*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Miểu dời tầm mắt rơi vào miệng vết thương của Hoắc Dần, ấn đường nhíu chặt, ngay cả chính nàng cũng không phát hiện, giờ phút này ánh mắt của nàng rất nóng bỏng, trong một khoảnh khắc khiến Hoắc Dần dừng cả nói.diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn

“Cho nên, vết thương của ngươi vào mỗi buổi tối cũng sẽ nứt ra? Kéo dài nhiều năm như vậy?” Thẩm Miểu khẽ thở ra một hơi: “Sao trên đời này lại có binh khí lợi hại như thế chứ?”

“Vậy thì ta không biết, nghe nói là trời xanh ban cho hoàng thượng dùng để chấn nhiếp kẻ ác, chỉ là cũng hại không ít người tốt, ví dụ ta.” Hoắc Dần đưa tay chỉ mình.

Thẩm Miểu sờ sợi tóc trên trán mình: “Vậy thì tại sao ngươi trở lại?”

“Chính ta ở trong triều giúp Đại hoàng tử không ít, nhưng quả thật ta không thích loại cuộc sống kia, còn không bằng trở lại Ngô Châu vui vẻ tự tại, đầu tiên là từ giả với Đại hoàng tử, rồi sau đó chính thức nói với hoàng thượng.” Hoắc Dần thở dài: “Chỉ là mặc dù trở lại Ngô Châu, vẫn không có tránh được số mệnh làm việc cho ngài ấy, nàng xem, ta trở lại đã giúp ngài ấy bắt lấy việc ác của tam hoàng tử.”

“Ngô Châu có người của tam hoàng tử?” Thẩm Miểu trợn tròn hai mắt, nàng lại không ngờ đã ở phía xa ngoài ngàn dặm này, người trong triều đình cũng có thể duỗi tay tới đây.

“Còn chưa xác định, không phải đang điều tra sao.” Hoắc Dần cười cười.

Thẩm Miểu lập tức nói: “Ngươi sẽ không nói là sơn phỉ chứ?”

“Aizz, không hổ là người ta nhìn trúng, cực kỳ thông minh như thế.” Hoắc Dần đưa tay xoa đầu Thẩm Miểu: “Những thứ này nàng không cần quan tâm đến, nếu trong này dính dáng đến chuyện lúc nàng còn sống thì ta sẽ nói rõ với nàng thôi.”

Thẩm Miểu ồ một tiếng, gật đầu một cái, sau đó mới phát giác lúc nói chuyện hai người không tự chủ được mà nhích tới gần nhau, lần này nàng đã hoàn toàn dính vào trên cánh tay Hoắc Dần rồi.

Thẩm Miểu không nhịn được lui về phía sau chút, vén chăn trên người xuống, thậm chí cảm thấy có chút nóng, nàng hắng giọng một cái: “Nếu không còn chuyện gì, vậy thì ta về phòng của mình đây.”

Hoắc Dần hé miệng cười, mắt thấy Thẩm Miểu phải đi, đưa tay kéo làn váy của nàng trực tiếp kéo nàng trở lại, hai tay dùng sức ngăn chặn, một trái một phải chặn lại, hắn như lưu manh, cười nói: “Aizz, đi vội làm gì chứ, khó khăn lắm hai ta mới ở riêng, hãy nói chuyện chút nữa nhé?”

“Nói gì? Ta...... Ta cũng không có gì để nói cả, những thứ liên quan đến trong triều mà ngươi nói ta không hiểu.” Thẩm Miểu nghiêng đầu, nhỏ giọng thầm thì: “Ngươi buông ta ra trước.”

Hoắc Dần liếc mắt nhìn gương mặt Thẩm Miểu dán ở trên tay mình, cười nói: “Ta cũng không đụng vào nàng, chuyện của ta nói xong rồi, nàng nói với ta chuyện của nàng đi.”

“Ta thì có chuyện gì để nói chứ? Chuyện lúc trước đều không nhớ, sau đó gặp ngươi, cũng biết hai mươi năm rồi, không có gì là ngươi không biết.” Thẩm Miểu nói xong câu này, không nhịn được đưa tay đẩy Hoắc Dần một cái: “Nè nè nè, ngươi cách ta xa một chút, hơi thở cũng phả vào trên mặt ta rồi, chuyện này quá không hợp quy củ!”

Thẩm Miểu mới vừa đẩy Hoắc Dần, liền nghe Hoắc Dần á một tiếng, bả vai co lại: “Nàng đụng phải vết thương của ta.”

“Hả?” Thẩm Miểu lập tức lại gần: “Cho ta xem!”

Hoắc Dần ngẩng đầu nở nụ cười với nàng, ánh mắt luôn là tình thế bắt buộc, hắn bắt lấy chuyện Thẩm Miểu không bỏ được mình, vì vậy tiến lên hôn miệng của nàng. Thẩm Miểu bị dọa đến lập tức đưa tay che mình, mở trừng hai mắt, sau đó ẩn thân ở dưới mắt Hoắc Dần.

Hoắc Dần chậc một tiếng: “Ai yêu, thế này thì còn chơi đùa thế nào nữa đây!”

Thẩm Miểu thừa dịp hắn nhìn không thấy mình, vội vàng muốn từ trong hắn cánh tay chui ra, Hoắc Dần cảm giác được có người đang cố chui ra khỏi ngực mình, cố tình lại không nhìn thấy, đưa tay muốn bắt lấy đối phương, cũng không biết mình bắt chỗ nào rồi, tóm lại cứ túm lấy trúng chỗ nào là Thẩm Miểu đều kêu loạn cả lên.

Hoắc Dần vội buông tay: “Được rồi được rồi, không làm khó nàng nữa, nàng biến trở lại đi.”

Trong không khí truyền đến một tiếng: “Lưu manh!”

Hoắc Dần nhíu mày hớn hở tiếp nhận, sau đó đã nhìn thấy một ghế ngồi trong phòng mình bị đụng ngã, Thẩm Miểu ai za một tiếng, sau đó cửa phòng bị mở ra, sau đó đóng cạch lại.

Đứng ở ngoài cửa hộ vệ Giáp chỉ cảm thấy một trận gió thoáng qua, cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không biết cửa phòng Hoắc Dần mở như thế nào mở rồi đóng như thế nào nữa, đưa tay gãi gãi đầu.

Sau khi Thẩm Miểu đi, lúc này Hoắc Dần mới thở ra một hơi, lấy tư thế cứng ngắc từ từ nằm lên nơi mà Thẩm Miểu mới vừa nằm trên đó, nằm ngửa ra thì 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play