Thù Đồ [73]

*****

Bảy giờ tối, ‘Nguyên Hội’ gần với ‘Thù Đồ’ ở Trung Kinh tấp nập người đến người đi nhộn nhịp vô cùng.

Trên đường Trầm Hi từ mộ viên trở về thì nhận được điện thoại của Trần Chí Vĩ, hôm nay là sinh nhật ông ta, nên mời vài người bạn lại tụ hội, hi vọng Trầm Hi có thể tới tham gia, đương nhiên Trần Chí Vĩ cố nhấn mạnh, lão K cùng Phương Lạc Duy cũng sẽ tham gia. Cứ việc trọng sinh lại một đời, Trầm Hi không hề hứng thú với những tụ hội như vậy, nhưng Trần Chí Vĩ đã chủ động nhắc tới, lại trùng hợp tâm tình hôm nay cũng không tốt, vì thế Trầm Hi cũng không cự tuyệt, sau khi gọi điện báo cho Lý Minh Hiên một tiếng liền trực tiếp lái xe tới Nguyên Hội.

Trước đó không lâu, Trần Chí Vĩ mới được Trầm Hi cho một bao lì xì đỏ thẫm, hiện giờ đường thăng quan tiến chức lại rộng mở, ra tay tự nhiên vô cùng hào phóng, trực tiếp bao phòng Vip xa hoa nhất ở Nguyên Hội. Trầm Hi trước đó tuy chưa từng tới nơi này lần nào, nhưng phục vụ trong Nguyên Hội cũng không ngốc, vừa liếc mắt một cái liền nhận ra Trầm Hi, không đợi Trần Chí Vĩ ra đón đã cung kính dẫn đường cho Trầm Hi tới phòng.

Lúc này bên trong đã tụ tập không ít, khá náo nhiệt, Trầm Hi tới làm mọi người kinh hỉ không thôi. Những người Trần Chí Vĩ mời tới hôm nay có hơn phân nửa tới từ tổ làm phim «Loạn Thế Phong Vân», thấy ông chủ Trầm Hi tới tự nhiên có không ít người tới chào hỏi, số còn lại cũng đều nương theo Trần Chí Vĩ để tìm cách làm quen với Trầm Hi. Dù sao trong giới giải trí người có tài không ít, nhưng người có tiền lại sảng khoái vung tiền thì lại không nhiều.

Đợi đến lúc Trầm Hi cùng mọi người chào hỏi xong, trên người cậu đã nồng mùi rượu. Cự tuyệt vài diễn viên lôi kéo làm quen, Trầm Hi tự nhiên ngồi xuống cạnh Phương Lạc Duy cùng lão K.

“Sao lại uống nhiều vậy, tý nữa còn phải lái xe.” Phương Lạc Duy nhẹ giọng trách cứ, cậu cũng không sáp qua ngay khi Trầm Hi xuất hiện như mọi người, vì thế không biết Trầm Hi lại uống nhiều như vậy, liền vội vàng rót ly nước cho Trầm Hi.

Lúc Trầm Hi xuất hiện lão K đã nhạy bén phát hiện ra tâm tình của cậu không đúng, nhớ tới cuộc gọi ban chiều, nghĩ là Trầm Hi vẫn để tâm tới chuyện Vương Trường Lâm mới vậy, muốn khuyên nhủ vài câu, nhưng Phương Lạc Duy lại ở bên cạnh, có chút không tiện, dù sao ông cùng Trầm Hi đã làm rất nhiều chuyện gạt Phương Lạc Duy.

Trầm Hi cười khẽ tiếp nhận ly nước chanh trong tay Phương Lạc Duy, đang định nói mình không sao thì Trần Chí Vĩ đã tươi cười đi tới: “Lạc Duy, đi! Tôi mang cậu tới làm quen với vài người bạn.”

Sau khi ở cùng Trầm Hi, Trần Chí Vĩ đã rất hiểu cậu. Trầm Hi rất ghét loại xã giao này, hôm nay có thể không cự tuyệt mọi người mời rượu hiển nhiên đã để mặt mũi cho ông, vì thế Trần Chí Vĩ cũng không dám quấy rầy Trầm Hi, chỉ có thể thông qua Phương Lạc Duy để lấy lòng Trầm Hi.

Phương Lạc Duy tuy lo lắng cho Trầm Hi, nhưng lại không tiện từ chối Trần Chí Vĩ, chỉ đành nói lão K canh chừng không để Trầm Hi uống thêm rượu nữa, sau đó lập tức đứng dậy cùng Trần Chí Vĩ rời đi.

Lão K không khỏi thầm khen Trần Chí Vĩ một phen, ông đang phát sầu vì không tìm thấy cơ hội ở riêng với Trầm Hi. Mắt thấy Phương Lạc Duy theo Trần Chí Vĩ đi xa, lão K chuyển hướng qua Trầm Hi: “Tâm tình không tốt à?” Chỗ bọn họ ngồi là một góc kín trong phòng, vì trước đó Trầm Hi cự tuyệt vài diễn viên kia nên mọi người cũng không dám tiến tới, vì thế không lo có người nghe lén bọn họ nói chuyện.

Trầm Hi gật gật đầu.

“Bởi vì Vương Trường Lâm sao?”

Trầm Hi sửng sốt, rất nhanh lắc đầu, ánh mắt lão K đảo qua người Trầm Hi: “Nếu vậy thì vì Lý Minh Hiên?”

Trầm Hi bưng ly nước trước mặt lên hớp một ngụm, không phủ nhận mà hơi gật gật đầu.

Cảm giác say dâng lên, suy nghĩ Trầm Hi bắt đầu lơ lửng. Vương Trường Lâm xuất hiện làm cậu đột nhiên nhận ra bước đầu tiên trong kế hoạch phá hủy Trầm gia đã hoàn thành, vì thân phận của Vương Trường Lâm, vì sự tín nhiệm của Trầm Đức Hàn dành cho Vương Trường Lâm. Nhưng ý niệm đó bất quá chỉ chợt lóe lên trong đầu, cái tên Lý Minh Hiên đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu, nhắc nhở cậu, song song với việc trả thù Trầm gia, còn có một vấn đề cần giải quyết.

Lúc đầu cậu cùng Lý Minh Hiên ở cùng một chỗ chỉ vì lưu luyến loại ấm áp trên người đối phương, trùng hợp Lý Minh Hiên cũng thích cậu, cậu cần chính là một người ở cùng mình. Đối với cậu mà nói, người đó là Lý Minh Hiên hay là ai khác cũng không có gì khác biệt. Trong ý thức của cậu, căn bản không nghĩ tới tương lai của cả hai, cậu đã quyết định sau khi trả thù Trầm gia sẽ rời khỏi Trung Kinh, ra nước ngoài định cư, về phần lúc đó Lý Minh Hiên có phản ứng gì không nằm trong phạm vi lo lắng.

Nhưng khi cậu cùng Lý Minh Hiên ở chung, quan hệ hai người ngày càng thân thiết, rất nhiều thứ vô tình đã bắt đầu thay đổi. Cứ việc cậu không ngừng trốn tránh, nhưng lại không thể không thừa nhận, hiện giờ Lý Minh Hiên trong lòng cậu chung quy vẫn bất đồng với người khác. Cậu không thể tưởng tượng nổi biểu tình của Lý Minh Hiên khi tất cả sự thật được phơi bày. Nghĩ tới ngày đó, trong lòng cậu có cảm giác khổ sở không nói nên lời.

Vẻ mặt Trầm Hi bị lão K xem trong mắt, ông không khỏi thở dài, nhưng lại không biết nên nói gì. Cùng Trầm Hi quen biết năm năm, ông tự nhận trên đời này không còn ai hiểu Trầm Hi hơn mình. Mặc kệ Trầm Hi ngụy trang trước mặt mọi người thế nào, ngay từ lúc ban đầu, Trầm Hi đã lộ ra bộ mặt chân thật nhất với ông.

Lão K biết, cứ việc Trầm Hi ngày thường tỏ ra vô cùng lãnh đạm, nhưng vứt bỏ lớp ngụy trang kia, Trầm Hi bất quá chỉ là một người vì bị người nhà coi thường quá lâu mà cực độ khao khát ấm áp. Có lẽ cảm nhận ôn nhu quá ít, Trầm Hi rất cố chấp với sự ấm áp, mà Lý Minh Hiên lại làm rất tốt, từng chút từng chút rót vào cuộc sống của Trầm Hi, ngay cả ông cũng không moi ra được sai lầm nào. Năm dài tháng rộng, Trầm Hi dứt không ra cũng là chuyện bình thường.

Lão K cố gắng sắp xếp từ ngữ trong lòng, suy nghĩ xem làm thế nào an ủi Trầm Hi. Trầm Hi đột nhiên nhìn ông mỉm cười: “Tôi không sao, tôi biết mình muốn cái gì.”

Những lời lão K muốn nói đều bị lời nói của Trầm Hi nghẹn lại, Trầm Hi thu liễm nụ cười, nhẹ giọng nói: “Mặc kệ là nguyên nhân gì, tôi cũng không từ bỏ việc trả thù Trầm gia.” Trầm Hi cụp mi mắt, cho dù Lý Minh Hiên tốt với cậu thế nào, hai bọn họ căn bản vẫn khác biệt nhau, từ ngày cậu bước ra từ vực sâu, cậu đã biết rõ mục đích của mình là gì, không có gì có thể ngăn cản cậu.

Lời nói Trầm Hi lộ ra sự kiên định, lão K trầm mặc, cái gì cũng không nói.

Không khí trong phòng càng lúc càng ồn ào náo động, một đống người kêu gào Trần Chí Vĩ hát một bài, Trầm Hi nhíu mày, đứng dậy nói: “Tôi ra ngoài một chút.”

Lão K biết Trầm Hi không thích loại không khí này, liền nói: “Tôi cùng cậu!”

Trầm Hi gật gật đầu: “Cũng tốt.”

Hai người bảo với Trần Chí Vĩ một tiếng rồi xoay người rời khỏi phòng, một đường im lặng rời khỏi Nguyên Hội, lão K xem đồng hồ, đề nghị: “Cũng khuya rồi, không bằng để tôi đưa cậu về, ở lại cũng không làm gì.”

Trầm Hi không trả lời lão K, chỉ cau mày nhìn về phía trước.

“Sao vậy?” Lão K kì quái hỏi.

“Trầm Dung ở phía trước.”

“Trầm Dung?” Lão K nhìn theo tầm mắt Trầm Hi, rất nhanh sắc mặt khẽ biến. Ở nơi được ô tô che chắn trước mặt, Trầm Dung cùng một người đàn ông khoảng 30 tuổi đứng cạnh nhau, mấy gói bột trắng từ tay người đàn ông nhanh chóng chuyền qua tay Trầm Dung.

Trầm Dung nhanh nhẹn lấy ra một xấp tiền nhét vào túi áo người nọ, sau đó cúi đầu vội vàng rời đi. Người đàn ông kia nhìn quanh một vòng, tầm mắt đảo qua Trầm Hi cùng lão K, lộ ra một nụ cười mỉm thấu hiểu.

Lão K nhăn mặt, kéo Trầm Hi đổi qua hướng khác.

Trầm Dung vừa làm gì, hai bọn họ đều thấy rõ, Trầm Hi thật không ngờ Trầm Dung lại dám dính vào ma túy. Nghĩ tới chuyện Trầm phụ vẫn còn nằm viện, trong lòng Trầm Hi thầm tính toán tìm cơ hội thích hợp nói chuyện này cho Trầm phụ, sắc mặt ông ta nhất định sẽ rất tuyệt vời.

Vì sự xuất hiện của Trầm Dung, tâm tình Trầm Hi cũng không còn suy sụp. Lão K sợ Trầm Hi uống rượu nên cố ý lái xe đưa cậu về. Hai người đang định lên xe thì cách đó không xa lại truyền tới một tiếng phanh xe chói tai. Trầm Hi cùng lão K theo bản năng nhìn qua, lại đồng thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Chỉ thấy Trầm Dung bị một chiếc xe hung hăng bức vào góc tường, suýt chút nữa đã tông phải cậu ta. Theo âm thanh phanh xe lại, cửa xe vừa mở là Trầm Thừa đã nhảy xuống.

“Anh điên rồi!” Trầm Dung dựa sát vào bức tường, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Trầm Thừa vừa mới xuống xe mà hô lớn.

Bộ dáng Trầm Thừa lúc này rất quái dị, sắc mặt tái nhợt, tóc tai lộn xộn, quần áo trên người hiển nhiên cũng rất tùy tiện, biểu tình vặn vẹo dữ tợn.

“Tao muốn giết mày!”

Trầm Thừa vừa hung hăng gào lên, vừa bồ nhào về phía Trầm Dung. Trầm Dung né không kịp bị Trầm Thừa áp lên tường, cổ bị bóp chặt, nhất thời hô hấp không thông.

“Anh… anh buông tay ra!” Trầm Dung sống chết kéo tay Trầm Thừa, ý đồ muốn thoát khỏi sự kiềm chế, nhưng Trầm Thừa đã dùng hết sức lực mà bóp, Trầm Dung căn bản giãy không ra.

Trong khoảnh khắc sống chết, Trầm Dung chợt linh hoạt, từ bỏ việc kéo tay Trầm Thừa mà gian nan sờ về phía túi tiền mình, vội vàng mở một gói bột trắng, dùng sức hất về phía Trầm Thừa.

Bột trắng đập thẳng vào mặt, hương vị mê người hít vào mũi, động tác của Trầm Thừa lập tức ngừng lại, tầm mắt vô thức di động theo bột phấn bay bay, cuối cùng nhịn không được thả Trầm Dung ra, vội vàng quỳ xuống gom mớ bột phấn trên mặt đất lại một chỗ, lung tung túm lấy đưa lên mũi, dùng sức mà hít, bộ dáng vô cùng hưởng thụ.

Cách đó không xa, ánh mắt Trầm Hi hiện lên một tia kinh ngạc.

Trầm Dung thoát khỏi tay Trầm Thừa, ôm cổ ho khan, theo biểu hiện càng lúc càng mê muội của Trầm Thừa, gương mặt Trầm Dung lộ ra nụ cười thích thú. Đưa chân đá đá Trầm Thừa đang quỳ gối, Trầm Dung đắc ý mở miệng: “Anh hai, anh còn muốn giết tôi không?”

Trầm Thừa ngẩng đầu nhìn về phía Trầm Dung, ánh mắt mang theo sự căm hận, tay cũng siết chặt mớ bột phấn màu trắng kia.

Trầm Dung khẽ mỉm cười: “Anh hai, anh cũng không muốn người ta biết anh bị nghiện ma túy đi, hơn nữa với thân phận của anh cũng không thích hợp tự mình đi mua mấy thứ này. Anh em, tôi vừa lúc có thể giúp anh. Chỉ cần anh không nói, không ai biết anh hút ma túy, như vậy không phải tốt lắm sao?”

Trầm Thừa khống chế được chút tỉnh táo cuối cùng, giọng nói khàn khàn: “Nếu không phải tại mày, tao làm sao lại nghiện?”

Trầm Dung không có chút thành ý nào áy náy mở miệng: “Kia thật xin lỗi anh hai, anh có muốn nói với phụ thân, với anh cả, với mọi người là tôi hại anh bị nghiện không?”

Trầm Thừa nhìn chằm chằm Trầm Dung, Trầm Dung mỉm cười lấy một gói bột trắng trong túi tiền ra, ánh mắt Trầm Thừa lập tức thay đổi, ẩn ẩn lộ ra ham muốn.

Trầm Dung hài lòng mỉm cười.

Theo Trầm Dung cùng Trầm Thừa rời đi, Trầm Hi từ chỗ tối bước ra, hút ma túy hóa ra không phải Trầm Dung mà là Trầm Thừa, này lại càng náo nhiệt a.

Hoàn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play