*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thẩm Miểu liếc mắt nhìn bàn tay đã vươn ra khỏi dòng sông, từ từ lui về phía sau mấy bước, cười nói với Hoắc Dần: “Chúng ta cứ như vậy mà nói chuyện thôi.”
Hoắc Dần quay đầu lại liếc mắt nhìn miếu Thổ Địa, hộ vệ Giáp, Ất, Bính, Đinh lập tức dậm chân trên đất, hắng giọng một cái, mấy người kia thương lượng nên dỡ miếu như thế nào và dỡ rất dễ dàng, nhưng vẫn chưa động thủ.
Thần Thổ Địa ngồi bẹp xuống đất mắt quan sát qua lại trên người bốn nam nhân cao lớn khôi ngô.
Thẩm Miểu hít mũi một cái nói: “Chàng đừng làm khó Thổ Địa gia, ông ấy vẫn luôn giúp ta, chàng bắt nạt ông ấy ta sẽ buồn đấy.”
Hoắc Dần khẽ nheo cặp mắt lại: “Được, không bắt nạt ông ấy.”
Bốn hộ vệ nghe những lời này, lập tức đứng thành một hàng, đưa lưng về phía Thẩm Miểu và Hoắc Dần, bày tỏ phi lễ chớ nhìn, đại nhân muốn làm gì với phu nhân thì làm nhanh lên, nếu không bọn họ không kìm được lòng hiếu kỳ sẽ gây ra chuyện sát phong cảnh mất.
Thẩm Miểu nhìn miếu Thổ Địa nói nhỏ một câu: “Thật xin lỗi, Thổ Địa gia, mấy người này chính là như vậy, không có ác ý gì đâu.”
Giọng nói của thần Thổ Địa truyền đến từ bốn phương tám hướng, không có vị trí chính xác, mang theo chút tức giận nói: “Cái này gọi là không có ác ý? Miếu của ta cũng sắp bị dỡ rồi đấy!”
Thẩm Miểu nhìn Hoắc Dần, Hoắc Dần nhún vai một cái, không chút để ý quay đầu nói về phía miếu Thổ Địa: “Thật xin lỗi, chỉ là do ta trở về lại không tìm được phu nhân nhà ta, cho nên dùng chút thủ đoạn, ai bảo nàng bị ông canh chừng.”
Thẩm Miểu: “......”
Thần Thổ Địa trực tiếp đi ra khỏi miếu Thổ Địa, bước chân của dáng người chỉ cao đến đầu gối thật nhanh, đi như chạy đến trước mặt Hoắc Dần, nâng gậy lên trực tiếp đánh chân của Hoắc Dần.
Hoắc Dần: “...... Ông lùn như vậy sao?”
“Hả?!” Thổ Địa trợn tròn cặp mắt.
Hoắc Dần lập tức giơ hai tay lên: “Đừng giận, nói đùa thôi, rất có phong phạm của thần tiên, ông xem, chân của ta cũng bị ông đánh đau rồi.” Nói xong bèn đưa tay sờ sờ mặt giày của mình, phía trên không bị một chút gì, còn cố làm ra vẻ á á hai tiếng.
Thần Thổ Địa: “......”
Thẩm Miểu mím môi, vẩy nước lên trên người Hoắc Dần, lúc này Hoắc Dần mới thu diễn trò, gác chân ngồi dưới đất, nghiêng mặt sang bên cười híp mắt nhìn thần Thổ Địa: “Ta biết rõ, nếu ta muốn cưới Miểu Miểu, phải được ông đồng ý, với nàng mà nói ông là phụ thân cũng tốt, là gia gia cũng được, tóm lại là người thân, vậy từ nay lui về phía sau, với ta mà nói ông cũng giống vậy.”
Thần Thổ Địa đưa tay vuốt râu, có chút cao ngạo ngẩng đầu lên: “Ừ ~ câu này có chút giống tiếng người.”
Ngay sau đó Hoắc Dần liền nghiêm mặt, biến sắc mặt còn nhanh hơn lật sách: “Chỉ là kẻ ngốc này chỉ có thể bị ta bắt nạt, sau này ông tiếp tục yêu thương nàng, che chở nàng thì được, nhưng tuyệt đối đừng nhốt nàng trong sông mà canh chừng, nếu không ta không vui thì sẽ thích làm chút chuyện xấu.”
Thần Thổ Địa giật giật khóe miệng, nâng gậy đánh vào trên bả vai Hoắc Dần, Hoắc Dần lập tức cau mày đưa tay sờ sờ bả vai, lúc này là rất đau đấy, xem ra cái đánh lúc nãy cũng chỉ là ông lão đùa giỡn mà thôi.
Thần Thổ Địa đưa tay vuốt râu, nói với Hoắc Dần: “Ngươi ấy à, thật là một tên tiểu vô lại, ngày sau còn phải nghiêm túc trông coi mới được.”
Thần Thổ Địa nói xong lời này, Hoắc Dần và Thẩm Miểu cũng có chút kỳ quái, loại chuyện ngày sau phải nghiêm túc trông coi này...... Sao rơi xuống trên người của thần Thổ Địa rồi?
Chỉ là thần Thổ Địa cũng không nhiều lời, đưa tay đấm đấm lưng, duỗi lưng một cái nói: “Thôi thôi, trông nhiều ngày như vậy ta cũng mệt mỏi, chỉ là Thẩm Miểu ngươi nhớ kĩ cho ta, lần sau lại phạm sai lầm nữa thì cũng sẽ không đơn giản mà tha cho ngươi như vậy đâu, biết không?”
Thẩm Miểu gật đầu liên tục: “Biết rồi.”
Thần Thổ Địa đột nhiên xuy một tiếng, nét mặt kia giống như ăn phải đồ không sạch sẽ, ánh mắt quan sát hai người Thẩm Miểu và Hoắc Dần, phải nói, một tên vô lại một người ngu ngốc, vẫn rất xứng, chỉ là hai người này ngày sau đều phải làm việc ở dưới trướng của mình, cuộc sống khổ quá......
Chờ sau khi thần