Tại chính điện:

Bữa yến hội được tổ chức khá linh đình tại chính điện nhằm chúc mừng bệ hạ và Hoàng quý phi. Một số quan đại thần được mời tham dự đều đã có mặt, bàn tiệc được bày sẵn những món ăn sơn hào hải vị và rượu. Cấm vệ quân đều đứng canh gác nghiêm ngặt. Tiếng nhạc du dương từ sáo trúc và đàn tranh vang lên cùng với những mỹ nữ đang múa, mọi người đều hướng mắt để xem. Bệ hạ ngồi ở phía trên ngai vàng với nét mặt không thể hiện cảm xúc gì ngoài sự lạnh buồn, người chẳng để tâm gì đang diễn ra xung quanh mà cứ ngồi bơ ra đó. Người cũng không hề liếc nhìn lấy Hoàng quý phi lấy một lần, cũng không muốn nghe Thái hậu nói gì.

- Bệ hạ, hãy uống chút rượu đi ạ!

Hiền Chung nói giọng nhẹ nhàng, mỉm cười đưa ly rượu cho bệ hạ và đợi chờ bệ hạ nhận lấy, ánh mắt trìu mến nhìn bệ hạ.

- Ta không muốn uống, cứ để đó đi!

Bệ hạ nói giọng băng lạnh khiến Hoàng quý phi hụt hẫng. Nàng ta đặt ly rượu xuống bàn, nét mặt ỉu xìu và đượm buồn khi nhìn thấy thái độ hờ hợt và lạnh nhạt của bệ hạ.

Ngọc Lan từ ngoài điện bước vào trong sự cúi đầu chào của cũng nữ, quân lính và các quan đại thần trong triều. Cô nhẹ nhàng đi tới chính giữa điện nhìn bệ hạ mỉm cười, nét mặt trở nên uy nghiêm.

- Bái kiến bệ hạ! Chúc mừng bệ hạ và Hoàng phi nương nương!

Ngọc Lan nói giọng đều đều rồi đi tới ngồi ở bàn phía dưới gần với các quan đại thần. Ánh mắt cô bình thản nhìn về phía Thái hậu và bà cũng nhìn cô với ánh mắt dường như chứa đựng một điều gì đó ma mị.

- Vân Du.

Bệ hạ thốt lên tên của Minh Phi trong miệng, ánh mắt nhìn chú mục về phía cô không rời. Điều đó khiến cho Hoàng quý phi cảm thấy vô cùng khó chịu và bực tức nhưng cố kiềm nén để không bộc lộ ra bên ngoài, nhưng nhanh chóng gạt nó qua một bên. Ánh mắt nhìn Vân Du chứa đựng sự ganh ghét nhưng xoáy sâu bên trong như đang chứa đựng một điều gì đó đầy ẩn ý, nhếch môi cười một cách ma mị.

Ngọc Lan nhìn thấy ánh mắt của Hoàng quý phi đang nhìn cô chằm chằm với vẻ không ưa gì cô, cô cũng chẳng quan tâm để ý làm gì chỉ nhìn nàng ta với ánh mắt của sự kính trọng đối với cấp vị của một Minh phi, rồi quay ra xem những mỹ nữ múa. Trong khi bệ hạ vẫn đang nhìn cô chú mục.

Cô nâng tách trà lên uống vài ngụm rồi đặt xuống, cô chợt nhớ lại những gì mà Văn Duệ nói vừa rồi, những điều đó khiến cô cảm thấy trong lòng lúc nào cũng bồn chồn, lo lắng và pha sự lo sợ. Những thứ đó nhanh chóng tan biến khi cô thấy Diệu Nguyên xuất hiện, trên tay bưng khay có ấm trà đi thẳng tới chỗ bệ hạ và Hoàng quý phi. Nét mặt cô trở nên hốt hoảng nhưng không bộc lộ rõ. “Tại sao cô lại tới đây nữa chứ, tôi đã bảo cô hãy rời khỏi hoàng cung rồi cơ mà. Tại sao cô lại muốn giết chết bệ hạ chứ?... Không được, mình phải ngăn chuyện này lại!” cô nghĩ thầm.

Diệu Nguyên cúi đầu hành lễ trước bệ hạ và Hoàng quý phi, sau đó đặt ấm trà xuống và rót đầy tách rồi nhanh chóng lui đi.

- Bệ hạ hãy uống thử trà hoa nhài này xem sao. Thần thiếp thấy người hình như không uống được rượu thì phải?

Hiền Chung nói giọng giọng đều, ánh mắt nhìn bệ hạ một cách trìu mến.

Bệ hạ im lặng không nói gì, cũng chẳng phản ứng lại mà cầm lấy tách trà lên.

Ngọc Lan vội đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi đi tới với thái độ thản nhiên mỉm cười với bệ hạ để che đi nỗi sợ hãi bên trong, nhẹ giọng nói:

- Bệ hạ, thần thiếp muốn thỉnh cầu bệ hạ một chuyện!

Bệ hạ định uống nhưng thấy Vân Du đi tới nên đặt tách trà xuống bàn, nhìn Vân Du với ánh mắt sâu lắng, trầm giọng nói:

- Nàng nói đi!

- Bệ hạ có thể cho thần thiếp tách trà hoa lài mà bệ hạ đang định uống được không?

Ngọc Lan nói với nét mặt vẫn giữ sự bình thản và nụ cười trên môi. Điều đó khiến bệ hạ có chút ngạc nhiên, Hoàng quý phi và Thái hậu vô cùng bất ngờ cùng với các quan đại thần, họ đều ánh mắt nhìn cô chằm chằm, không hiểu cô đang làm trò đùa gì.

Hoàng quý phi tỏ ra khinh bỉ với nụ cười nhếch môi “chẳng hiểu cô ta đang làm cái quái gì nữa, không sợ mất mặt hay sao vậy?”

- Nàng muốn uống trà hoa lài sao?... Được rồi, nàng cứ tự nhiên.

Ngọc Lan cầm lấy tách trà hoa nhài uống một cách chậm rãi đến cạn rồi đặt tách xuống. Vị trà đắng lan trong cuốn họng khiến cô vô cùng khó chịu. Bàn tay cô run run nắm chặt lấy vạt váy rồi cúi nhẹ đầu mỉm cười với bệ hạ, cố gắng chịu cơn đau đớn đang bắt đầu lan ra khắp cơ thể, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô quay người thì chợt một chất lỏng sánh màu đỏ tràn ra từ miệng cô, mọi thứ trước mắt cô như nhòe đi và cô ngã phịch xuống nền, khiến tất cả mọi người giật mình.

- Minh phi nương nương!

Tiểu lệ hét lên khi thấy Minh phi bị như vậy, nét mặt vô cùng hốt hoảng.

- Vân Du... Vân Du... Bệ hạ vội đứng dậy đi tới đỡ Ngọc Lan khi thấy nét mặt tái nhợt và máu trên miệng, khiến người vô cùng lo lắng và hoảng sợ. Sau đó bế cô lên chạy đi khiến buổi yến hội phải dừng lại ngay lập tức. Thái hậu các quan đại thần không hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn Hoàng quý phi đứng đơ ra đó như bức tượng không có chút phản ứng gì rồi nhanh chóng rời đi đâu đó với vẻ gấp gáp.

Tại cung ấm.

Ngọc Lan đang nằm mê man trên giường với nét mặt xanh xao cùng mồ hôi chảy nhễ nhại. Cô đã được ngự y cho uống thuốc giải độc kịp thời nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Tiểu Lệ ngồi bên cạnh giường nhúng khăn ướt lau mồ hôi trên khuôn mặt của cô, nét mặt của Tiểu Lệ hiện rõ sự lo lắng vô cùng. Cô tự nói thầm trong miệng: “Nương nương, sao người lại khờ đến vậy chứ? Biết trong trà có độc rồi còn uống... Nương nương coi tính mạng mình như trò đùa vậy sao? Lỡ như cha người biết được thì không để yên đâu... mà còn cái ả Diệu Nguyên kia, nương nương đã bỏ qua cho ngươi, tại sao ngươi không trốn đi còn quay lại làm gì chứ... khiến nương nương phải uống thuốc độc thay cho bệ hạ... lần này ngươi mà bị bắt thì chết chắc vì dám âm mưu giết bệ hạ...” Những ngón tay chợt mấp máy, Ngọc Lan cựa người và mở dần mi mắt tỉnh dậy, cô cảm giác cơ thể như rã rời, cô chống tay ngồi dậy.

- Nương nương tỉnh lại rồi... Thật may quá!

Tiểu Lệ vui mừng nói, vội nhẹ nhàng đỡ lấy Ngọc Lan ngồi tựa vào cạnh giường.

- Nương nương tỉnh rồi sao?

Đó là giọng nói của Đào Biểu khi ngài từ ngoài đi vào. Tiểu Lệ vội đứng dậy hành lễ và nhanh chóng đi ra khỏi đây khi thấy ánh mắt của Đào Biểu nhìn cô như muốn cô ra ngoài. - Ta tới báo với nương nương, hung thủ đã bị bắt khi cố gắng chạy thoát khỏi cung. Hiện đang bị cực hình và bệ hạ đang ở đó để tra hỏi.

Đào Biểu nói giọng đều đều, nét mặt không thể hiện cảm xúc gì.

- Ngươi nói sao? Hung thủ đã bị bắt sao? Có phải là một cung nữ phải không?

Ngọc Lan vô cùng ngạc nhiên khi nghe Đào Biểu nói. Nét mặt hiện rõ sự hoang mang và cảm thấy rối trí. Cô đứng dậy nhưng không vững vì còn cảm thấy hơi choáng, cô cố gắng giữ bình tĩnh lại và định thần mọi chuyện. “Nếu như Diệu Nguyện bị bắt, thì thế nào cô ấy cũng bị đem ra xử trãm vì tội giết vua. Nhưng người đứng sau sai khiến chính là...”

- Có vẻ như nương nương biết rõ hung thủ là ai thì phải?

Đào Biểu lên tiếng phá tan dòng suy nghĩ của Ngọc Lan, nét mặt có chút khó hiểu nhìn cô. - Ta phải tới đó gặp bệ hạ. Cung nữ đó bị oan...

Ngọc Lan nâng giọng nói, nét mặt hiện rõ sự lo lắng. Định đi nhưng bị Đảo Biểu ngăn lại.

- Nương nương không thể tới đó được. Trước sau gì thì cũng nữ đó cũng sẽ chết mà thôi. Đào Biểu gầm giọng nói, nét mặt trở nên lạnh tanh.

- Nhưng ta không để Diệu Nguyên chết được, ta coi cô ấy như muội muội của ta. Ta phải tới cầu xin bệ hạ tha thứ cho cô ấy.

- Xin nương nương hãy dừng lại đi.

- Nếu ta nói người đứng sau sai khiến là Hoàng quý phi, thì ngài có tin không? Ta đã tận mắt thấy tai nghe.

Ngọc Lan nói giọng đều đều, nét mặt trở nên lạnh lùng cùng với ánh mắt sắc bén nhìn Đào Biểu.

- Nương nương nói gì, Hoàng quý phi sao?

Đào Biểu nói, nét mặt hoàn toàn bất ngờ.

- Ta sẽ tìm cách khuyên Diệu Nguyên nói ra.

- Nương nương không thể làm gì được đâu.

- Tại sao?

Ngọc Lan thắc mắc nói, ánh mắt hiện rõ sự khó hiểu nhìn Đào Biểu.

- Nếu như Hoàng quý phi là người đứng sau thật sự, nhưng người cũng không thể làm gì được cả. Hoàng quý phi là con gái của Đại tướng quân, nếu có chuyện gì xảy ra với Hoàng quý phi thì ông ấy sẽ chẳng để yên gì, mà cầm quân làm loạn để biện minh cho con gái mình. Tốt hơn, nương nương nên nghĩ tới bệ hạ và chấp nhận sự thật nếu như không muốn triều đình này đẫm máu, bệ hạ gặp nguy hiểm.

Nói xong, Đào Biểu cúi đầu rồi quay người đi khỏi đây một cách lạnh lùng. Ngọc Lan cảm thấy trước mắt như sụp đổ, cô khụy xuống nền ngồi phịch xuống trong tuyệt vọng. Chẳng lẽ cô lại để Diệu Nguyên chết oan uổng như vậy sao? Nhưng cô sẽ không để yên chuyện này được, mặc cho Đào Biểu có nói gì, cô cũng phải làm rõ chuyện này. “Hoàng quý phi thì đã sao?... Con gái của Đại tướng quân thì sao?... Ông ta phải chấp nhận sự thật con gái mình muốn giết chết bệ hạ... Nhưng việc này vẫn còn khuất mắc... Tại sao, cô ta lại muốn giết bệ hạ? Để làm gì chứ? Trong khi cha cô ta là Đại tướng quân mà lại không biết chuyện này... Nhưng cũng không chắc... Hay có một ai khác muốn giết bệ hạ để cướp ngôi...?” Đó là dòng suy nghĩ trong đầu cô, càng nghĩ càng khiến cô cảm thấy rối hơn giống như một mớ tơ bị rối.

...

Tại nhà lao.

Diệu Nguyên nằm la liệt dưới nền cỏ, bộ đồ trên người rách bươm cùng những vết máu đã khô lại. Nét mặt đầy những vết bầm tím còn đỏ ửng, trong vô cùng thê thảm sau khi bị cực hình. Chợt, có một người mặc bộ hồng y màu đen từ ngoài đi vào, đội chiếc nón có tấm vải mỏng màu đen che đi khuôn mặt. Theo sau còn có một cung nữ, quân lính đều đã đi ra ngoài không có một ai gác. Cung nữ mở cửa, nàng ta bước vào rồi thả chiếc nón xuống. Và không ai khác chính là Hiền Chung – Hoàng quý phi.

- Hoàng quý phi nương nương!

Diệu Nguyên nói câu không rõ chữ, cố gắng chống tay gượng người đứng dậy mặc cho vết thương khắp cơ thể có đau đớn như thế nào. Hiền Chung nhíu mày nhìn bộ dạng của Diệu Nguyên lúc này.

- Chắc ngươi cũng đoán được ta tới đây làm gì. Ta không biết tại sao Minh phi lại biết trong trà có độc... Nhưng ngươi không được nói người đứng sau sai khiến là ta, nếu ngươi không muốn mẫu thân và muội muội của ngươi đều chết.

Hiền Chung gằn giọng nói, ánh mắt đầy đe dọa nhìn Diệu Nguyên.

- Xin nương nương hãy để mẫu thân và muội muội của tiểu nữ được sống, tiểu nữ sẽ nhận hết tội về mình.

Diệu Nguyên khóc lóc quỳ xuống cầu xin nàng ta, nét mặt vô cùng đau đớn cùng vài giọt máu rươm rướm dưới chân.

- Ngươi tự biết mình nên làm gì rồi đấy.

Dứt lời, Hiền Chung nhanh chóng rời khỏi đây.

Diệu Nguyên chỉ biết khóc nấc lên thành tiếng, cô cảm thấy mình vô cùng có lỗi với Minh phi nương nương. “Tiểu nữ có lỗi với nương nương rất nhiều, ơn này đến chết tiểu nữ cũng không thể trả hết. Nếu có kiếp sau, tiểu nữ nhất định sẽ đền đáp cho người.”

- Đêm hôm khuya khoắc, Hoàng quý phi tới đây làm gì vậy?

Một giọng nói băng lãnh, trầm ổn vang lên khiến Hiền Chung giật mình, giãn căng đôi đồng tử nhìn về phía trước.

Chủ nhân của giọng nói đó không ai khác chính là Ngọc Lan, nét mặt cô không thể hiện một cảm xúc gì với ánh mắt đầy sắc lạnh nhìn Hiền Chung. Đăng bởi: An Viên

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play