Trời chưa sáng ngày kế tiếp, Thịnh Lẫm đế quần áo không chỉnh tề ôm Đường Trì mặc lam sam đi ra khỏi giả sơn, hướng về phái Vị Ương cung. Cấm vệ quân tuần tra trên đường thấy hai người, đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái, nhưng chỉ hành lễ không dám hỏi nhiều.
Phó úy cấm vệ quân Nghiêm Khiêm Thành sau khi biết tin tức hôm qua Đường Trì xuất hiện trong cung, vẫn canh giữ ở trong cung không hề ly khai. Khi hắn thấy thánh thượng ôm Đường Trì hai chân trần hướng về Vị Ương cung đi, tiến lên muốn hỏi cái gì, hắn lại phát hiện có chỗ không bình thường ── Đường Trì giống như một người đã chết.
Y… đã chết sao… Nghiêm Khiêm Thành dừng lại bước chân, trên mặt lộ ra thần sắc phức tạp, như là thống khổ như là giải thoát.
Ngày ba tháng mười một, ngày bốn tháng mười một, ngày năm tháng mười một, liên tục ba ngày, hoàng đế trẻ tuổi cần vu triều chính không xuất hiện lâm triều.
Ba ngày sau, đương kim thiên tử hạ thánh chỉ, hậu tán tiền nhiệm thị trung lang kiêm kiêu kỵ đô úy Đường Trì ở Úc Vinh cung. Toàn hoàng cung, cả triều đình đều kinh hãi!
Không để ý đến toàn bộ phản đối của văn võ bá quan, sự phẫn nộ của Chu thái hậu, năm thứ ba thịnh Lẫm ngày sáu tháng mười một, Úc Vinh cung bị niêm phong. Cung điện to lớn như thế trở thành lăng mộ của tiền nhiệm thị trung lang bên cạnh hoàng đế, Đường Trì được đặt ở chính điện của Úc Vinh cung. Ngày chín tháng mười một, Đường Trì được hạ táng ở giữa hoa viên Úc Vinh cung. Từ đó, Úc Vinh cung trở thành nhất đại cấm địa của hoàng cung.
Thịnh Lẫm đế thay đổi. Mỗi người đều có thể nhìn thấy sự thay đổi rõ ràng của hắn. Hắn trở nên ít nói kiệm lời, càng trở nên lãnh huyết, trở nên bạo ngược hảo sát, càng trở nên cần vu triều chính.
Hậu cung càng trở nên hiu quạnh, hoàng đế từ sau khi Đường Trì chết, dường như quên đi hắn còn có tần phi cùng hậu cung, chỉ tận sức chăm lo quốc sự. Dồn sức chỉnh đốn triều cương, quốc pháp, thuế thu, quản thúc quan viên, tăng cường huấn luyện quân đội các nơi, nghiễm nhiên có ý muốn mở rộng quốc thổ.
Vừa mới bắt đầu, người người đều cảm thấy may mắn hoàn thượng cuối cùng cũng đã giải quyết sủng thần Đường Trì mê hoặc, nhưng dần dần, sau khi hoàng thượng trước mắt bá quan văn võ lần thứ hai ra lệnh cho người mãnh liệt đánh chết quan viên hối lộ trái pháp luật, lúc này bọn họ mới cảm thấy thánh thượng hiện này dường như đã mất đi sự kiềm chế. Không ai lại có thể khống chế ngăn cản sự bạo ngược của hắn!
Thịnh Lẫm đế là một vị hoàng đế trời sinh, người người đều nói Đại Á hoàng triều dưới sự dìu dắt của hắn đang tiến vào thời thế hưng thịnh trước nay chưa từng có, tài cán của hắn, sách lược của hắn, lãnh huyết của hắn, vô tình của hắn, công chính của hắn, đều là điều kiện tốt nhất để trở thành một vị hoàng đế giỏi nhất.
Thế nhưng, hoàng đế như vậy cũng làm cho họ sợ, sợ vô tình của hắn, sợ lãnh huyết của hắn. Từ từ, có người bắt đầu hồi tưởng lại những ngày còn Đường đại nhân phụ tá bên cạnh hoàng thượng, khi đó, hàong thượng chí ít còn làm việc có tình người.
Năm thứ tư Thịnh Lẫm, tháng tư.
Đại Á hoàng triều trong nước đã nhìn không ra vết tích của khói lửa chiến tranh bốn năm trước, trải qua ba năm khôi phục, lão bách tính năm đó cầm dao khởi nghĩa hiện giờ đều đã có thể cười ha ha làm ruộng, cày ruộng, mặc dù không giàu, nhưng cũng sống an bình không thiếu ăn thiếu mặc.
Trong nước ngoại trừ nông nhiệp, công nghiệp cùng thương nghiệp cũng phát triển mạnh mẽ, học tử xuất môn du ngoạn thiên hạ càng ngày càng nhiều, đủ loại nhân tài tuôn về kinh thành. Quan viên hàng năm thi khảo tố chất từ từ nâng cao. Bởi vì hiện này hoàng đế không thiên văn, cũng không coi trọng võ, văn võ cùng sử dụng, làm cho quốc gia có thể dựa theo một phương hướng phát triển ổn định, người có tài năng học vấn có thể dốc hết sở học của mình.
Sự phát triển như vậy hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người, bọn họ không ngờ tới sau khi Đường Trì chết đi, dĩ nhiên lại xinh ra hiệu quả ngược, hoàng đế không chỉ không có càng thêm thân cận hậu cung, trái lại lại rời xa. Chặt đứt một cánh tay của hoàng thượng, không chỉ không có làm hắn yếu đi, ngược lại còn chọc đến hung tính của hắn, làm việc càng ngày càng không lưu tình.
Ban đêm, Thịnh Lẫm đế vội vàng hoàn thành quốc sự đi một mình trên con đường nhỏ vắng vẻ trong cung. Phía sau không mang theo một thị vệ nào.
Đi vào Úc Vinh cung mà nửa năm nay hắn hầu như mỗi ngày đều tới, đi thẳng hướng vế phía giữa hoa viên. nơi đó, còn một mộ phần hình tròn giống như hoàng lăng độc nhất vô nhị, chỉ là kích thước có phần thu nhỏ lại.
Đẩy ra cửa ngầm, đi vào trong mộ thất, sau khi thấy quan tài bằng đá đặt ở chính giữa, Thoán ngừng bước chân. Nơi đó, an táng Đường Trì của hắn.
Lúc mới đầu, hắn dùng quan tài thủy tình để Đường Trì ngủ ở trong đó, đặt vào đó bảo châu chống phân hủy, lại nhờ thái y Phong Thập giúp Đường Trì xử lý phương pháp chống phân hủy tốt nhất, lại không cho thái y động vào thân thể, Phong Thập không thể làm gì khác hơn là dùng dược thảo đặt bên trong quan tài.
Thế nhưng, dần dần, thân thể Đường Trì xuất hiện những vệt tím đỏ, như là muốn thối rửa.
Thoán không biết nguyên nhân, gọi Phong thái y tới, lúc Phong Thập biết được hoàng thượng dĩ nhiên mỗi đêm đều ngủ ở chỗ nào, biết hắn buổi tối làm cái gì, thở dài ba tiếng, nói: Hoàng thượng mỗi ngày đều đem thân thể của Đường Trì tiếp nhận dương khí, dẫn đến âm khí bảo hộ thân thể không bị thối rửa tổn hại, cho dù có bảo châu chống phân hủy cũng sẽ không có công dụng, không đầy bảy ngày, thi thể Đường Trì nhất định sẽ hóa thành một vũng nước.
Thịnh Lẫm đế không muốn mở mắt trừng trừng nhìn Đường Trì thối rửa nên không thể làm gì khác hơn là đem quan tài thủy tinh đổi thành quan tài bằng cẩm thạch, cũng đem phong kín. Mặc dù không thể mỗi đêm ngủ ở chỗ này, nhưng mỗi ngày trước khi ngủ sẽ đến xem y. Cùng y trò chuyện, nói về hoài bão của chính mình, chuyện gì muốn làm, cùng với đủ loại kế hoạch.
Mỗi đêm, mỗi đêm, buồn chán nói một mình, cô đơn đối mặt với quan tài đá lạnh lẽo, tưởng niệm đến thân thể ấm áp không thể sờ nữa, khát vọng nhìn thấy Đường Trì càng ngày càng mãnh liệt, ham muốn ôm Đường Trì càng ngày càng mạnh mẽ.
“Trì, trẫm rất nhớ ngươi… Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy ở bên cạnh trẫm, cùng trẫm nói, để trẫm sờ sờ ngươi…” Nam nhân ghé lên trên quan tài đá, không để ý đến sự lạnh lẽo, vuốt ve.
“Trì, cầu ngươi, tỉnh dậy đi, chỉ cần ngươi tỉnh dậy, trẫm cái gì cũng có thể tha thứ cho ngươi… Cho dù ngươi thực sự lừa dối trẫm, cho dù ngươi thực sự mang theo mục đích khác đến bên cạnh trẫm, trẫm cũng sẽ không quan tâm…” Tin tưởng trẫm, trẫm nhất định sẽ yêu thương ngươi thật tốt…
“Trì, bọn họ đều sợ trẫm, bọn họ chỉ xem trẫm như hoàng thượng, không ai giống như ngươi quan tâm trẫm như vậy, không ai giống như ngươi thực lòng thực dạ đối tốt với trẫm, bọn họ đều muốn thứ gì đó trên gnười trẫm, ngồi ở trên triều đình, nhìn nghe a dua nịnh hót, ngươi lừa ta gạt, tranh đấu gay gắt, nơi nơi đều là hàn ý băng lãnh.”
“Không ai có đôi mắt ấm áp giống như ngươi, không ai có bàn tay có thể an ủi trẫm như ngươi, bọn họ đều cho rằng trẫm rất mạnh, không ai giống như ngươi sẽ cười nói với trẫm: Mệt mỏi, thì cho ngươi dựa vào trong ngực ta. Không ai có mùi mùi hương thơm ngát dễ chịu giống như người, có thể làm trẫm yên bình…”
“Trì… Trẫm muốn ôm ngươi…” Không biết đã là lần thứ mấy, nam nhân khát vọng nỉ non nói ra tiếng lòng, lẳng lặng khép lại hai mắt, nằm úp lên trên quan tài đá bất động.
Đi ra khỏi Úc Vinh cung, nhã thần nam nhân liền thay đổi. Bầu không khí xung quanh đều từ từ chuyển lạnh, khí thế trở nên cường ngạnh, trong nháy mắt biến trở về đương kim thiên tử ngạo mạn nhìn thiên hạ Thịnh Lẫm đế.
“Khởi bẩm hoàng thượng, qua một thành nữa là đến thọ thần của thái hậu thiên tuế, thái hậu thấy hoàng thượng đến này chưa có bất kỳ an bài nào cho tiệc chúc thọ, đặc biệt sai nô tài đến đây. Nếu như hoàng thượng không muốn tổ chức lớn, thái hậu thiên tuế ý chỉ, vào thọ thần sẽ tổ chức ở điện Thái Hòa, ở cung Đồng Khánh, còn thỉnh hoàng thượng bớt chút thời gian giá lâm. Không biết hoàng thượng thánh ý như thế nào?”
Thịnh Lẫm đế nhíu mày, thiếu chút nữa đã quên thọ thần của nữ nhân này, cũng không thể để cho bà có cơ hội quở trách, bà muốn làm gì thì để bà làm. Phất phất tay, “Trở về báo với thái hậu, nói trẫm vào ngày hôm đó nhất định sẽ đến mừng thọ, về phần an bài tiệc chúc thọ. hãy để thái giám quản sự phụ trách an bài, không nên quá mức phô trương, thêm nữa, công việc kỹ càng nghe theo ý chỉ thái hậu, không cần hỏi lại trẫm.”
“Vâng, nô tài tuân chỉ.” Ngô Xương Bảo lui đi, trở về hậu cung truyền lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT