*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoắc Dần mời các quan viên ăn cơm, dĩ nhiên Thẩm Miểu không thể đi.

Chỉ là Hoắc Dần có chính sự hắn muốn làm, Thẩm Miểu có thể thanh nhàn một ngày, không cần bị hắn lôi kéo chạy khắp nơi, muốn trở về sông, tìm Thần Thổ Địa, nói một chút chuyện giữa nàng và Hoắc Dần.

Hoắc Dần ra cửa chỉ dẫn theo hộ vệ Bính và hộ vệ Đinh, hộ vệ Ất vẫn đi theo sau lưng Thẩm Miểu.

Thẩm Miểu nói muốn ra khỏi thành thì hộ vệ Ất đã đoán được nàng muốn đi đâu, vừa điều khiển xe ngựa vừa căng thẳng đến run cả chân.

Ra khỏi thành, Thẩm Miểu vén màn xe, nàng tựa vào bên cạnh xe còn chưa nói muốn đi đâu, chỉ thấy hộ vệ Ất đã quen thuộc dẫn nàng đi hướng miếu Thổ Địa ở sông Hộ Thành ngoại thành, khóe miệng nâng lên.

“Huynh biết thân phận của ta rồi nhỉ?”

Thẩm Miểu đột nhiên mở miệng, dọa hộ vệ Ất giật mình, tay hắn nắm dây cương không nhịn được run rẩy, âm thanh còn phát run: “Biết, biết, biết, biết.”

Thẩm Miểu cười hắc hắc: “Huynh đừng sợ, ta là thần tiên, sẽ không ăn thịt người.”

Trái tim hộ vệ Ất đập thình thịch liên hồi: “Ta không sợ, là kính sợ.”

Thẩm Miểu đưa tay chống cằm: “Đúng rồi, như huynh đây mới là biểu hiện khi người bình thường nhìn thấy thần tiên, huynh xem đại nhân nhà huynh ấy, khi tiểu tử kia biết ta là Hà Bá...... Ngoại trừ năm hắn ba tuổi ra, sau mỗi một năm đều không xem ta là thần tiên mà đối xử.”

Trong lòng hộ vệ Ất bắt đầu nghĩ tới, những lời kia hắn có nên nói với Thẩm Miểu hay không?

Thứ nhất, đối phương là Hà Bá, cuộc sống riêng của Hà Bá hắn có thể chõ mồm vào à?

Thứ hai, người đối phương nói là Hoắc Dần, Hoắc Dần là đại nhân nhà hắn, cuộc sống riêng của đại nhân nhà hắn, hắn có thể quở trách ư?

Thẩm Miểu sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, kể tất cả nỗi khổ sau khi gặp phải Hoắc Dần cho hộ vệ Ất nghe, nói xong còn đưa tay vỗ vỗ bả vai hộ vệ Ất nói: “Cũng may mà mấy người các ngươi có thể chịu đựng được hắn, chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ nửa đêm cạo sạch tóc hắn để trả thù sao?”

Hộ vệ Ất nuốt nước miếng, vừa run chân vừa trả lời Thẩm Miểu: “Thật ra thì con người đại nhân rất tốt, bốn huynh đệ chúng ta vốn đã là người bước một chân vào trong quan tài, bởi vì dính dáng vào phân tranh trong triều, bị người phái đi ám sát lục hoàng tử, lại bị người của lục hoàng tử phát hiện, thành tử tù, nếu như không phải đại nhân đã cứu chúng ta, chỉ sợ chúng ta đã sớm bị mất mạng rồi.”

“Hả? Hắn cứu các ngươi khỏi tay lục hoàng tử như thế nào?”

Hộ vệ Ất thở ra một hơi thật dài, nói: “Trời sanh tính của lục hoàng tử ham bài bạc, đại nhân và hắn đánh cuộc cứu tính mạng bốn huynh đệ chúng ta.”

“Các ngươi vốn là tay sai dưới tay đại hoàng tử sao?” Thẩm Miểu hỏi.

Hộ vệ Ất quay đầu lại nhìn nàng, nghĩ thầm người nọ là thần tiên, còn là phu nhân tương lai, không có gì không thể nói, vì vậy gật đầu nói: “Vâng, vốn là tử thị được đại hoàng tử nuôi dưỡng, đại hoàng tử nuôi tổng cộng hơn năm mươi tử thị, mấy người chúng ta chỉ tương đối xui xẻo, sai khi được đại nhân cứu, bởi vì nhiệm vụ vẫn chưa xong, bị đại hoàng tử giết.”

“Lại là Hoắc Dần cứu các ngươi?” Thẩm Miểu hỏi.

Hộ vệ Ất gật đầu: “Đúng vậy, cho nên nói, tuy có lúc đại nhân nói chuyện làm người ta không thoải mái, nhưng người quả thật không tệ, mấy huynh đệ chúng ta đi theo ngài, chưa bao giờ hối hận.”

Thẩm Miểu híp mắt, cũng không biết là có phải ở chung với Hoắc Dần quá lâu rồi hay không, cho nên có nhiều ý định, hoặc giả là nàng hiểu rất rõ Hoắc Dần, bốn hộ vệ này trái lại rất đơn thuần.

Hoắc Dần làm như vậy, rất dễ nhận thấy là sợ mình ở kinh thành lại bị hãm hại lần nữa, cho nên mới dùng loại phương pháp này thu mua bốn người, để cho bọn họ bảo vệ mình......

Lời này vẫn không nói ra, Thẩm Miểu đưa tay phẩy phẩy gió, tránh cho sau khi nói ra chọc cho hộ vệ Ất khóc.

Xe ngựa chạy đến trên bờ sông, hộ vệ Ất đỡ Thẩm Miểu xuống xe, Thẩm Miểu nhìn thấy miếu Thổ Địa, để hộ vệ Ất đợi nàng ở trên xe, mình đi tới miếu Thổ Địa.

Mới vừa đi tới bên cạnh miếu Thổ Địa, Thẩm Miểu đã nghe thấy thần Thổ Địa mở miệng: “Ngươi trở về làm gì? Trực tiếp vào ở Hoắc gia không phải tốt hơn sao?”

Thẩm Miểu đi tới ngồi xuống trước mặt miếu Thổ Địa, hai tay ôm đầu gối cái, trợn tròn hai mắt nhìn về phía bóng nho nhỏ trong miếu thờ.

“Ngài tức giận à?”

“Ta đâu dám giận ngươi? Ngươi trưởng thành, cánh cứng cáp rồi, muốn bay ta cũng không ngăn được.”

Thẩm Miểu thở dài: “Ta biết ngay ngài tức giận, vậy ngài nói xem làm sao bây giờ, ta...... Ta biết rõ động lòng là không đúng, nhưng loại chuyện tình cảm như vậy, không phải ta nói khống chế là có thể khống chế đúng không?”

Thần Thổ Địa đi ra khỏi miếu thờ, vóc dáng thấp bé ngẩng đầu lên liền quở trách Thẩm Miểu: “Ngươi biết rõ tiểu tử kia Hoắc gia là một kẻ lưu manh, ngươi còn đồng lòng với hắn, ngươi có biết nếu thần tiên muốn thành thân với người phàm có bao nhiêu khó khăn không? Ngày sau nếu hắn phụ ngươi...ngươi đến nơi nào khóc đây?”

Thẩm Miểu trợn tròn hai mắt, không quan tâm đến chuyện thần Thổ Địa nói, chỉ cảm thấy: “Thì ra là thần tiên thật sự có thể thành thân với người phàm?”

“Không thể!” Thần Thổ Địa cau mày: “Vậy phải bị Thiên kiếp, đánh ba mươi đạo sấm sét vào trên người ngươi, đánh cho ngươi thần hồn rời thân thể, ngươi mang theo thân thể mang bệnh đi theo tiểu tử Hoắc gia thành thân, ngươi nguyện ý?”

Bả vai Thẩm Miểu run một cái, đưa tay vồ gương mặt một lát: “Vậy...... Cũng không phải là không thể mà.”

“Ngươi điên ư?!” Râu ria của thần Thổ Địa cũng bị tức dựng cả lên, liều mạng đánh cây gậy trên mặt đất.

Cách đó không xa nghe âm thanh, hộ vệ Ất nhìn về phía Thẩm Miểu, nhìn thấy một ông lão có lẽ cao tới đầu gối người, hộ vệ Ất lập tức đưa tay che miệng.

A! Đây chính là thần Thổ Địa! Hắn liên tiếp nhìn thấy nhiều thần tiên thật kích động mà! Quả nhiên đi theo đại nhân có chỗ tốt, về sau tuổi thọ còn có thể kéo dài một chút....!

Thẩm Miểu mím môi, rụt bả vai lại: “Chẳng lẽ không có biện pháp sao? Trước đó ngài nói với ta qua Hoắc Dần hắn có tiên duyên, tiên duyên 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play