*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thẩm Miểu viết cho Hoắc Dần một phong thư, nội dung đề cập ở trong thư cũng không nhiều, đại khái là để hắn nghĩ biện pháp lấy chút máu từ chỗ tam hoàng tử để điều trị vết thương của mình cho tốt.
Cộng thêm một số chuyện của ông chủ Quý và sơn phỉ trên Chu Sơn, về phần sau khi biết chuyện hộ vệ Đinh, nàng cũng không lắm lời, khó khăn viết phong thư xong thì Thẩm Miểu đưa cho hộ vệ Đinh.
Hộ vệ Đinh có chút khó xử, mím môi, nghiêm túc nói với Thẩm Miểu: “Phu nhân, ngài viết chữ như vậy tuyệt đối đại nhân xem không hiểu.”
Thẩm Miểu: “......”
Vậy có biện pháp gì đây? Nàng không biết viết chữ mà!
Thẩm Miểu nhìn hộ vệ Đinh, hộ vệ Đinh khéo léo cầm bút lên: “Phu nhân nói, thuộc hạ viết là được.”
Sau khi viết thư xong, hộ vệ Đinh để ở trong ngực, hắn không mang hành lý trở lại, trên người còn chút tiền bạc, lại thêm một con khoái mã, muốn đi kinh thành thì chỉ cần hai ba ngày là đến.
Sau khi hộ vệ Đinh lên ngựa, Thẩm Miểu nói với hắn: “Trên đường huynh cẩn thận chút, nhất định phải bảo vệ Hoắc Dần an toàn.”
Hộ vệ Đinh gật đầu với Thẩm Miểu: “Thuộc hạ hiểu rõ.”
Một tiếng tiếng ngựa hí, Thẩm Miểu nhìn hộ vệ Đinh rời đi, cho đến khi không thấy được bóng dáng của đối phương nữa, nàng mới hít sâu một hơi, nhún vai một cái trở lại phủ nha Tri phủ.
Người bên trong phủ nha đều biết nàng, dù sao khi Hoắc Dần vẫn còn ở đó, Thẩm Miểu ở trong phủ thời gian dài, cộng thêm Hoắc phu nhân gọi con dâu ơi con dâu à, mọi người đều biết vị cô nương này chính là vị hôn thê của đại nhân nhà bọn họ.
Thẩm Miểu ở phủ Tri phủ rãnh rỗi không có việc gì vài ngày thật sự không chịu nổi nên trở về trong sông.
Đoạn thời gian này lần nữa không có tin tức của Hoắc Dần, thời gian trôi qua rất chậm, dù vậy cũng không bất tri bất giác đến giữa hè.
Cây gậy trên tay thần Thổ Địa đổi thành một cây quạt, thường bảo Thẩm Miểu làm chân chạy đi trong thành mua dưa hấu ăn.
Lúc Thẩm Miểu mua dưa hấu liền cắt thành hai nửa, ngồi ở bờ sông cùng với thần Thổ Địa mỗi người một nửa dùng muỗng múc ăn.
Thần Thổ Địa phun hạt dưa hấu ra, nói với Thẩm Miểu: “Tiểu tử Hoắc gia kia có lẽ sẽ trở lại trong những ngày tới.”
Thẩm Miểu cũng không nhai miếng dưa hấu mà trực tiếp nuốt vào trong bụng, lập tức lắc bả vai thần Thổ Địa hỏi: “Có thật không? Khi nào trở lại vậy?”
Thần Thổ Địa bị nàng lắc lắc làm cho choáng váng, lập tức vỗ một cái lên trán Thẩm Miểu, trợn tròn mắt nói: “Buông tay!” Thẩm Miểu buông tay.
Lúc này Thần Thổ Địa mới vuốt râu nói: “Ta nghe Thổ Địa Lâm Châu nói, bên kinh thành truyền đến tin tức, tam hoàng tử tự ý thành lập tư binh, ý đồ mưu phản, mà chuyện hắn không phải hoàng tử vẫn bị đè xuống, nhưng mà thế lực sau lưng hắn cơ bản đều bị dính líu, nên đều sẽ bị trừng phạt giống nhau.”
Thẩm Miểu vừa nghe thì lập tức nở nụ cười: “Thật sự? Cho nên đại hoàng tử cho Hoắc Dần trở lại? Vậy Hoắc Dần lấy được máu của tam hoàng tử chưa?”
Thần Thổ Địa liếc nàng: “Ta làm sao biết được? Ta cũng chỉ thấy ngươi đến ăn dưa hấu cũng không yên lòng, nói cho ngươi biết tin tức để ngươi vui vẻ thôi.”
Thẩm Miểu cười hắc hắc không ngừng, ôm cổ của thần Thổ Địa nói: “Sau này ta sẽ thường xuyên mua dưa hấu cho ngài.”
Thần Thổ Địa hừ một tiếng: “Đó là tất nhiên, nếu không ngươi còn muốn mua cho người nào? Nguyệt Lão sao?”
Thẩm Miểu buông ông ra, cau mày lầm bầm một câu: “Sao ngài luôn so đo với Nguyệt Lão vậy?”
Thần Thổ Địa chỉ vào Thẩm Miểu: “Còn không phải là vì ngươi?”
Thẩm Miểu đưa tay sờ lỗ mũi: “Không phải ngài đã nói, thành thân với Hoắc Dần không có vấn đề gì sao? Đã như vậy...... Vậy thì không trách Nguyệt Lão được.”
Thần Thổ Địa trợn trắng cả mắt: “Ngươi nói ngươi là ngây thơ hay ngu ngốc đây? Nếu không phải Hoắc Dần hắn không phải người phàm tầm thường, ngươi cho rằng ngươi thật sự không có vấn đề gì? Ta cùng với Nguyệt Lão viết thêm chút trên sổ ghi chép nhân duyên của ngươi, coi như là để ngươi lừa gạt trời cao mấy chục năm, dù sao với bọn họ mà nói cũng chỉ là mười mấy ngày mà thôi.”
Thẩm Miểu đưa tay kéo tay áo thần Thổ Địa, làm nũng nói: “Ta biết ngay Thổ Địa gia tốt với ta nhất.”
Thần Thổ Địa rút tay áo về ờ ờ mấy tiếng: “Thôi đi, nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước đã hắt đi nhé nhé.”
Thẩm Miểu đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, quay đầu nhìn về phía thần Thổ Địa: “Vừa nãy ta nuốt hạt dưa hấu, trong bụng sẽ không mọc ra quả dưa hấu chứ?”
Thần Thổ Địa: “......”
Thẩm Miểu không phải ngây thơ, mà là thật sự ngu ngốc!
Sau khi biết Hoắc Dần sẽ nhanh trở lại, lại qua bảy ngày, Thẩm Miểu mới nghe được tin tức của Hoắc Dần.
Trong sông, con cá nhỏ tới từ Lâm Châu, nói Hoắc thiếu gia đã đến phạm vi Lâm Châu, hoàng thượng ban thưởng cho hắn không ít, ngoài ra còn có một đoàn quân đội năm ngàn người đi ở trên đường, nhóm quân đội này đặc biệt tới đối phó tàn binh vây cánh còn sót lại của tam hoàng tử trên Chu Sơn.
Lúc ấy Thẩm Miểu nằm ở trong nước chống cằm hỏi cá nhỏ: “Vậy ngươi thấy Hoắc Dần không?”
Cá nhỏ gật đầu: “Khi đi ngang qua sông trong thành thì có liếc mắt nhìn một cái.”
“Hắn gầy hay mập?”
Cá nhỏ suy nghĩ một chút: “Hình như là gầy không ít, chỉ là cũng không quá tệ.”
Lúc đó Thẩm Miểu có chút không vui, gác chân ngồi ở trong nước.
Trong chốc lát nữa lại nghĩ, nếu đội quân triều đình phái tới diệt tàn binh phe của tam hoàng tử cũng đã đến Ngô Châu rồi, trên núi kia những người đó nhất định cũng nhận được tin tức, ắt sẽ có một trận lớn, cũng không biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn