Thù Đồ [49] O(∩_∩)O

~*****

Lâm Diệu hành động rất nhanh, sau hôm Lý Minh Hiên gọi điện tới, anh đã liên lạc với người bên cục điện ảnh, rất nhanh bản chính của «Nghịch Lâu» đã bị đưa về tổ làm phim.

Này có ý nghĩa gì tất cả mọi người đều hiểu rõ, Chu Tiểu Chu là người nóng nảy đầu tiên. Bộ phim này là tất cả tâm huyết của ông, một khi không được công chiếu, mấy tháng nay vất vả lãng phí không nói, quan trọng là ông không thể ăn nói với nhà đầu tư.

Chu Tiểu Chu trước tiên liền tìm tới Hách Chấn Dân, lại bị báo là Hách Chấn Dân vì vấn đề tác phong đã bị điều tới tổ tư liệu, không còn quản chuyện thẩm tra. Chu Tiểu Chu thầm cả kinh, bất chấp việc tìm kiếm Hách Chấn Dân mà bắt đầu tìm hiểu nguyên do bộ phim bị cấm trình chiếu. Nhưng mặc cho Chu Tiểu Chu tìm hiểu thế nào vẫn không có một lời rõ ràng, chỉ mỗi một câu trả lời là nội dung phim không phù hợp với yêu cầu của cục điện ảnh. Chu Tiểu Chu ẩn ẩn đoán được có thể mình đã đắc tội với người ta, nhưng rốt cục đã đắc tội với ai cũng không biết.

Vẫn là một người dùng cơm chung lần đó nhắc nhở ông, có phải chuyện lần trước đã chọc tới Trầm Hi hay không, dù sao trong giới đều biết Phương Lạc Duy là người của Trầm Hi. Chu Tiểu Chu cẩn thận suy nghĩ lại thì cũng cảm thấy nghi ngờ chuyện này do Trầm Hi đứng sau gây ra, nhưng ông cứ cảm thấy Trầm Hi bất quá chỉ là một cậu ấm có chút tiền mà thôi, Trầm gia tuy có thế lực rất lớn, nhưng trong giới giải trí không có dây dưa, bằng không Chu Minh Mị cũng không phó thác Trầm Dung cho ông.

Nghĩ đi nghĩ lại, Chu Tiểu Chu vẫn tìm Trầm Dung nói một tiếng, hi vọng Trầm Dung có thể nghĩ biện pháp, mặc kệ thế nào, Trầm Dung cũng là người của Trầm gia, Trầm phụ khẳng định sẽ không để Trầm Dung lỗ nặng như vậy. Trầm Dung mỉm cười đáp ứng Chu Tiểu Chu, nhưng lúc quay người vẻ mặt liền trở nên thâm trầm.

Hách Chấn Dân vừa xảy ra chuyện, Trầm Dung liền đoán được đã xảy ra chuyện gì, này nhất định là Trầm Hi ở sau lưng giở trò quỷ. Làm Trầm Dung khó hiểu chính là Trầm gia không hề có người trong giới, Trầm Hi bất quá chỉ là một bao cỏ có tiền, nó rốt cuộc làm thế nào liên hệ với người của cục điện ảnh? Nghĩ tới số vốn mình đã đầu tư vào bộ phim này, mỗi lần nghĩ tới Trầm Dung liền cảm thấy đau đớn.

Hoàn toàn bất đồng với suy nghĩ của người ngoài, số tiền đầu tư bộ phim này căn bản không phải do Trầm phụ ra tiền, nó chính là số tiền cậu cùng mẫu thân dành dụm mấy năm nay. Trầm phụ tuy có vẻ rất thích mẹ con cậu, nhưng chỉ chuyển tên mấy căn hộ cho bọn họ cùng cung cấp tiền gia dụng mỗi năm mà thôi, mỗi khi đề cập tới cổ phiếu cùng tài sản của Trầm thị, Trầm phụ chưa bao giờ đồng ý. Cứ việc dựa vào vào số tiền đó Trầm Dung cùng Chu Minh Mị sống cũng không tệ, nhưng so với Trầm Hi tùy ý tiêu tiền, hay Trầm Thừa hoàn toàn không có bất cứ khái niệm nào về tiền thì Trầm Dung thật sự nhịn không được mà ghen tị thật sâu. Đều là đứa con của phụ thân, dựa vào cái gì mà cậu không có gì cả?

Cố gắng áp chế tình tự ghen tị trong lòng, Trầm Dung nghĩ tới đầu tiên là Trầm Thừa, chuyện này cậu cũng không hi vọng kinh động tới Trầm phụ, mà người duy nhất ở Trầm gia cậu có thể nói chuyện cũng chỉ có Trầm Thừa.

Mấy ngày nay Trầm Thừa ở công ty rất thuận buồm xuôi gió, rất có cảm giác đường làm quan rộng mở, ngay cả Cao Thu Lâm luôn chướng mắt với Trầm Kế cũng khen ngợi Trầm Thừa không thôi. Trầm Thừa rất cao hứng, tuy không biểu hiện ra ngoài nhưng ẩn ẩn cũng sinh ra ý niệm mình không hề thua kém anh cả trong đầu.

Ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Trầm Dung, Trầm Thừa nghĩ tới trước tiên chính là lời cảnh cáo nghiêm khắc của anh cả, nhưng rất nhanh lời Lục Cách Sâm từng nói liền hiện lên trong đầu cậu. Làm tổng giám đốc Trầm thị, cậu phải có phán đoán của mình chứ không nên bị phán đoán của người khác ảnh hưởng. Ý niệm vừa hiện lên trong đầu, Trầm Thừa liền nhấn nút tiếp cuộc gọi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Điện thoại được kết nối, Trầm Dung không khỏi vui vẻ, cậu vốn còn sợ Trầm Thừa vì Trầm Kế cảnh cáo lần trước mà sau này không chịu nghe điện thoại của mình nữa, tuy cậu tin tưởng mình có thể lừa Trầm Thừa, nhưng hiện giờ sự tình khẩn cấp, cậu cũng không có thời gian lãng phí trên người Trầm Thừa. Hiện giờ Trầm Thừa chịu nhận điện thoại, cậu càng nắm chắc chuyện này Trầm Thừa nhất định sẽ quản. Quả nhiên sau khi Trầm Dung nói đại khái mọi chuyện một lần, cố gắng tỏ vẻ Trầm Hi chén ép mình, Trầm Thừa lập tức phẫn nộ, không cần Trầm Dung nói thêm gì đã tự động ôm đồm chuyện này vào người.

Dùng Trầm Hi kích thích Trầm Thừa vĩnh viễn là bách phát bách trúng, Trầm Dung hài lòng cúp điện thoại.

Trầm Thừa nhìn chằm chằm điện thoại mà phát sầu, đừng thấy cậu bị Trầm Dung kích thích mà xúc động ôm chuyện này, nhưng trong lòng cậu vẫn hiểu rõ mình không có phương pháp với giới giải trí, chuyện này vẫn cần tìm người hỗ trợ. Trong đầu hiện lên vài người có khả năng giúp đỡ, anh cả không thích Trầm Dung, chuyện này không thể nói với anh cả, anh họ cùng anh cả lại rất thân thiết, khẳng định cũng không thể nhờ anh họ, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể tìm Điền Văn Diệu nghĩ chủ ý.

Lúc gọi điện thoại, Điền Văn Diệu vừa mới đưa vị hôn thê về nhà, nghe thấy Trầm Thừa kể lại chuyện, Điền Văn Diệu không khỏi sửng sốt, nghiền ngẫm mỉm cười.

“Trầm Dung trực tiếp tìm cậu?”

Trầm Thừa khó hiểu: “Đúng, làm sao vậy?”

Điền Văn Diệu cười cười: “Không có gì, cậu vừa nói Trầm Hi chén ép Trầm Dung sao?” Không đợi Trầm Thừa trả lời, Điền Văn Diệu lại chuyển đề tài: “Nói ra thì, sau khi Trầm Hi xuất ngoại thì chưa từng liên lạc với tôi, lần này trở về cũng không thấy Trầm Hi tới Thù Đồ, cậu biết mỗi ngày Trầm Hi làm gì không?”

Trầm Thừa mất kiên nhẫn: “Trước kia không phải cậu ngại Trầm Hi phiền phức sao, quản nó làm cái gì, mau ra nghĩ cách giúp tôi đi.”

Điền Văn Diệu cười nhạo: “Từ lúc nào cậu để bụng chuyện Trầm Dung như vậy? Cẩn thận anh cả lại giáo huấn cậu một trận đấy.”

Trầm Thừa mất hứng: “Cậu rốt cuộc có nghĩ ra cách gì hay không?”

“Cách thật ra cũng có, cậu biết Lâm Diệu không?”

“Lâm Diệu? Ông chủ công ty giải trí Thịnh Thế?”

“Ừ, Lâm Diệu trong giới giải trí có thể nói là quan hệ rất rộng rãi, tôi nghe nói anh ta là bạn học của Lý Minh Hiên, cậu tìm tôi không bằng trực tiếp tìm anh họ, có một câu của anh ta thì bất quá chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”

“Không được, nếu anh họ biết thì anh cả thế nào cũng biết, anh cả không thích Trầm Dung cậu cũng không phải không biết.”

Điền Văn Diệu lắc đầu: “Nếu không có Lý Minh Hiên thì chỉ có thể để tôi tự ra mặt, bất quá tôi cùng Lâm Diệu có quan hệ rất bình thường, có thể nhờ được không vẫn không nói trước được.”

Trầm Thừa không thèm để ý: “Cậu không phải nói chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi sao, có mặt mũi hai nhà chúng ta, Lâm Diệu sao có thể không đáp ứng.”

Điền Văn Diệu vốn định nói chuyện này liên lụy tới Trầm Hi, Lâm Diệu rất có thể không muốn vì một đứa con riêng mà bỏ qua mặt mũi của Trầm Hi, nhưng nghĩ tới có Trầm Thừa đứng sau lưng Trầm Dung, thấy thế nào cũng có sức thuyết phục hơn Trầm Hi.

Hai người lại tùy ý nói chuyện phiếm vài câu, Điền Văn Diệu cúp điện thoại rồi không khỏi nghĩ tới Trầm Hi.

Năm đó Trầm Hi đột nhiên quyết định xuất ngoại, hơn nữa đi suốt năm năm lại không hề liên lạc với mình, Điền Văn Diệu lúc đầu cũng không để ý, chẳng qua những lúc ở một mình thỉnh thoảng cũng nhớ tới thiếu niên luôn nghĩ mọi cách để lấy lòng mình. Tuy Điền Văn Diệu không thích Trầm Hi nhưng cũng không ngại hưởng thụ cảm giác được người ta ngưỡng mộ. Lại nói tiếp, trước kia Trầm Dung cùng Trầm Hi đều thích bám sau lưng mình, nhưng so ra thì Trầm Dung vẫn làm người ta thích hơn Trầm Hi. Nhưng vài năm nay, Trầm Dung không hề có chút tiến bộ nào, ngay cả công phu trên giường cũng vậy, mình quả thực có chút chán ngấy. Không biết năm năm không gặp, Trầm Hi có biến hóa gì hay không?

Tâm tư Điền Văn Diệu vừa chuyển, gọi điện thoại cho Trầm Dung.

Thấy điện thoại hiển thị cuộc gọi tới, trái tim Trầm Dung không khỏi nhảy dựng, do dự nhìn cái tên hiện trên màn hình khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn nhịn không được nhận cuộc gọi.

“Alo!” Trầm Dung cố gắng làm âm thanh mình hơi lạnh nhạt một chút.

Điền Văn Diệu bên kia đầu dây cười khẽ: “Sao không gọi điện cho tôi mà tìm Trầm Thừa?”

Trầm Dung sửng sốt, lập tức phản ứng lại: “Anh hai tìm anh?”

Điền Văn Diệu không để tâm ‘ừ’ một tiếng: “Chuyện này Trầm Thừa phải dấu Trầm Kế, trừ bỏ tôi, em nói xem nó còn có thể tìm ai? Thay vì vòng vèo như vậy, không bằng trực tiếp tìm tôi có phải đơn giản không.”

Trầm Dung không nói gì, Điền Văn Diệu cười khẽ thành tiếng: “Sao nào?”

Trầm Dung nhỏ giọng nói: “Không phải anh phải ở cùng vị hôn thê sao?”

Điền Văn Diệu ngẫm nghĩ mở miệng: “Cô ta là cô ta, em là em, em hi vọng tôi dành hết thời gian của mình cho cô ta à?”

“Đương nhiên không phải.” Trầm Dung không khỏi cãi lại.

Điền Văn Diệu mỉm cười: “Tối nay tôi chờ em ở chỗ cũ, cẩn thận một chút, đừng để phóng viên chụp được.”

Trầm Dung khẽ đáp lại, cậu biết Điền Văn Diệu muốn gặp mình để làm gì, cậu cũng biết Điền Văn Diệu không có khả năng ở cùng mình một chỗ, nhưng cậu vẫn luôn nhịn không được mà hi vọng xa vời, nếu Trầm phụ chịu nhận cậu về Trầm gia, Điền Văn diệu có thể nào sẽ để tâm tới cậu hơn hay không?

Trầm Dung nắm chặt di động, cậu muốn cũng không nhiều, cậu chỉ muốn có được hết thảy những thứ vốn thuộc về mình mà thôi.

Hoàn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play