống khổ hay trút được gánh nặng?
Vương Trường Lâm thở dài một tiếng, những năm gần đây ông không tiếc thủ đoạn, chỉ vì đạt được mục tiêu đã tính kế rất nhiều người, nhưng ông chưa bao giờ áy náy. Duy chỉ có Hàn Nhu, mỗi đêm khi cơn mơ ập về, bóng dáng của cô ấy luôn quanh quẩn không rời. Vương Trường Lâm hung hăng nhắm mắt lại, cố gắng gạt đi mớ kí ức trong đầu. Hiện giờ không phải lúc yếu đuối, mắt thấy mục tiêu đã sắp đạt được, mà cổ phần trong tay Trầm Hi chính là mấu chốt thành công. Ông không thể vì chút áy náy này mà phá hủy những thứ mình đã dày công bố trí nhiều năm như vậy.
Ông đã không chờ nỗi cũng không muốn chờ nữa, dựa theo bố trí muốn phá hỏng Trầm gia thì còn cần vài năm nữa, nhưng vài năm nữa không biết cơ thể Trầm Đức Hàn có thể chống đỡ được hay không. Nếu không thể để Trầm Đức Hàn trơ mắt nhìn thấy mình cướp đi hết thảy, như thế những gì mình làm mới có ý nghĩa.
Phía sau có tiếng bước chân truyền tới, Vương Trường Lâm chậm rãi mở mắt ra, cừu hận trong mắt tản đi, thế vào đó là tràn ngập tình tự thống khổ.
“Vương luật sư.”
Nghe thấy âm thanh luật sư, Vương Trường Lâm xoay người lại, trong mắt là cảm xúc thống khổ chưa kịp ẩn giấu.
“Tiểu Hi!”
Thống khổ trong mắt Vương Trường Lâm quá ngưng trọng, trên mặt Trầm Hi hiện lên một tia rung động. Vẻ mặt biến hóa của cậu dừng lại trong mắt Vương Trường Lâm, làm trong lòng ông hài lòng không thôi.
Thống khổ trong mắt biến thành áy náy, Vương Trường Lâm không nhìn Trầm Hi mà chuyển tầm mắt về phía Trầm Hi, thấp giọng mở miệng: “Năm đó tôi đã đáp ứng A Nhu phải chăm sóc cậu thật tốt nhưng lại không làm được, mấy năm nay là tôi có lỗi với cậu.”
Trầm Hi không ngờ Vương Trường Lâm lại nhắc tới đề tài này, cậu vốn đã có đáp án trong lòng, lúc này nghe thấy lại nhịn không được mở miệng: “Bởi vì tôi là con của Trầm Đức Hàn sao?”
Trong mắt Vương Trường Lâm lóe lên vẻ bi thương, gian nan gật gật đầu.
“Hài tử A Nhu đang mang khi qua đời là con của tôi, lúc ấy tôi chỉ vừa biết mình được làm cha, còn chưa kịp vui sướng thì đã nhận đươc tin dữ, A Nhu cùng đứa con đã qua đời. Tôi biết Tiểu Hi vô tội, nhưng tôi không thể nào đối mặt với cậu, tôi không thể chăm sóc cậu như A Nhu hi vọng.”
“Tôi hiểu.” Trầm Hi tự giễu mở miệng, cho dù là ai đứng ở vị trí Vương Trường Lâm phỏng chừng đều chán ghét cậu.
Vương Trường Lâm áy náy nhìn Trầm Hi, nghĩ nghĩ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài một hơi, không nói gì cả.
Trầm Hi cũng không để ý tới sự áy náy của Vương Trường Lâm, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn biết mẫu thân năm đó vì cái gì lại nhảy lầu?” Đây là mục đích chủ yếu cậu muốn gặp Vương Trường Lâm.
Vấn đề này tựa hồ gợi lên kí ức thống khổ của Vương Trường Lâm, ông lắc đầu: “Tôi không biết, trước đó A Nhu không hề nói gì, cũng không có dấu hiệu gì, hết thảy đều quá đột ngột. Nhưng trừ bỏ Trầm Đức Hàn, còn ai có thể dồn ép A Nhu nhảy lầu chứ. Đều là ôn ta, nếu không phải Trầm Đức Hàn, A Nhu làm sao gặp phải sự đau khổ như vậy? Rõ ràng ông ta cưới A Nhu, vì cái gì lại không chịu quý trọng? Nếu không phải ông ta, A Nhu làm sao lại nhảy lầu, A Nhu rõ ràng đã nói sẽ li hôn với ông ta, nhưng lại…” Vương Trường Lâm nói tới đoạn sau thì đã bắt đầu nói năng lộn xộn, ánh mắt thống khổ nhìn về phía ảnh chụp Hàn Nhu trên bia mộ.
Trong lòng Trầm Hi một lần nữa chấn động, cứ việc tình cảm của cậu đối với mẫu thân cùng Vương Trường Lâm hoàn toàn khác biệt, nhưng loại thống khổ này lại tựa hồ có thể bị cảm động lây, Trầm Hi nhịn không được mở miệng nói: “Chú Vương.”
Một tiếng ‘chú Vương’ này gọi lại sự chú ý của Vương Trường Lâm, ông hít sâu một hơi: “Tôi đã thất thố.”
Trầm Hi lắc đầu, ánh mắt nhìn Vương Trường Lâm đã không còn xa lạ trước đó mà trở hơn thân thiết hơn rất nhiều.
Vương Trường Lâm rất nhanh đã nhận ra sự biến hóa trong ánh mắt Trầm Hi, ông nghiền ngẫm lòng người nhiều năm như vậy, tất nhiên hiểu Trầm Hi đã có nhận thức nhất định đối với mình, lúc này không chút biến sắc vô tình nhắc tới rất nhiều chuyện cũ của Hàn gia, lại nhìn Trầm Hi, ánh mắt nhìn ông lại có thêm sự khác biệt.
Ngắn ngủi một buổi sáng, thái độ của Trầm Hi dành cho Vương Trường Lâm đã khác biệt rất lớn với lúc đầu gặp mặt, Vương Trường Lâm nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Trầm Hi: “Mặc kệ Tiểu Hi có tình cảm thế nào đối với Trầm gia, tôi hi vọng cậu không ngăn cản tôi cùng Cách Sâm trả thù Trầm gia.”
Trong lòng Trầm Hi đã có quyết định, nhìn Vương Trường Lâm nhẹ giọng nói: “Trước khi ông nội qua đời đã lập di chúc, lúc tôi 23 tuổi có thể nhận 20% cổ phần Trầm thị, qua vài ngày nữa chính là sinh nhật 23 tuổi của tôi, không biết tôi có thể ủy tác toàn quyền đại diện cổ phần công ty trong tay tôi cho chú Vương hay không?”
Trước đó Trầm Hi không nói chuyện này cho Lục Cách sâm vì hành vi của Vương Trường Lâm không tỏ rõ thái độ, nhưng hôm nay sự hận thù của Vương Trường Lâm đối với Trầm phụ không giống giả vờ, nếu Trầm Hi muốn nhanh chóng kéo đổ Trầm thị, cùng Vương Trương Lâm hợp tác chính là biện pháp nhanh nhất, tự nhiên cũng không giấu diếm việc này nữa.
Vương Trường Lâm lộ ra vẻ mặt giật mình: “Tiểu Hi biết sao?”
Trầm Hi sửng sốt: “Chẳng lẽ chú Vương cũng biết?”
Vương Trường Lâm gật gật đầu: “Tôi cũng vừa biết mấy hôm trước, Trầm Đức Hàn hi vọng tôi có thể ngăn cản, không để Tiểu Hi tiến vào Trầm thị.”
Khóe miệng Trầm Hi lộ ra một mạt mỉa mai, Vương Trường Lâm trầm ngâm nói: “Nếu Tiểu Hi đã biết, Tiểu Hi có tính toán gì không? Có định tiến vào Trầm thị không?”
Trầm Hi lắc đầu: “Tôi không có hứng thú với Trầm thị, huống chi nó cũng sẽ đóng cửa, tôi vào làm gì.”
Lời Trầm Hi nói làm Vương Trường Lâm an tâm, lúc nhìn Trầm Hi, vẻ mặt lại lộ ra chút do dự.
Trầm Hi khẽ động: “Chú Vương, có phải có chuyện gì cần tôi giúp không?”
Vương Trường Lâm tựa hồ đã hạ quyết tâm, thản nhiên nhìn về phía Trầm Hi: “Tiểu Hi, cậu có nguyện ý chuyển số cổ phần công ty trong tay cho tôi không, sự thực, tôi cùng Cách Sâm đã thu mua được 27% cổ phần Trầm thị, nếu có thêm phần cậu thì đủ để chống lại Trầm Đức Hàn trong Trầm thị. Đương nhiên trừ vấn đề đối phó Trầm thị, theo phương diện khác, Trầm thị đóng cửa đã không thể tránh, cổ phần trong tay Tiểu Hi sớm muộn cũng không còn đáng giá một xu, tha vì vậy, không bằng sớm chuyển đi. Có số tiền này, Tiểu Hi không còn lo lắng cơm áo ngày sau nữa. Ý niệm này sau khi biết bản di chúc tôi đã muốn để Cách Sâm nói với Tiểu Hi, nhưng vì sợ Tiểu Hi hiểu lầm nên vẫn chưa nói.”
Lời Vương Trường Lâm nói chính là sự thật, giọng nói cũng tràn đầy sự lo lắng vì Trầm Hi, càng mấu chốt hơn chính là tính theo 27% cổ phần kia, hiển nhiên cổ phần của Cao Thu Lâm đang nằm trong tay Vương Trường Lâm. Trầm Hi nghĩ tới tính toán ban đầu của mình, thoáng chần chờ sau đó dứt khoát gật gật đầu.
Trầm Hi đáp ứng quá dễ dàng làm Vương Trường Lâm nhất thời không dám tin, sau khi chắc chắn Trầm Hi thật sự đồng ý, cho dù là Vương Trường Lâm là cáo già xảo quyệt cũng không thể khống chế được tình tự bản thân, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Hoàn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT