Khi Hạ Vũ Thiên tới
hội trường hôn lễ thì tất cả mọi người hầu như đã có mặt đông đủ, chào
đón anh là những gương mặt vui vẻ cười nói đi tới chào hỏi, chúc phúc
với vẻ vui mừng giả lả. Những nụ cười đầy nhạt nhẽo xuất hiện trên những gương mặt chỉ toàn là giả tạo này quả thật khiến người ta cảm thấy khôi hài một cách khó tả.
Tất cả vệ sĩ đều do anh và Tần Dụ sắp xếp,
không quá lộ liễu nhưng nhìn thoáng qua có thể thấy số lượng không hề
ít. Tần Dụ đã biết rõ về kế hoạch lần này, mối quan hệ giữa cô và Hạ Vũ
Thiên đơn giản không có gì khác hơn ngoài quan hệ hợp tác, suy nghĩ của
họ hoàn toàn ăn khớp với nhau trong lần toan tính này. Chính bản thân
Tần Dụ cũng có người trong lòng, tuy rằng Hạ Vũ Thiên vẫn luôn khinh bỉ
tư cách người yêu của cô ta. Việc hắn ta có thể chấp nhận để người phụ
nữ mình yêu kết hôn với một người đàn ông khác - cho dù chỉ là diễn kịch đi chăng nữa, cho dù Tần Dụ vẫn luôn là một người dám làm những chuyện
to gan - thế nhưng Hạ Vũ Thiên vẫn không thể tưởng tượng nổi việc hắn ta đồng ý để Tần Dụ làm chuyện này.
Hạ Vũ Thiên nghĩ miên man, bỗng nhiên chợt nghĩ đến nếu như Lâm Viễn kết hôn với người khác...
Chỉ mới nghĩ đến đây thôi, Hạ Vũ Thiên đã cảm thấy dường như không thể
khống chế nổi cơn giận bừng bừng nảy sinh trong lòng mình. Việc Lâm Viễn kết hôn với người khác, đơn giản mà nói là một việc anh không thể tha
thứ được.
Nhưng nếu đổi lại là mình kết hôn thì sao? Trong đầu Hạ Vũ Thiên đột nhiên xuất hiện một câu hỏi... Anh kết hôn, Lâm Viễn có để ý hay không? Hạ Vũ Thiên rất muốn tự tát cho mình một cái thật đau - kẻ ngốc cũng thấy rõ rằng Lâm Viễn sẽ không thèm quan tâm! Từ trước đến
nay Hạ Vũ Thiên chưa bao giờ dám thừa nhận một sự thật, thực ra Lâm Viễn chưa bao giờ yêu anh. Còn anh, đến cả nhẫn đính ước cũng đã trao cho
cậu ta mất rồi.
Hạ Vũ Thiên đột nhiên cảm thấy hối hận, vừa rồi
đáng ra nên cướp lọ tro cốt của mẹ Lâm Viễn vẫn đeo trên cổ đi cho rồi!
Nhưng làm thế quả thật cũng có phần không ổn, anh khẽ nhíu mày. Hạ Vũ
Thiên nghĩ đi nghĩ lại, từ trước đến nay thứ đồ trang sức đáng giá nhất
của Lâm Viễn cũng chỉ có sợi dây vòng cổ Disney cậu ta mua cho Mao Mao
thôi thì phải. Cái vòng vàng sáng lấp lóe, trên sợi dây vẽ đầy hình vịt
Donald và chuột Mickey ngoài ra còn có mấy cái chuông, Mao Mao đeo vào
trông cũng khá vui mắt. Hạ Vũ Thiên nghĩ tới sở thích của Lâm Viễn lập
tức liền ngao ngán lắc đầu. Lâm Viễn thật sự cảm thấy thích thú với tất
cả những món đồ cậu ta mua, nhưng bản thân chúng lại chẳng có giá trị
gì.
Một cách vô thức Hạ Vũ Thiên ngồi xuống sô-pha, trong đầu chỉ còn những suy nghĩ miên man về Lâm Viễn.
Lâm Viễn lúc này có lẽ đang ở cùng với Tống Hi, ngồi trong phòng khách ăn
sáng xem TV... Hoặc cũng có thể đã bắt đầu chuẩn bị hành động.
Hạ Vũ Thiên luôn trốn tránh, anh không muốn hình dung đến những việc có
thể xảy ra sau hôn lễ. Từ trước tới giờ Lâm Vìễn vẫn tỏ ra vô tình như
thế, cậu ta không bao giờ tỏ ra ghét bất cứ ai kể cả chính anh, cùng lắm cũng chỉ là không thích mà thôi... Mà cũng chính thái độ "không thích"
này lại làm cho Hạ Vũ Thiên không có cách nào từ bỏ tình cảm với Lâm
Viễn.
Đang chìm đắm trong những suy nghĩ hỗn độn Hạ Vũ Thiên đột
nhiên cảm thấy có người vỗ vai mình, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tần Dụ
ngồi xuống bên cạnh nói "Tìm anh khó quá, anh mà cũng có lúc căng thẳng
như thế này cơ đấy. Thoải mái đi nào, dù sao cũng đâu phải là kết hôn
thật đâu, cứ coi như đang diễn tập trước thôi mà."
Hạ Vũ Thiên
nhìn cô, Tần Dụ mặc váy cưới trông thật xinh đẹp, điều này khiến anh
chợt cảm thấy rất muốn cười lên... Thế nhưng Hạ Vũ Thiên không lên
tiếng.
Căng thẳng? Anh không thừa nhận cũng không phủ nhận điều
này. Tất nhiên việc Hạ Vũ Thiên nói bản thân mình căng thẳng sẽ khiến
người khác dễ tin tưởng hơn so với việc nói anh đang nhớ tới ai đó. Nếu
việc Hạ Vũ Thiên anh chỉ vì nhớ nhung tới một người mà không thể khống
chế nổi cảm xúc này mà truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ thành trò cười cho
thiên hạ.
"Lát nữa nhớ dặn người của em đừng làm Lâm Viễn bị thương." Hạ Vũ Thiên không quên nhắc Tần Dụ.
"Yên tâm, em đã sắp xếp hết cả rồi." Tần Dụ trả lời "Nhưng Lâm Viễn mà cũng
đồng ý tham gia vào sự việc lần này sao? Xem ra trên đời này quả thật
không ai có thể thoát khỏi bàn tay của Hạ Vũ Thiên anh nhỉ."
Hạ
Vũ Thiên yên lặng không đáp, trong lòng anh không khỏi lại dậy lên một
nỗi buồn phiền. Tại sao chỉ có riêng đối với Lâm Viễn là mình không thể
có cách nào ứng phó nổi? Lần này một khi xong việc nhất định phải nghĩ
cách chỉnh Lâm Viễn một trận mới được! Hạ Vũ Thiên tự an ủi bản thân một cách tràn đầy quyết tâm khí thế, anh biết rất nhiều điểm yếu có thể
dùng để nắm bắt Lâm Viễn - để có thể khiến cho cậu vui vẻ, có thể khiến
cho cậu không thể rời khỏi anh, đương nhiên... không thể thiếu được cả
những chuyến phiêu lưu đầy đam mê trên giường nữa... Lần này nhất định
anh phải làm bằng được!
Nghĩ tới đây Hạ Vũ Thiên vui vẻ trở lại.
Thấy đồng hồ đã sắp chỉ đến chín giờ, Tống Hi nói với Lâm Viễn "Cũng đến lúc nên đi thôi."
Lâm Viễn gật đầu "Ừ."
Tống Hi đặt khẩu súng vào lòng bàn tay cậu "Đã sẵn sàng chưa?"
Lâm Viễn nhún vai "Dù sao cũng là súng giả, không làm chết người được đâu."
"Tôi nói tới cậu ấy." Tống Hi mặc áo chống đạn vào bên trong Âu phục giúp Lâm Viễn "Có sợ không?"
"Sợ gì chứ." Lâm Viễn lại nhún vai "Chẳng phải các anh đã chuẩn bị hết cả rồi à?"
Tống Hi hơi cau mày, nhẹ nhàng sửa lại kiểu tóc cho cậu "Vẫn còn giận sao?"
"Không." Lâm Viễn mặc lại áo, vừa cài cúc vừa hỏi Tống Hi "Đi hay không?"
Tống Hi gật đầu. Theo yêu cầu vừa rồi của Lâm Viễn anh định mang cả Mao Mao
theo, nhưng Mao Mao vốn không quen với Tống Hi nên dù thế nào cũng không muốn đi theo anh. Nó ngồi trên thảm vẫy vẫy đuôi với Lâm Viễn, dường
như muốn chờ cậu trở về.
Lâm Viễn vỗ vỗ đầu nó, khẽ thở dài quay lưng đi ra ngoài để Mao Mao ở lại trong nhà.
Mao Mao nằm trên thảm, thấy ánh mắt lưu luyến của Lâm Viễn trước khi bước
ra khỏi cửa nhìn mình nó vẫy vẫy đuôi khẽ rên lên mấy tiếng, nhìn thật
sự rất đáng thương.
Lâm Viễn ra ngoài bước lên xe Tống Hi. Cậu sờ khẩu súng lục trong túi áo, có cảm giác dường như mình sắp sửa bắt tay
vào thực thi một sứ mệnh sống mái sinh tử nào đó, giống như là... Đúng
rồi, giống Tiểu Mã Ca trong "Bản sắc anh hùng" bước vào trận quyết chiến cuối cùng. Lâm Viễn hoàn toàn say sưa chìm đắm với ý nghĩ ấy của mình,
có lẽ trong suốt cuộc đời mình cậu sẽ không bao giờ còn cơ hội cầm súng
bắn người như thế này nữa, cho nên lát nữa khi rút súng cậu nhất định
phải làm sao để có được tư thế oai hùng nhất... Chỉ tiếc là súng hơi
ngắn nên có lẽ cái sự oai hùng của cậu vì thế mà cũng giảm đi không ít.
Lâm Viễn suy tư, lát nữa hẳn là sẽ kết hôn ở trong giáo đường nhỉ? Liệu có
màn thả chim bồ câu trắng không? Ai là người phụ trách dựng phim? Còn
nữa không biết ai sẽ quay phim đây?
Cậu mải mê miên man suy nghĩ mà không để ý đến xe đã khởi động và thời gian cũng đang từ từ trôi.
Tống Hi lái xe không nhanh, Lâm Viễn dựa vào cửa kính ngắm tòa cao ốc đang
mọc lên như nấm ở thành phố này đang vụt qua bên ngoài khung cửa.
Thành phố này vốn đông đúc, lộng lẫy và hào nhoáng, chỉ thoáng nhìn qua cũng
có thể thấy được nơi đây vốn là chốn ăn chơi hoan lạc của những kẻ có
tiền bạc cùng với quyền lực, thế nhưng nó hoàn toàn không phù hợp với
tính cách của Lâm Viễn. Lâm Viễn vẫn thích những thành phố nhỏ hẻo lánh
yên tĩnh và an lành, tràn ngập một thứ mùi vị tỉnh lẻ dân dã hơn. Ở nơi
ấy, mỗi sáng người ta luôn đi làm lúc chín giờ sáng và tan sở vào năm
giờ chiều. Thậm chí trong các khu chợ đôi khi vẫn còn có thể thấy được
người ta cò kè mặc cả với nhau chỉ để mua rẻ được một vài hào, lối sinh
hoạt bình yên ấm áp đời thường ấy khiến cậu thấy quyến luyến gần gũi vô
cùng.
Theo dòng suy nghĩ tới đây Lâm Viễn chợt bật cười. Trong
lòng cậu lúc ấy xuất hiện một ý muốn mãnh liệt... Sau này, phải mau
chóng tìm cách nào đó thoát khỏi nơi đây thôi...
Hôn lễ bắt đầu
vào đúng chín giờ ba mươi, hầu hết bạn bè người quen của hai bên gia tộc đều tới chúc mừng hạnh phúc đôi trẻ. Địa điểm cử hành hôn lễ không phải ở trong giáo đường mà là trong một quán rượu xây theo kiểu biệt thự cực kỳ sang trọng, hẳn là một câu lạc bộ tư nhân.
Đầu tiên Hạ Vũ
Thiên bước lên bục phát biểu, cầm theo một tờ giấy lên nói lời cảm ơn
tất cả những người đã đến tham dự đám cưới của mình... Anh nói chậm rãi, nét mặt không bộc lộ một chút cảm xúc nào, không nhìn ra được anh đang
vui hay buồn. Người ngoài nhìn vào sẽ dễ nhầm tưởng rằng anh đang căng
thẳng. Chỉ có một mình Hạ Vũ Thiên biết anh đang nhớ tới Lâm Viễn. Đến
ngay cả chính bản thân anh cũng không rõ vì sao mình lại nhớ cậu ta đến
thế, nhớ tới mức thấy mình giống như hóa điên mất rồi.
Mười giờ kém mười phút, xe Tống Hi dừng lại cách hội trường nơi cử hành hôn lễ không xa.
Lâm Viễn mở cửa bước xuống. Tống Hi lái xe tới chỗ đỗ xe, sau đó anh cũng
xuống theo. Anh thấy Lâm Viễn từ từ bước vào hội trường. Không có một ai ngăn cản cậu, mọi việc có vẻ tiến triển rất thuận lợi.
Tống Hi vẫn còn hơi lo lắng... Anh vội vã chạy đến nhìn theo bóng Lâm Viễn đi về phía hội trường hôn lễ.
Lúc này trong hội trường, Tôn lão gia với tư cách người làm chứng cho hôn
lễ đã dắt Tần Dụ ra ngoài, đặt tay cô vào trong lòng bàn tay Hạ Vũ
Thiên. Lâm Viễn vào thời khắc này cũng đã bước tới cửa, cậu yên lặng
đứng nhìn chờ đợi đồng hồ treo tường chỉ đúng mười giờ.
Hạ Vũ
Thiên và Tần Dụ cùng nhau đọc lời thề kết hôn, Lâm Viễn ngoáy ngoáy
tai... Thứ tình yêu mãi mãi bên nhau bất kể sống chết - thứ tình này nếu như thật sự có tồn tại cũng sẽ khiến người ta đau khổ đến chết đi sống
lại như mấy câu chuyện trong những cuốn tiểu thuyết tình cảm mà thôi...
Đối với vấn đề này, Lâm Viễn luôn giữ một thái độ nghi ngờ nhất định.
Tình yêu trong xã hội hiện đại quả thật quá phức tạp. Lâm Viễn vẫn luôn hối
hận rằng tại sao khi còn mười ba mười bốn tuổi, cậu không có được cho
mình một cô bé xinh xắn nào đó làm bạn gái chứ, để cả hai có thể cùng
nhau nắm tay đi tới thư viện, đi xem phim... Cậu sẽ mua những món quà
nho nhỏ cho cô bé, có lẽ cô ấy sẽ thưởng cho cậu một nụ hôn... đương
nhiên là hôn lên má.
Lâm Viễn khẽ lắc đầu để thoát khỏi những suy nghĩ ấy. Cậu đưa mắt nhìn đồng hồ, chỉ còn sáu mươi giây nữa là đến
mười giờ đúng. Nghĩ tiếp thì thật ra tính cách của Hạ Vũ Thiên cũng có
thể chấp nhận được phần nào. Ít nhất anh ta phân định rạch ròi giữa tình yêu và tình dục, dường như thẳng thắn hơn rất nhiều so với cô gái trước đây muốn lấy cũng như sinh con với cậu, nhưng lại hoàn toàn không quan
tâm đến chuyện cậu có yêu mình hay không... Đương nhiên đó là xét trên
phương diện thái độ tình cảm, còn luận về nhân phẩm cô gái kia tốt hơn
Hạ Vũ Thiên nhiều, ít nhất cô ta không làm điều gì nguy hại cho xã hội.
Hai mắt Lâm Viễn nhìn lên đồng hồ, cuối cùng cũng đã tới mười giờ đúng, cậu đột nhiên cảm thấy căng thẳng hẳn lên... Nghĩ và làm luôn là hai chuyện khác nhau... Lao vào nổ súng chăng?... Hừm, mà trước khi nổ súng cũng
nên nói gì đó cho phải phép chứ?!
Lâm Viễn đặt tay vào trong túi
áo khoác nắm chặt khẩu súng, bước vào lễ đường trong đầu nghĩ rất nhanh - nói gì đây? Đúng rồi đây cũng giống như đi bắt gian vậy nên cứ xông vào mà hét lên "Gian phu dâm phụ" chăng?
Lâm Viễn bị suy nghĩ của
mình khiến cho mất tập trung nhưng hiện tại cậu cũng đã bước vào đến
trong đại sảnh, rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía cậu.
Lâm Viễn không nghĩ nhiều nữa, cậu rút súng ra hét lớn "Hạ Vũ Thiên!"
Hạ Vũ Thiên đã nhìn thấy Lâm Viễn từ lâu, nhưng tiếng hô của cậu vẫn khiến cho anh khẽ giật mình. Vừa kịp đưa mắt nhìn xuống anh đã thấy Lâm Viễn
rút súng bắn về phía Tần Dụ.
Tiếng súng vang lên rất lớn nhưng
Lâm Viễn biết là giả vì không có lực phản hồi. Trước đây khi còn ở nhà
Hạ Vũ Thiên cậu đã từng tập bắn nhiều lần, lực phản hồi khi súng bắn ra
rất lớn, nếu không chuẩn bị tâm lý sẽ rất dễ tuột tay làm rơi súng.
Hạ Vũ Thiên vào vai diễn rất xuất sắc, anh lao lên phía trước bảo vệ Tần
Dụ chặn lấy viên đạn tưởng tượng do Lâm Viễn bắn. Quả nhiên trên vai
xuất hiện một vết thương giả chảy máu ròng ròng...
Lâm Viễn do dự cầm súng chĩa vào đám đông, cậu thoáng thấy có người đang tới gần mình. Ngay lúc đó, Hạ Vũ Thiên hét lớn "Không được phép nổ súng!"
Đám vệ sĩ áo đen cất súng, Lâm Viễn thầm nghĩ - quả đúng là một pha diễn lâm ly rất thành công.
Nhưng ngay khi Lâm Viễn đi tới nhắm định uy hiếp Tôn lão gia thì có một kẻ
bỗng nhiên xuất hiện nằm ngoài dự kiến của tất cả mọi người.
Tôn
Lâm không rõ từ đâu lao tới, nhìn thái độ của Tôn Lâm thì dường như anh
ta sợ mọi người làm Lâm Viễn bị thương... Cùng lúc đó Lâm Viễn đã đến
phía sau lưng Tôn lão gia... Toàn hội trường cũng nháo nhào cả lên, bỗng vang lên ba tiếng súng "đoàng, đoàng, đoàng" làm cả đám người ào ào như ong vỡ tổ.
Trong lúc hỗn loạn, không biết kẻ nào là người đã nhả đạn... Lâm Viễn nhìn thấy ông già ở trước mặt cậu dần dần lảo đảo, ngã
ngửa ra phía sau...
"Ông!" Tôn Lâm lúc này đã ở ngay cạnh ông mình liền lao tới đỡ.
Nhưng ông ta bị trúng đạn vào ngực, đồng tử hai mắt cũng giãn ra dần trở nên vô hồn.
Bản năng của một bác sĩ khiến Lâm Viễn muốn tới xem xét vết thương của ông
ta như thế nào, bản năng của một con người khiến cho cậu cảm thấy hối
hận. Nhưng trước khi kịp hành động theo một bản năng nào, cậu đã bị một
người nắm tay lôi đi...
Lúc này đám đông đã trở nên vô cùng hỗn
loạn, khắp nơi toàn là giọng chị em phụ nữ la hét lớn ầm trời lao ra
ngoài, lại thêm tiếng chân rầm rập của đám vệ sĩ áo đen lao vào trong
bảo vệ chủ, đương nhiên còn có cả Lâm Viễn đang bị Tống Hi kéo theo chạy như bay ra ngoài.
Lâm Viễn bị nhét vào trong xe. Tống Hi khởi động xe vọt đi, anh quay lại nhìn Lâm Viễn thấy tay cậu vẫn còn run rẩy.
"Vừa nãy... là ai đã nổ súng?" Lâm Viễn vừa thở dốc vừa hỏi "Tôi vẫn còn chưa kịp uy hiếp Tôn lão gia..."
"Có lẽ bọn họ thấy cơ hội đến thì bắn luôn thôi." Tống Hi nhíu mày nói
"Nhưng có thế nào thì cũng như vậy thôi, dù sao lúc ấy cũng đã náo loạn
hết cả lên rồi. Cậu đã gây ra loạn thì nên chạy sớm đi là hơn."
Lâm Viễn đặt khẩu súng trong tay xuống, day day hai bên thái dương "Nguồn
cơn gây ra sự náo loạn này vốn phải là Hạ Vũ Thiên chứ."
"Nói
chung cứ tới chỗ an toàn tạm thời trốn đi một thời gian đã." Tống Hi
tăng tốc phi xe tới bến cảng, ở đó đã có một chiếc thuyền máy chờ sẵn.
Anh kéo Lâm Viễn xuống ca-nô, khởi động máy rời bến.
Lâm Viễn đứng trên mũi thuyền "Ha... Lại là du thuyền loại nhỏ sao?"
Tống Hi cười "Có thích không? Nếu thích thì tôi sẽ viết tên cậu lên trên thân du thuyền nhỏ này nhé?"
Lâm Viễn ngây người, đột nhiên bật cười "Anh lãng mạn hơn Hạ Vũ Thiên nhiều đấy."
Tống Hi vừa định lên tiếng bỗng nhiên thấy có tia sáng lấp loáng xẹt qua trước mắt... lập tức mặt liền biến sắc.
Trong giáo đường hoàn toàn hỗn loạn, thủ hạ của nhà họ Hạ chỉ huy mọi người
sơ tán xong liền đi báo cảnh sát... Tôn Lâm gọi thuộc hạ nhanh chóng gọi xe cấp cứu tới còn bản thân mình thì ôm Tôn lão gia, vẻ mặt cực kỳ phức tạp nhìn không ra là cảm xúc gì.
Hạ Vũ Thiên cũng ôm vai đi tới nhìn ông ta.
Ngay khi nhìn thấy Hạ Vũ Thiên đôi mắt đang dần vô hồn của ông ta đột nhiên
trở nên có chút sự sống, ánh lên le lói giống như hàm chứa một điều gì
đó rất đặc biệt... Ông ta cứ nhìn Hạ Vũ Thiên, nở một nụ cười quỷ dị...
Nụ cười ấy lưu lại ước chừng khoảng vài phút thì gương mặt đó trở nên
cứng lại... sau đó dần bất động.
Tôn lão gia qua đời, người nhà họ Tôn bắt đầu gào khóc.
Hạ Vũ Thiên sững sờ hồi lâu. Anh hoàn toàn không hiểu nổi vì sao trước khi chết Tôn lão gia lại cười với anh, hơn nữa lại là nụ cười đầy ẩn ý đến
vậy. Nghĩ đi nghĩ lại Hạ Vũ Thiên bất chợt nhíu chặt mày... Anh liếc
nhìn A Thường, A Thường cùng Tần Dụ trao đổi ánh mắt. Tần Dụ bước tới đỡ Hạ Vũ Thiên ra khỏi đại sảnh, vừa đi vừa nói "Vũ Thiên, anh nghỉ ngơi
một lát đi..."
Ra khỏi đại sảnh, Hạ Vũ Thiên bỏ lại đám người
phía sau lao nhanh lên xe lập tức ra lệnh cho A Thường lái xe tới bờ
biển. Đồng thời anh rút điện thoại ra bấm nút gọi... Lâm Viễn không mang theo di động nên Hạ Vũ Thiên không gọi được, anh vội vàng gọi tới số
của Tống Hi... Nhưng cũng chẳng ai bắt máy.
Hạ Vũ Thiên lòng nóng như lửa đốt, ngay lập tức linh cảm đã có chuyện xảy ra. Anh cảm thấy
mình vô cùng lo lắng, trong đầu chỉ còn hình ảnh Lâm Viễn.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh mất bình tĩnh, không biết bản thân phải làm gì cho phải.
Lâm Viễn không biết vì sao Tống Hi đột nhiên trở nên căng thẳng, thậm chí
điện thoại đổ chuông cũng không thèm nghe đã vội vã kéo tay cậu chạy
xuống dưới các bậc thang, phải nói đúng hơn là lăn xuống.
Tống Hi hỏi Lâm Viễn "Có biết bơi không?"
"Biết..." Lâm Viễn còn chưa nói hết đã nghe Tống Hi nói nhanh "Hít sâu vào!"
Lâm Viễn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra Tống Hi đã ôm cậu nhảy qua lan
can thuyền. Vừa lúc đó, phía sau hai người có tiếng nổ mạnh.
Lâm
Viễn cảm thấy một luồng khí nóng hất mạnh cậu văng ra ngoài, bàn tay nắm chặt của cậu và Tống Hi cũng bị luồng khí này tách rời... Chớp mắt
trước khi rơi xuống nước, Lâm Viễn thấy trên mặt biển nổi lên một quả
cầu lửa hình nấm...
Đương nhiên, đây cũng là cảnh mà Hạ Vũ Thiên nhìn thấy khi lao ra khỏi xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT