Nhà của Vi Vi rất lạnh lẽo, ba hầu như không ở nhà, mẹ cũng rất ít trở về. Hai người thường vào nửa đêm vào phòng cậu để lại tiền sinh hoạt trên bàn học rồi đi ra… Dường như cả thế giới này, chỉ mình cậu.
Vi Vi đem ảnh mình hôn Tuệ Phàm để lên bàn chỗ dễ thấy nhất. Quả nhiên ba phát hiện… Mục đích nói chuyện cùng ba của Vi Vi đã thành công.
“Vi Vi… con quen với con trai?” ba nghi hoặc lo lắng hỏi.
Vi Vi bình tĩnh “Con quen rất nhiều bạn nam có Tiểu Tư, có Túc Y Danh, còn có… Tuệ Phàm, ba là nói người nào?”
“A…A” Ba nghe Siêu Siêu nói một ít chuyện của Vi Vi ông kiềm lòng không cho phép bản thân làm cậu sợ nên “A” nửa ngày vẫn chưa nói câu nào, cuối cùng vẫn nói “Con thích là được rồi…”
Vi Vi có chút thất vọng, cậu hy vọng ông có thể hỏi thêm vài câu thậm chí trách mắng cũng được…. Dù sao cũng có phải con ruột đâu, biết thêm chút tình huống quái lạ cũng có quan trọng gì… Đột nhiên, Vi Vi muốn biết thân thế của mình.
“Ba, ba ruột của con là ai?”
“Hả?” ba ngạc nhiên rồi bất đắc dĩ cười “Ba cũng không biết…”
“Vậy mẹ chắc biết, con đi hỏi mẹ”
“Mẹ con chưa từng nói cho ba biết, bà ấy nói bà ấy cũng không biết… Những năm gần đây vì chuyện này bà ấy có chút kích động, không gì đã muốn cãi nhau với ba nghi ngờ ba không thật lòng…” ông vuốt tóc Vi Vi, cười hai tiếng “Ba nghĩ, ba ruột của con rất dễ nhìn”
Cứ nghĩ là câu nói đù, nào ngớ nó khiến tâm tình Vi Vi thêm nặng nề.
“Cho con biết chuyện con được sinh ra, toàn bộ câu chuyện. Nếu ba mẹ không muốn cùng con, con có thể sống một mình không sao hết…”
“Ba nói không cần con hồi nào… Kỳ nghỉ đông này ba muốn về quê, nếu con đồng ý thì cũng đi đi!”
Về quê ngoại? Tiểu Tuệ!
Vi Vi nhớ lại chuyện xưa mình đã quên một lần, trong đầu là nụ cười tươi sáng của Tiểu Tuệ… Đột nhiên, đổi một chút lại là khuôn mặt của Tuệ Phàm… Bộ dạng rất giống.
“Vi Vi? Vi Vi?” ba phát hiện Vi Vi ngẩn người.
“Dạ? Con đang suy nghĩ…”
“Con nghĩ lúc mình sinh ra?”
“Dạ”
Vì thế, ba chậm rãi kể lại câu chuyện cũ đó…
“Năm đó ba và mẹ con kết hôn cả hai đều hạnh phúc. Một tháng sau, thân thể mẹ con khó chịu. Ba đưa mẹ con đi khám, bác sĩ nói cho rằng mẹ con có thai. Lúc ấy, ba và mẹ rất vui thế nhưng bác sĩ lại nói thai đã được ba tháng rưỡi, ba lúc đấy ngờ người ra. Ba và mẹ con đều là người cổ hủ cho đến đêm tân hôn mới thật sự động phòng, cho nên không có khả năng mới hai tháng mà có một cái thai lớn. Chúng ta hoài nghi bác sĩ kiêm tra sai lầm nên đến nhiều bệnh viện tư khác. Thế nào kết quả vẫn vậy… ba hy vọng mẹ con có thể nói thật cho ba biết ba sẽ không để ý vì ba rất yêu bà ấy. Nhưng mẹ con lại chẳng chịu nói… Bà ấy muốn phá thai, ba ngăn cản. Càng kỳ quái hơn là bốn tháng sau mẹ sinh con ra, ba hồi hợp muốn chết, cứ nghĩ thai non nào ngờ bác sĩ nói thai tròn mười tháng, mọi số liệu kiểm tra đều khỏe mạnh. Sau này, mẹ con lại hoài nghi tấm lòng của ba, nghĩ ba yêu người phụ nữ khác… Đặc biệt vào năm con bị đụng xe, nhóm máu không trùng với ba mẹ, mẹ con càng thêm đa nghi… ba không biết nên làm thế nào mới tốt… Đem mẹ con thành bóng ma tâm lý, ba chịu không nổi đành lẫn tránh. Có lẽ ba tránh mẹ con mình sẽ tốt một chút”
“Ba… Ba không ngại con không phải con ba sao?”
“Không ngại, con có phải con ruột hay không có quan hệ gì, chỉ cần một tay ba nuôi lớn thì là bảo bối của ba. Thế nhưng, mẹ con rất để ý chuyện này…”
“Ba… nghỉ đông này con về quê với ba…”
Vi Vi muốn hóa giải mâu thuẫn của ba và mẹ, có thể bắt đầu từ việc tìm hiểu ba…
— — —
Ở quê không khí trong lành mát mẻ, lâu lắm rồi Vi Vi chưa gặp lại con sông nhỏ đó, khu rừng trúc này còn có cánh cửa sổ…
Dọn dẹp xong Vi Vi mở cánh cửa sổ phủ đầy bụi ra, phía đối diện là cánh cửa sổ quen thuộc đóng chặt, rèm cửa phủ xuống, im lặng. Hoa văn trên rèm cửa mười mấy năm qua vẫn như vậy.
Chỉ là, nó sẽ không bao giờ mở ra nữa, cho dù mở ra cũng không phải là người đã từng ở trong đó…
Gió nhẹ nhàng mang theo hơi lạnh thổi qua, khắp nơi bắt đầu có tuyết rơi.
Lần gặp gỡ đó là mùa hè, cùng cậu ấy giao ước đến kỳ nghỉ đông chúng ta sẽ cùng đắp hai người tuyết. Thế như mình lại quên đi nó thậm chí cả anh cậu cũng quên luôn…
Vi Vi ngẩn ngơ nhìn cửa sổ Tiểu Tuệ từng nằm úp ở đó, thì thào nói “Xin lỗi…”
Bất tri bất giác đi đến bờ sông, mặt sông đã kết băng… Vi Vi nhớ đến câu chuyện ma dưới nước bà ngoại kể, có lẽ con sông không sâu này từ khi Tiểu Tuệ chết liền xuất hiện.
Vi Vi đứng dưới tuyết hồi tưởng lại những chuyện có thể nhớ, càng nhớ nhiều Vi Vi càng tự trách mình… Tiểu Tuệ, tôi về rồi cậu ở đâu?
Sáng ngày thứ hai, Vi Vi mở cửa sổ muốn nói câu chào buổi sáng với đối diện lại ngạc nhiên phát hiện ở ngoài có hai người tuyết cao nửa thân người!
Hòn than làm mắt, cà rốt làm mũi, đất đỏ làm miệng cười cong lên, khăn quàng cổ là rơm, còn có nhánh cây là tay ở đó buộc một mảnh vải “Vi Vi, tôi trở về rồi đây!”
Vi Vi kinh ngạc không nói lên lời, chỉ nghe “Chi nha” cửa sổ đối diện mở ra!
“Chào buổi sáng, Vi Vi!”
“Anh…Sao anh lại ở đây…” Vi Vi hoảng sợ, đột nhiên nhớ đến cảm giác ở trường, cái tên âm hồn bất tán này sau lại xuất hiện ở cửa sổ đối diện mình?!
“Đây là nhà bà nội anh! Nghỉ đông về thăm bà…” Tuệ Phàm đắc ý liếc mắt nhìn hai người tuyết “Sẳn quay về nhìn vợ nhỏ, xem cậu ấy đã lớn chưa…”
Nghe Tuệ Phàm nói vậy Vi Vi thu hồi biểu tình kinh ngạc, lạnh lùng mắng “Thần kinh, vui lắm sao?” xoay người đóng cửa sổ.
Tuệ Phàm gấp đến độ nhảy qua cửa sổ, gõ chặt cánh cửa của Vi Vi “Vi Vi! Chờ chút! Anh là Tiểu Tuệ nà. Anh thật là Tiểu Tuệ em mở cửa được không…”
Vi Vi không thèm để ý đến anh, đi ăn sáng vừa ngồi xuống Tuệ Phàm từ cửa chính nghênh ngang đi vào! Thấy bà ngoại còn cười nịnh “Chào bà!”
“A! Là Tiểu Tuệ hả… về thăm bà nội hả?”
“Cạch cạch” đủa của ai đó rơi ….
“Dạ, nghỉ đông lại về!” Tuệ Phàm như đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, bà ngoại lại vui mừng cứ như bà đều trông anh về, Vi Vi hỏi “Bà biết Tuệ Phàm ạ?”
Tuệ Phàm lấy trong túi ra sấp giấy đưa cho bà “Bà à, đây là phiếu chiết khấu mua hàng của siêu thị nhà con con biếu bà. Cám ơn bà luôn chăm sóc nội con!”
Bà ngoại miệng cười “Nha, có gì đâu… láng giềng trong xóm chăm sóc nhau thôi” tay bà tiếp nhận, hai mắt híp lại “A, năm trăm đồng, nhiều quá!” năm rồi có hai trăm à!
“Không nhiều đâu ạ! Hiện giờ cái gì cũng tăng cái này năm trăm với hai trăm trước kia cũng gần bằng nhau thôi!” Tuệ Phàm miệng thì cười khách khí mắt lại liếc Vi Vi…
Vi Vi vừa suy nghĩ vừa đặt câu hỏi, sao có thể? Anh ấy sao là Tiểu Tuệ? Tiểu Tuệ không phải đã chết rồi sao? Chẳng lẽ đoạn ký ức bác sĩ Túc thôi miên kia là mơ? Đi tìm Tiểu Tuệ là thực, còn mình hiện tại là mơ…. Này rốt cuộc là chuyện gì…
Bà ngoại cười nhận sấp phiếu, thấy Vi Vi ngây ngốc bên cạnh liền vội giới thiệu “Vi Vi a, đây là cháu nội của ông Tuệ, nhà mở siêu thị Liên Tỏa! Cứ nghỉ đông nghỉ hè là về thăm bà nội, đâu giống con từ tiểu học đến giờ chưa đến một lần! Đều là bà già này nhớ cháu quá chạy lên thành phố!”
Vi Vi nhỏ giọng nói “Đó là vì con học thêm lớp bổ túc…”
Bà ngoại xoay người giới thiệu với Tuệ Phàm “Đây là Vi Vi cháu bà, mấy đứa chắc chạc tuổi nhau nhỉ…”
“Bà à, con học cùng với Vi Vi”
“Phải không?! Vi Vi sao con không nói?” đứa nhỏ này thật không ngoan!
Vi Vi liếc mắt trừng Tuệ Phàm “Ai học cùng với anh!? Tôi là Thái Hào, còn anh là Mai Cách!”
“Cũng như nhau mà! He he…” Tuệ Phàm cười, đột nhiên bụng kêu lên. A! chưa ăn sáng…
Bà ngoại múc một chén cháo bảo Tuệ Phàm ngồi xuống cùng Vi Vi ăn sáng…
Ăn no căng bụng, Tuệ Phàm kéo Vi Vi ra ngoài tản bộ, hai người đi dọc đường đê mặt sông đã kết một tầng băng dày, Tuệ Phàm nghịch ngợm nhảy lên hại Vi Vi lo sợ kéo anh trở về!
“Lỡ băng nứt thì sao?”
Tuệ Phàm suy nghĩ gì đó đáp “Em hô hấp nhân tạo cho anh”
Vi Vi thẳng chân đá ngay vết thương cũ của Tuệ Phàm nhưng mà lần này chỉ đá nhẹ. Cho nên, Tuệ Phàm không kêu đau chỉ mỉm cười, càng cười càng đắc ý. Tựa hồ đã đoán đúng Vi Vi sẽ không nhẫn tâm đá mạnh.
Vi Vi xoay người đưa lưng về phía anh, lạnh lùng hỏi “Này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại là Tiểu Tuệ?”
“Bởi vì anh họ Tuệ nên gọi là Tiểu Tuệ” trả lời thật đúng!
“Anh nên hiểu ý tôi là gì? Đừng nói gà nói vịt ở đây! Tiểu Tư đã nói chuyện của tôi các anh đều biết! Anh không cần giả dạng Tiểu Tuệ của tôi”
“Anh rất vui khi em nói anh là ‘Tiểu Tuệ của tôi’, mà cũng đúng anh là của em, em cũng là của anh… haha…” Tuệ Phàm tự nhiên cười rộ lên.
Vi Vi chịu không nổi lộ vẻ giận dữ, xoay qua trừng anh “Tiểu Tuệ của tôi đã chết! Ngay tại sông này, mười mấy năm trước đã chết… Tận mắt tôi nhìn thấy…” hốc mắt Vi Vi đỏ lên, lời nói mang theo giọng mũi “Anh nên biết… là tôi hại chết cậu ấy… xin anh đừng lấy cậu ấy ra làm trò vui…”
“Anh không đùa, anh là Tiểu Tuệ của em” Tuệ Phàm trở nên nghiêm túc “Chết là em trai sinh đôi của anh, nó mới tên là Tuệ Phàm…. Là do anh hại chết… không phải em…”
“Sao lại…” Vi vi không tin nổi “Sao có khả năng đó! Tới tận giờ tôi chưa từng nghe Tiểu Tuệ nói qua, cậu ấy có em song sinh”
“Em từ từ nghe anh nói…” Tuệ Phàm thở một hơi vào tay “Kỳ thật anh tên là Tuệ Bình. Anh có đứa em sinh đôi tên Tuệ Phàm. Anh với nó vẻ ngoài rất giống nhau đến nổi bố mẹ cũng không nhận ra. Chỉ là từ nhỏ nó đã giỏi còn ngoan nữa, cái gì so với anh đều làm tốt hơn. Từ lúc học nhà trẻ nó là đứa trẻ ngoan còn anh là lão đại. Nó rất giỏi vẽ tranh lúc còn học mẫu giáo đi thi hội vẽ thiếu nhi lấy được rất nhiều giải thưởng. Lên tiểu học anh với nó học cùng lớp nó là lớp trưởng còn anh là vua đám trẻ đem theo bạn học đùa chổ này chọc chỗ kia. Mẹ kỳ vọng ở nó rất cao, nghỉ đông hay nghỉ hè thậm chí cả ngày thường cũng cho nó đi học bổ túc này nọ hoăc học vẽ. Anh thấy người lớn thích Tuệ Phàm vì nó rất giỏi ngay cả mấy bạn nữ cũng thích luôn. A đúng rồi có một lần bạn nữ khác lớp muốn làm quen với nó mà nhận nhầm anh. Kết quả anh đùa dai một hồ dọa cô bé ấy khóc luôn! Ha ha…”
Vi Vi tức giận ngắt ngang lời anh “Nói chuyện đàng hoàng!”
“A…” Tuệ Phàm le lưỡi tiếp tục nói “Sau đó là mùa hè năm nhất, mẹ đưa nó đi Hong Kong dự thi, anh thì về quê nghỉ hè. Kết quả quen được cô bé tên Vi Vi… Kỳ thật anh cũng muốn bạn nữ thích mình… Thế nhưng mấy bạn nữ trong lớp chỉ thích em trai anh …. Anh nghĩ nếu bạn gái của mình đẹp hơn của nó thì anh cũng hơn nó một chỗ rồi!”
Vi Vi chỉ biết thở dài trước tính ham hư vinh của anh.
“Vì thế anh giấu đi mình có đứa em tài giỏi, nếu lỡ cô bé ấy biết nó so với anh giỏi hơn thì có lẽ không thích anh nữa! Mỗi ngày anh đều ở bên cửa sổ với Vi Vi vì cô bé bị thương chỉ có thể ở trong phòng. Anh học theo bộ dáng Tuệ Phàm vẽ, mỗi ngày kể truyện cổ tích, truyện cười hi vọng làm cô bé ấy vui. Đúng là trời không phụ lòng người, cuối cùng Vi Vi đáp ứng làm vợ nhỏ bé của anh”
Vi Vi trợn mắt: đó là ngoài ý muốn.
“Thế nhưng có một chuyện xảy ra vào kỳ hè ngắn ngủi đó. Ngày đó anh ra sông bắt cá… em hẳn còn nhớ?”
“Chính là điều làm kết thúc kỳ nghỉ hè ngắn ngủi đó. Hôm ấy, anh ra sông bắt cá… hẳn em còn nhớ?”
“Ừm”
“Thật ra anh vừa ra ngoài chưa được bao lâu thì mẹ và Tuệ Phàm đến. Kết thúc cuộc thi còn mấy ngày nữa tới khai giảng Tuệ Phàm muốn ở quê chơi vài ngày. Mẹ thì rất bận, đưa Tuệ Phàm đến thì trở về. Đứa em trai của anh không hiểu vì sao thích mặc đồ của anh, chờ mẹ vừa đi nó liền thay bộ đồ của anh, còn theo anh ra sông bắt cá. Nó lấy bình thủy tinh bắt cá của anh nhấn chìm xuống nước, anh đành chở về nhà lấy cái khác. Mà tìm hoài không thấy thêm anh muốn đi vệ sinh… Cho đến khi anh cầm một cái bình chạy ra thì không thấy nó đâu…”
Tuệ Phàm ngưng thật lâu giọng nói chở nên trầm hơn “Lúc ấy anh nên nghĩ nó té xuống nước, nếu lúc đó anh đến bờ sông tìm thêm lần nữa thì có lẽ…nó sẽ không chết… Thế nhưng anh lại nghĩ nó chạy chơi chỗ khác, anh chạy đi tìm nó… Tìm một vòng vẫn không thấy nó đâu lại nghe người ta hô to “Chết người”. Anh chạy đến thấy một chú ôm từ dưới sông lên một đứa bé… Anh sợ đến ngây người… Anh nhìn nó nằm trên đất, cảm thấy nó đang trừng anh… Anh chỉ có suy nghĩ: Là mình đã hại chết em. Ta muốn trốn đi… chạy về nhà trốn trong tủ quần áo, tưởng tượng ba mẹ sẽ thương tâm thế nào khi phát hiện anh hại chết em trai mình sẽ trách mắng ra sao, nói không chừng mẹ sẽ đánh chết anh…Anh khiến người chán ghét. Nếu người chết là anh có thể mẹ sẽ đau lòng như vậy! Vì vậy anh thay đồ Tuệ Phàm, ngoan ngoãn ngồi học bài… Cho đến khi bà nội chạy vào ôm lấy anh nói “Phàm Phàm con ở đây đừng ra ngoài!” cả người anh đều mồ hôi lạnh, không ngừng lập lại Mình là Tuệ Phàm mình là Tuệ Phàm”
“Bà, gia đình anh không biết sao?”
“Anh đoán là họ đều không biết, bời vì họ khóc gọi “Bình Bình”. Trở về lớp học, mỗi ngày đều lo lắng, anh điên cuồng học vẽ tranh giống Tuệ Phàm học bù bài tập, ở trong giả dạng làm lớp trưởng nói chuyện đứng đắn không chạy nhảy lung tung. Sau lại không biết sao anh vượt khỏi hình tượng của Tuệ Phàm… Rồi lại sau nữa anh biến thành nó. Thẳng đến lúc anh nghe bác sĩ Túc nói chuyện của em, đột nhiên cảm giác trên người mình có chuyện gì đó đã quên đi, muốn nhớ mà không tài nào nhớ nổi… Cho nên anh nhờ bác sĩ Túc thôi miên anh: ông ấy nói khi còn nhỏ anh sợ hãi quá mức, không ngừng ám thị mình thôi miên mình, dẫn đến cuối cùng hoàn toán biến thành Tuệ Phàm… Đem Tuệ Bình cùng Vi Vi đồng thời vùi lấp đi”
Hai người ngây ngốc nhìn mặt băng ngẩn người thật lâu.
Tuệ Phàm thở dài “Sau khi biết mình không phải Tuệ Phàm suy nghĩ rất nhiều. Cuối cũng đành nói thật với ba mẹ. Nào ngờ họ lại nói lúc ấy qua biến cố không lâu họ đã phát hiện… Nhưng thấy anh cố gắng học hành cho rằng như vậy cũng tốt, nên không vạch trần. Nghĩ nào anh lớn hơn một chút sẽ nói. Lúc anh lên sơ trung ba mẹ muốn anh ngừng vẽ tranh, anh cho rằng họ muốn anh chú trọng việc học, thế nhưng họ muốn nhìn bóng dáng Tuệ Phàm cơ mà họ lại phát hiện Bình Bình đã không còn, nên đành thôi…”
Vi Vi nghiêng đầu hỏi “Anh đây là đang nói xạo đi?”
“Anh lừa em làm gì? Lúc em nói chuyện với bác sĩ Túc cũng có nói đến ước hẹn nghỉ đông?” hơn nữa Phàm Phàm ngay trong mộng anh…
Vi Vi nghĩ, nói cũng đúng.
Tuệ Phàm nói tiếp “Tuy rằng ước nghỉ nghỉ đông đã trễ mười mấy năm. Thế nhưng chúng ta đã nhớ lại rồi, Vi Vi”
Tuệ Phàm kích động nắm chặt tay Vi Vi. Có điều Vi Vi như đụng phải gián rụt về “Anh muốn làm gì?”
“Anh… Anh thích em…” Không hiểu là do trời lạnh hay ngượng ngùng mà mặt Tuệ Phàm đỏ ửng lên. Trong mắt Vi Vi giống như thằng nhóc hay ghé vào cửa sổ năm đó.
“Tôi nói lần cuối cùng tôi là con trai. Lúc trước anh thích tôi vì anh lầm tôi là nữ”
“Anh quản em nam hay nữ, cho dù là yêu quái anh cũng thích em”
“Anh mới là yêu quái”
Vi Vi bỏ chạy Tuệ Phàm đuổi theo “Lúc trước rõ ràng em thích anh mà”
“Đây là tình yêu trẻ con”
“Em đã đồng ý gả cho anh!”
“Đồng ngôn vô kỵ!”
Vi Vi càng chạy càng nhanh Tuệ Phàm đổi sát phía sau. Kết quả là hai người chạy gào thét bên bờ sông.
“Nụ hôn đầu của em là anh”
“Là hên cho anh”
“Lần đầu tiên của em cũng là anh! Anh muốn chịu trách nhiệm!”
“Người đó không phải tôi”
“Năm lớp một chính là em!”
Ở xa bà ngoại cùng ba hái rau ngoài vườn. Bà gặp hai đứa nhỏ rược đuổi vui vẻ nói “Nhìn kìa hai đứa nó đang rèn luyện thân thể! Ở quê không khí trong lành về sau thường xuyên đưa Vi Vi về.”
Vi Vi chạy vào rừng trúc đi qua cây cầu dần dần đuối sức. Đúng là bị con ác ma đuổi mà! Đột nhiên đầu gối đau nhức, nhất thời không còn sức nặng nề ngã xuống.
“Vi Vi!” Tuệ Phàm đuổi theo rất nhanh nên không dừng lại kịp. Theo quán tính té nhào lên người Vi Vi.
Tuệ Phàm liền đứng dậy, ôm Vi Vi lên. Cả người cậu đều bẩn cả, do sương xuống bùn đất rất cứng tay Vi Vi bị trầy không ít, miệng vết thương còn rớm máu.
Tuệ Phàm đau lòng “Vi Vi có đau không? Chạy nhanh vào để té ngã đấy”
Tên này… cứ như sói đói đuổi mồi mà đuổi theo. Thế nào mà tôi không ngã được chứ.
Vi Vi oán giận nghĩ, không thèm để ý anh! Đẩy Tuệ Phàm ra tự mình đứng lên, nhấc từng bước chân một đi. Đột nhiên bị ôm lên không trung.
“Buông! Buông ra!” Vi Vi hét, Tuệ Phàm rất nghe lời thả cậu xuống. Thế nhưng anh đi ra phía trước ngồi xuống “Lên, em không thích anh bế vậy anh cõng”
“Không cần”
“Vậy anh bế em!” Tuệ Phàm cười tươi đứng dậy làm tư thế muốn bế. Vi Vi sợ vội nói “Vẫn là cõng đi”
Tuệ Phàm như ý cõng Vi Vi. Vừa về đến nhà cũng vừa lúc ba cậu từ vườn trở về, ông thấy Tuệ Phàm ngạc nhiên “A… Cháu là anh bạn trong tấm hình dán tại bàn học của Vi Vi nà! Không ngờ là Tiểu Tuệ! Lớn thật rồi…”
“Tấm hình?” Tuệ Phàm vui mừng, chẳng lẽ Vi Vi lấy hình của mình để ở bàn học?
Vi Vi khẩn trương “Làm gì có hình gì?”
“Là tấm hình có khuôn tinh xảo đặt trên bàn học con đấy… bố không nên hỏi …” ông cười hai tiếng, lại lẩm bẩm “Hóa ra là tiểu Tuệ này ta cũng yên tâm”
Vi Vi đen mặt bảo Tuệ Phàm cõng mình vào trong, giải thích “Anh đừng hiểu lầm, trong chỉ muốn bố mẹ chú ý mình thôi, tôi chỉ muốn biết họ còn ở nhà không…”
“Không sao, chỉ cần em lấy hình anh để trên bàn học, anh quản em vì lý do gì. He he..” Tuệ Phàm cười ngây ngô.
Nhìn Tuệ Phàm ngây ngô cười Vi Vi muốn khóc. Cậu biết mình đã yêu anh mất rồi! Trên thế giới này còn có người vì mình tồn tại…
“Được rồi, anh về đi” Vi Vi nhịn không được dội một gáo nước lạnh.
“Không sao, bà bà rủ ở lại ăn cơm trưa. Đến, để anh xem đầu gối của em” nói xong ngồi xổm xuống tháo giày cho Vi Vi. Vi Vi lấy chân không bị thương đã anh! Nào ngờ anh cười phủi mông nói “Trẻ con thật không ngoan” tiếp tục tháo giày bên kia.
Vi Vi chán ghét đá anh cái nữa thế nhưng anh vẫn cười tươi. Không chút tức giận chấp nhất tháo giày.
Không biết tốt xấu!
“Anh tránh ra!” lần này Vi Vi dùng hai tay đẩy anh ra, Tuệ Phàm vẫn bất động thanh sắt. Tháo xong giày thứ hai anh xăn ống quần của Vi Vi lên.
Vi Vi không khống chế được cảm giác muốn Tuệ Phàm gần mình hơn chút nữa. Trên người như có thứ gì đó kỳ quái, cái cảm giác ngọt ngào dịu dàng! Quả thật rất muốn đẩy anh ra thế nhưng tay vừa chạm vào lại không nở… Tuệ Phàm ngừng lại, im lặng chờ Vi Vi đẩy mình ra… anh chờ thật lâu…
Chậm rãi, Tuệ Phàm ngẩn đầu cười “Cuối cùng em cũng không đẩy anh?”
“Không còn sức…”
Vi Vi nghiêng đầu mặc cho anh xoa đầu gối mình.
Tên này thật chấp nhất chấp nhất đến đáng sợ! Còn có nụ cười càng đáng sợ hơn.
Vi Vi quyết định trầm mặc không trốn tránh, càng trốn thì tên này càng đuổi! Không hiểu sao Vi Vi sợ hãi khi tiếp xúc với anh.
Cho nên khoảng thời gian ở quê này, Vi Vi không hề trống tránh Tuệ Phàm cũng vậy anh quan tâm chăm sóc nhưng vẫn duy trì một khoảng cách.
Một ngày Vi Vi nghiêm túc nói với Tuệ Phàm “Tuệ Phàm tôi cùng anh sẽ là bạn thân… loại bạn bè bình thường… có được không?”
Tuệ Phàm suy nghĩ không lâu “Không được, rõ ràng anh là ái nhân đời này của em mà”
Vi Vi không nói gì… đàm phán thất bại.
Đến ngày Vi Vi cùng ba chở về. Tuệ Phàm cũng cuốn gói tạm biệt ông bà ra xe về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT