Thời gian thấm thoát trôi qua rất nhanh, lúc này trời đã chuyển sang đông, Tiết Dương đã ở đây cũng khá lâu, biết được nơi ẩn cư của Bão Sơn Táng Nhân, nếu không nhầm là vùng núi phía Tây Nam, ngày đông rất lạnh, tuyết phủ trắng xóa, đóng dày thành một lớp.
Cách sơn động không xa có một khu đất rộng, mùa này các đồ đệ sáng sớm liền ra quét tước dọn dẹp tuyết sạch sẽ, buổi chiều chăm chỉ luyện tập kiếm pháp. Bão Sơn Táng Nhân tính tình thanh nhã, truyền dạy bộ kiếm thuật cho các đệ tử yêu cầu không tranh chấp thắng thua, chỉ đơn giản luận bàn học tập tìm ra những khuyết điểm của mình, từ đó trình độ nâng cao hơn.
Các đệ tử theo từng cặp luyện kiếm pháp, hai người thành đôi sẽ trau dồi lẫn nhau, không phân thắng thua, đều chỉ vì mục đích học hỏi. Chỉ trừ Nhiếp hoàn sư huynh tựa như rất cố chấp đối với phần kiếm pháp này, mỗi lần luyện đều sẽ dùng hết toàn lực, đánh bại hầu hết các đồng môn, ngoại trừ Hiểu Tinh Trần. Hiểu Tinh Trần được xem như trường hợp đặc biệt, tính tình rất quật cường, khác hẳn những người khác khi thấy kiếm pháp bức người của vị sư huynh kia sẽ lùi một bước. Nhưng không, y lấy kiếm đối kiếm, quyền đối quyền, một chiêu trả một chiêu, mặc kệ sự giận dữ, hung bạo của Nhiếp hoàn.
Kết quả chính là, mỗi lần luyện kiếm pháp, Nhiếp hoàn sư huynh đều bại dưới tay Hiểu Tinh Trần.
Hôm nay lại đến lược Hiểu Tinh Trần xếp cặp đấu với đại sư huynh, Bão Sơn Táng Nhân cho đồ đệ tự do luyện tập. Trận đấu cũng quyết liệt như những lần trước, có thể thấy đường kiếm Hiểu Tinh Trần cực kỳ linh hoạt, lấy lui làm tiến, phản kích lại những chiêu kiếm rất hiểm, lực sát thương cao. Sau mấy chục chiêu, cuối cùng khi thấy Sương Hoa kề cổ, đại sư huynh mỉm cười thu kiếm, chắp tay tỏ vẻ cam bái hạ phong.
Hiểu Tinh Trần cũng nhanh thu kiếm, đáp lại: “Đa tạ sư huynh ngày thường dốc lòng chỉ bảo đệ, có thế mới tiến bộ như ngày hôm nay.”
Hai người thoải mái đem kiếm thu vào vỏ, vừa đi vừa đàm luận vài đòn đẹp lúc nãy giao đấu thì chợt nghe cách đó không xa truyền đến âm thanh đấu kiếm kịch liệt. Bọn họ liền chạy nhanh đến thì thấy Nhiếp hoàn đang so kiếm với một nữ học đồ. Y khi xuất chiêu có bao nhiêu hung mãnh, sư muội kia cũng không vừa, chiêu nào chiêu nấy xuất ra đều nhắm vào những tử huyệt trên người.
Nhiếp hoàn chỉ tập trung vào việc xuất chiêu, không hề quan tâm đối tượng là nữ, nhất thời nóng vội lên, xuất kiếm càng ngày càng tàn bạo, vung kiếm chém thẳng vào ngực nữ nhân. Đối phương dù sao cũng là nữ nhi yếu đuối, luận về quyền hay kiếm đều không lại người kia nên chỉ còn biết lui về sau thật nhanh. Nàng không thể ngờ rằng tình huống lúc này lại căng thẳng đến thế, không để ý tới gót chân đạp phải khối gờ đá, nhất thời chao đảo, lúc này mũi kiếm của Nhiếp hoàn nhắm thẳng vào tim nàng.
Hiểu Tinh Trần vội vàng rút kiếm cản ngăn, đẩy nữ đệ tử kia ra xa sau đó tiếp tục so kiếm với Nhiếp hoàn. Người kia thấy y tham gia vào, nhất thời hai mắt tối lại, , như muốn trút giận,chém xuống người Hiểu Tinh Trần càng ngày càng nhiều.Tiết Dương nương theo thị giác Hiểu Tinh Trần nhìn sự công kích của Nhiếp hoàn, liền chú ý tới khuôn mặt vặn vẹo của người kia, trong lòng trêu tức nói: “Haha, thật sự không ngờ ở một nơi thanh tĩnh thế này những người mang tiếng tu đạo như các ngươi cũng có thể lộ ra sát khí tới mức ấy, hèn chi lúc trước gặp ngươi cứ như gặp lại chính mình ngày xưa vậy! Nếu đã thế, đến đây so kiếm, coi thử nhà ngươi âm hiểm ngoan độc cỡ nào!”
Hiểu Tinh Trần dễ dàng hóa giải những đòn đánh loạn của Nhiếp hoàn, tạm thời y khó có thể đánh trả khi vị sư huynh này đang ở thế tiến công như vũ bão, chỉ có thể nghiêng người tránh né là chính.
Nhiếp hoàn thấy Hiểu Tinh Trần có thể tránh né chiêu thức nhẹ nhàng linh hoạt như thế, không cam tâm tiếp tục đánh tiếp đến cửa sơn động. Các đệ tử bên trong nghe tiếng leng keng của bội kiếm liền háo hức chạy ra xem trận tỷ thí không phân cao thấp của hai vị huynh nổi tiếng.
Hiểu Tinh Trần thấy Nhiếp hoàn kích động, ra tay cay nghiệt, lại sợ ảnh hưởng đến các môn đồ xung quanh, bất đắc dĩ phải bước lui về phía trong động ít người hơn. Mấy chục chiêu lên xuống, hai người đánh tiếp vào sâu bên trong, kiếm va vào nhau âm thanh chói tai kéo dài không dứt.
Tiếp tục thối lui vào phòng phía sau, Hiểu Tinh Trần cố sức trốn tránh, nhưng lúc này đây đường kiếm của Nhiếp hoàn dường như yếu hơn lúc nãy khá nhiều. Phỏng chừng đấu khá lâu đã sinh ra mệt mỏi.
Tiết Dương cảm nhận giờ phút này Hiểu Tinh Trần đang tập trung ý tưởng: Y sẽ thừa dịp Nhiếp hoàn thể lực suy yếu liền tìm cơ hội đánh trả, sau đó chế phục hắn, bắt hắn phải giải thích rõ ràng hành động cố ý đả thương sư muội kia.
Nếu đứng ở góc độ của Hiểu Tinh Trần thì thật sự đây đúng là một biện pháp hay, nếu hiện tại lấy cương đối cương, song phương đều sẽ thụ thương. Đương nhiên đây chỉ là đứng ở góc độ của Hiểu Tinh Trần, còn nếu xét về góc độ của Tiết Dương hắn thì =v= đợi đã, mắc gì mình phải lo chuyện bao đồng chứ! Hừ!
Hai người đang đấu rất quyết liệt, Tiết Dương nhìn cũng thấy hứng trí bừng bừng, đột nhiên sư muội kia từ ngoài động chạy vào, hẳn là lo lắng cho an nguy của Hiểu Tinh Trần .
Hiểu Tinh Trần liếc mắc thấy nàng, vẫn tiếp tục chống đỡ đường kiếm của Nhiếp hoàn, thế nhưng lúc này y không còn tự tin như trước, trường hợp này để không làm tổn thương sư muội kia cần phải tìm địa điểm khác phù hợp hơn.
Nhiếp hoàn thừa dịp Hiểu Tinh Trần phân tán, kiếm nhanh chóng đâm về vai trái y. Do lo an nguy của nữ đệ tử kia nên trọng tâm y vốn không ổn, đổ về phía sau, biết trốn tránh không kịp, nhưng vẫn cố giơ kiếm lên đỡ phần nào.
Đột nhiên một tiếng thét chói tai, Hiểu Tinh Trần dời mắt thì thấy sư muội kia ôm lấy bức tượng trên đồng lô ném về phía Nhiếp hoàn. Bức tượng trúng vào cổ tay hắn khiến bội kiếm rơi xuống đất. Lúc này vì Hiểu Tinh Trần giơ kiếm ra ngăn lại nên một kiếm này cắm thẳng vào ngực Nhiếp hoàn, tuy rằng không sâu, nhưng máu tươi tuôn ra, nhiễm đỏ bạch y.
Từ thư phòng, Bão Sơn Táng Nhân nghe thấy tiếng nổ, nhanh chóng ra xem xét liền thấy đồng lô đã ngã, lộ ra thần sắc kinh hoàng, chạy tới đem đồng lô nâng dậy. Lư hương trên đồng lô không chỉ tỏa hương khói mà còn là nơi Bão Sơn Táng Nhân phong ấn hồn phách của yêu quái, lúc này bên trong lư hương đã hoàn toàn trống không. Tức thì nàng quay lại phát hiện làn khói xanh ở cuối phòng, như biết được sự tồn tại của nàng, làn khói nhanh chóng bay ra khỏng động, biến mất không tung tích.
Bão Sơn Táng Nhân cố gắng dùng toàn lực để thu hồi, tiếc rằng vẫn không thể bắt được nó.
Hiểu Tinh Trần sững sờ tại chỗ, y nhận ra được, vừa rồi bay đi là tàn hồn của ai đó mà sư tôn đã từng thu thập. Đối với Người có lẽ vô cùng quan trọng, phen này thật sự là đại họa rồi.
Bão Sơn Táng Nhân khuôn mặt trắng bệch, ngồi phịch tại chỗ, lúc này mới chú ý tới nữ đồ đệ đang run cầm cập, Nhiếp hoàn thân người đầy máu và Hiểu Tinh Trần tay cầm Sương Hoa, thần sắc cũng tái nhợt không kém.
Nàng tức giận, khi đứng lên nhìn lại ba đệ tử, khuôn mặt xuất hiện tia băng lãnh chưa từng có, trầm giọng hỏi: “Phát sinh chuyện gì?” Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT