*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi vào cuối thu, hoa ở hậu viện phủ nha Tri phủ đã tàn, lá cây cũng rơi xuống đầy đất, một gia đinh một tỳ nữ đang khom lưng quét sân, nghe được một tiếng thở dài, vì vậy nhìn về phía đình nghỉ mát cách đó không xa.

Trong lương đình có một người con gái, tuổi còn trẻ, cũng không ăn mặc như phụ nhân, một tay chống cằm, trên tay kia cầm bút, ấn đường nhíu chặt, dáng vẻ như đang đối đầu với kẻ địch.

Tỳ nữ nháy mắt với gia đinh: “Phu nhân chúng ta lại bị ép luyện chữ nữa à?”

Gia đinh gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói là đại nhân bảo ngài ấy tới đó, nói không luyện xong một bảng chữ mẫu sẽ không cho đi.”

Tỳ nữ chậc chậc miệng lắc đầu: “Đáng thương, ta dọn dẹp đống chữ phu nhân luyện ấy thật sự như thần vẽ bùa vậy, xem cũng xem không hiểu.”

Gia đinh còn muốn nói điều gì đó, chỉ thấy hộ vệ Đinh đang xoải bước đi tới nhìn bọn họ, bèn vội vàng quét lá vào trong sọt, kéo tay áo tỳ nữ muốn đi.

Hộ vệ Đinh đứng ở ngã rẽ đường đá, nhìn về phía Thẩm Miểu trong đình, vốn vẻ mặt nghiêm chỉnh lập tức lộ ra áy náy, mím môi, nháy nháy mắt, khẽ nói: “Phu nhân, là thuộc hạ có lỗi với người......”

Thẩm Miểu bị Hoắc Dần ép tập viết, nguyên nhân xét đến cùng là trách hộ vệ Đinh.

Phải nói đến mấy tháng trước, hộ vệ Đinh ở Quý gia cứu Thẩm Miểu và Quý gia công tử, sau đó Thẩm Miểu có tự mình viết một phong thư để hộ vệ Đinh mang đến kinh thành cho Hoắc Dần.

Lúc ấy hộ vệ Đinh thấy chữ viết của Thẩm Miểu, cũng không đọc ra được bèn để tự mình viết, sau khi Thẩm Miểu nói mình viết xong một phong thư, lại len lén mang theo cả phong thư chữ được chữ không do Thẩm Miểu tự viết đi luôn.

Hắn một đường bôn ba đến kinh thành, cũng không nghỉ ngơi đã trực tiếp đến tìm Hoắc Dần.

Lúc ấy Hoắc Dần ở trong phủ Vương gia của đại hoàng tử, cả kinh thành cũng chỉ có chỗ này tương đối an toàn chút, không đến nỗi để Hoắc Dần thường xuyên gặp chuyện ám sát.

Hộ vệ Đinh leo đầu tường còn bị hộ vệ Giáp đánh cho một cái, hắn vội vã kéo khăn che mặt xuống: “A Giáp, là ta!”“

Lúc đó hộ vệ Giáp mới nhận ra là ai, hỏi hắn: “Để huynh đi bảo vệ phu nhân, tại sao trở lại?”

Hộ vệ Đinh lấy hai phong thư từ trong ngực ra nói: “Phu nhân bảo ta trở lại truyền lời cho đại nhân.”

Lúc ấy Hoắc Dần đang đánh cờ với đại hoàng tử ở trong sân, nghe được động tĩnh bên này, hai người dừng động tắc đánh cờ lại, Hoắc Dần vẫy vẫy tay với hộ vệ Đinh: “Đến đây, đưa thư cho ta.”

Hộ vệ Đinh nhảy xuống đầu tường, trong nháy mắt hộ vệ Giáp, hộ vệ Ất, hộ vệ Bính cũng đi theo, đại hoàng tử liếc mắt nhìn bốn người này, đưa tay vuốt râu trên cằm, khẽ nhíu mày, suy nghĩ sao lúc mình nuôi bọn họ cũng không thấy họ nhiều chuyện như thế.

Bốn nam nhân cao lớn mặc áo đen vây ở sau lưng Hoắc Dần, hộ vệ Đinh đưa phong thư mình viết cho Hoắc Dần, Hoắc Dần mở ra xem, chỉ mới liếc qua đã đưa tay gõ lên đầu hộ vệ Đinh một cái.

Chỉ vào phong thư nói: “Đây là nàng viết sao? Chữ của ngươi ta còn không biết ư?”

Hộ vệ Đinh lấy một phong thư khác từ trong lòng ngực đưa cho Hoắc Dần, nói: “Đây là thư phu nhân đích thân viết, chỉ là đại nhân phải chuẩn bị tinh thần cho tốt.”

Lúc ấy Hoắc Dần mới bóc lá thư ra, yên lặng nhìn rất lâu, nhìn trên tờ giấy kia vết mực lộn xộn lung tung, không nhận ra được một chữ nào, vì vậy há miệng bày ra động tác muốn xé, dĩ nhiên là không xé rồi, không những như thế, còn bỏ phong thư vào trong ngực, lúc này mới cầm thư hộ vệ Đinh viết lên nói: “Làm rất tốt.”

Hộ vệ Giáp bày ra vẻ mặt không dám nhìn thẳng: “Chữ của phu nhân......”

Hộ vệ Ất gật đầu: “Thật sự như lời ngài ấy nói......”

Hộ vệ Bính nghiêng mặt sang bên ho nhẹ một tiếng: “Phu nhân thật sự không biết viết.”

Trong thư của Thẩm Miểu cũng không viết về tình yêu hay lời nói chán ngắt gì, cũng chỉ bảo khi hắn đối phó tam hoàng tử đồng thời đừng quên lấy máu, máu của tam hoàng tử có lẽ có tác dụng với vết thương của hắn.

Cũng chỉ một câu nói ngắn gọn như thế, đến phiên hộ vệ Đinh viết thì ngược lại rất đắm đuối đưa tình.

“Hoắc lang thân ái: Đã mấy ngày không gặp, rất nhớ, chàng có khỏe không? Đêm qua khó ngủ, lại mơ thấy chàng, trong lòng cô đơn lạnh lẽo. Thiếp đã hỏi thần Thổ Địa rồi, nói là máu của người cầm kiếm đâm chàng, có lẽ có tác dụng với vết thương của chàng, nếu như tam hoàng tử sa lưới, chàng nhớ phải đâm hắn một nhát. Thiếp không thể bảo vệ ông chủ Quý, phần lớn nhân chứng đều chết rồi, nhưng mà trước khi chết ông ta cầm ngân phiếu, chàng xem có tác dụng không, Hoắc lão gia Hoắc phu nhân có thiếp chăm sóc, không cần lo lắng. Càng nói càng nhớ tha thiết, mong rằng Hoắc lang sớm ngày về thành, rất nhớ, rất nhớ. —— Miểu Miểu.”

Hoắc Dần xem xong rồi, quay đầu lại liếc nhìn hộ vệ Đinh, hai đoạn ở giữa là Thẩm Miểu nói, còn đoạn trước và đoạn cuối là chuyện gì.

Hộ vệ Đinh không tự chủ được lui về sau một bước, yên lặng dời tầm mắt: “Thuộc hạ trau chuốt thêm vài phần.”

Đại hoàng tử ở đối diện đánh xuống một con cờ: “Hoắc Dần có người thương à?”

Hoắc Dần thu hồi phong thư, cúi đầu nhìn thế cục bàn cờ trên bàn, ơ một tiếng: “Vương gia, chơi xỏ cũng không được, hai con cờ này bị đổi vị trí.”

Đại hoàng tử cau mày, nâng ly trà lên nhấp một hớp: “Thế mà cậu cũng nhìn ra được, không chơi nữa, luôn thua.”

Hoắc Dần cười, cũng nhớ tới chuyện Thẩm Miểu nói trong thư, nói với đại hoàng tử: “Nhường Vương gia hai nước cũng không phải là không được, chỉ là Vương gia phải đồng ý với hạ quan một chuyện.”

Đại hoàng tử nhíu mày: “Hả? Nói nghe một chút xem.”

Đôi mắt Hoắc Dần khẽ cong lên, nói: “Hạ quan muốn một giọt máu của tam hoàng tử.”

Đại hoàng tử liếc mắt nhìn ngực của Hoắc Dần, thời gian này, sợ rằng vết thương trên ngực hắn cũng đang còn chảy máu, dù thế nào đi nữa hắn (đại hoàng tử) và tam hoàng tử cũng không chung huyết mạnh, hai không có tình huynh đệ, lấy máu của gã cho Hoắc Dần báo cừu hận thì cũng đâu có sao đâu?

Vì vậy đại hoàng tử đánh con cờ vào trên bàn cờ, nói: “Đến đây, đánh cờ đánh cờ tiếp.”

Sau đó hộ vệ Đinh nói 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play