Ngả Diệp vẫn còn ở trên đường cái tùy ý lắc lư qua lại, ước chừng nữa canh giờ sao thì đi tới một nơi cực kì hẻo lánh. Từ góc tường, y nhìn thấy một nam quỷ hồn đang rút lại nơi đó. Nam quỷ có một mái tóc rất dài, quần áo không chỉnh tề, nhìn qua cực kỳ chật vật, làm cho y không tự giác tới gần nam quỷ. Bất quá đang lúc y cất bước chân đầu tiên, y lại nghe thấy lời cảnh cáo của nam quỷ hồn…
“Cẩn thận tên lưu manh khốn kiếp kia…”
Nghe xong lời cảnh cáo của nam quỷ hồn, Ngả Diệp mới bắt đầu dựng thẳng hai lỗ tai, ngưng thần lắng nghe, quả không ngoài dự liệu, trước sau phải trái đều có người…Còn là những kẻ không có hảo ý.
Ngả Diệp nặng nề thở dài, điều y ai thán chính là, người có đôi khi so với ma quỷ còn độc ác hơn.
Bất quá bây giờ không phải lúc để cảm thán… Lúc này y càng phải tỉnh táo hơn nữa. Tuy nói, thân thể của Ngả Diệp rất tinh tế, bề ngoài xem ra có vẻ kiều nhược, bất quá bởi vì đã gặp qua muôn hình vạn trạng các loại yêu ma quỷ quái, cho nên lá gan của y so với người thường lớn hơn rất nhiều. Cũng bởi vì vậy, nên thường thường sẽ có vài quỷ hồn tìm đến y gây phiền toái, y cũng đã bất tri bất giác bồi dưỡng nên một năng lực gặp nguy không loạn…
Nhiều người như thế, y không có cách nào cùng bọn họ cứng đối cứng, cho nên y chỉ có thể vừa đi vừa nghĩ biện pháp, hướng thẳng về địa phương có nhiều người. Bất quá đám người kia tựa hồ đã phát giác được ý đồ của Ngả Diệp, bọn họ liền không nhịn được từ bốn phương tám hướng tràn ra, đem Ngả Diệp vây cứng bên trong.
“Làm cái gì vậy hả?” Ngả Diệp thấp giọng rầm rì, nhìn bốn phương tám hướng, bọn chúng đều là những đại hán có vóc người không mấy chênh lệch với Hàn Liệt, nhân số ít khoảng chừng có mười người. Lúc này thật phải liều mạng sao?
Đáp án tự nhiên là không! haehyuk8693
Vô luận phát sinh sự tình gì, y luôn luôn có thể chuyển nguy thành an…Mà việc đầu tiên y muốn làm chính là phản kháng! Y chấm trúng một tên hán tử thoạt nhìn tương đối dễ ra tay, hướng hắn công kích. Trước tiên ngồi xổm xuống đất, tung ra một cú quẹt chân, mắt cá chân đập thẳng một phát ngay trúng giữa háng của hắn ta, theo sau y liền cất bước bỏ chạy.
Chỉ nghe thấy mọi người đều đồng loạt hô to: “Đừng để cho tiểu tử kia chạy thoát!”
Ngả Diệp từ đầu tới đuôi chưa từng quay đầu lại, liều mạng chạy trốn, bất quá vẫn bị một tên đại hán biết rõ lộ tuyến trong đám ngăn cản. Việc đã đến nước này, y cũng không trốn tránh nữa, nhìm chằm chằm ***g ngực của nam nhân, một đấm chuẩn xác trúng ngay đích. Mà nam nhân tựa hồ không liệu được Ngả Diệp sẽ có phản ứng nhanh như vậy, ra quyền càng tàn nhẫn muốn chết và cứ như vậy hắn ta đã bị một quyền đánh ngã xuống đất…
Ngay phía sau ót lại có động tĩnh! Ngả Diệp cảnh giác xoay người lại, kết quả…
Lại chống lại ánh mắt tán thưởng của Hàn Liệt.
“Phi thường tốt! Quả thật là hổ phụ vô khuyển tử, ngươi vậy mà chỉ cần dùng một hòn đá nhỏ là đã có thể đập chết một tên cao to lợi hại như vậy rồi!”
Hàn Liệt… haehyuk8693
Ngả Diệp nhìn Hàn Liệt một hồi, lại quay sang nhìn đại hán đang muốn đứng lên giữa đám người…
“Đáng chết! Các huynh đệ! Gíup lão tử hảo hảo giáo huấn hai tên hỗn trướng này mau!”
Hai tên hỗn trướng? Là chỉ y…cùng Hàn Liệt?!
Ngả Diệp cố gắng tự hỏi bốn chữ “hai tên hỗn trướng” này là có ý nghĩa gì, rõ ràng là đã đem cái câu “hổ phụ vô khuyển tử” vứt hẳn qua đầu. Mà Hàn Liệt là quỷ, người bình thường sao có thể trông thấy được!?
“A…Ăn đau nãy giờ còn chưa đủ sao?” Hàn Liệt quay đầu về phía tên đầu lĩnh, bắt đầu mai dũa song chưởng. Ngữ điệu câu nói của hắn rất chậm, mà đây hiển nhiên chính là bóng đêm yên bình trước cơn bão táp.
Tên đầu lĩnh kia thối lui từng bước, vốn còn muốn chơi trò xem súc vật bị vậy nhốt, nhưng nhìn thân thủ Hàn Liệt vừa rồi không giống như người bình thường, hắn liền quyết định lui lại: “Hừ! Các ngươi nhớ mà rữa sạch cổ chờ lão từ tới lấy đi! Các huynh đệ, rút lui!”
“Cái gì vậy trời… Khó lắm mới có dịp để ta thể hiện tài năng à… Cứ như vậy bỏ chạy rồi…” Hàn Liệt còn muốn tiếp tục truy đuổi.
“Cha…” Ngả Diệp kéo kéo góc áo của Hàn Liệt, “Đừng đuổi theo! … Ta còn phải đợi Đức Tân đến tối, ngươi theo ta tùy ý dạo chơi nha?”
“Đương nhiên!” Hàn Liệt nghĩa bất dung từ gật gật đầu, một tay ở trước mặt Ngả Diệp huy rồi huy, như là hiến vật quý, “Nhìn nè! Ta đã dần dần có thân thể, có thể hiện hình trước mặt nhân loại rồi. Chuyện đầu tiên ta muốn làm là đến tìm ngươi, cùng ngươi tản bộ và đi dạo giữa ban ngày.”
Hắn nói xong còn lôi ra một cái ô nhỏ bằng ngón tay từ ống tay áo, tiếp theo lại thổi vào cái ô một phát, thế là kích thước của nó lập tức biến lớn như những chiếc dù bình thướng khác. Bất quá đối phương cũng không phải muốn cầm dù để che nắng cho hắn à…
Quỷ ba đi dạo đường cái
“Cha!?” Ngả Diệp sửng sốt, vội đem cái dù giơ cao che chở cả người miễn để cho ánh mặt trời sẽ làm hắn bốc hơi mất, nhưng rốt cục chỉ có nữa thân hình của Hàn Liệt là được chiếc ô che chắn…
Nhìn bộ dáng thụ sủng nhược kinh của đối phương, Hàn Liệt có điểm đau lòng, bất quá hắn đã tức tốc hồi phục lại như thường, thô thanh thô khí nói: “Không phải ta đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi sao? Ánh nắng mặt trời rất là hung ác, phơi nắng bị bệnh sẽ không tốt!”
“Chỉ mới nó có hai lần mà thôi…”
“Còn muốn tranh luận?” Hàn Liệt thầm nghĩ, cánh của con hắn đã cứng cáp rồi đây! Ngực vừa bực mình vừa buồn cười, rất nhanh hắn đã lấy tay vòng quanh người y, nhẹ nhàng hôn lên.
“Đừng ân…” Ngả Diệp gấp rút đẩy Hàn Liệt ra, xoa xoa cánh môi mềm mại vừa bị đối phương cường hôn: “Đây là ở trên đường cái a!”
“Sai!” Hàn Liệt lắc đầu, càng ôm chặt y vào lòng, ghé vào lỗ tai của y phun ra một dòng nhiệt khí, nhẹ giọng nói nhỏ: “Vốn là ngõ hẻm tối tăm à!”
“Cha…” Ngả Diệp đem cả người mình lui vào trong ngực người nọ, cái lỗ tai thì đang dán lên bờ ngực trái của người ta, lắng nghe từng tiếng tim đập truyền đến từ bên trong——-là tiếng nhịp tim rất trầm ổn.
Hàn Liệt trực tiếp dùng một tay che ô, một tay còn lại thì mò đến thắt lưng của Ngả Diệp, cứ như vậy ngang nhiên ra phố, còn kiên quyết đi đến chổ nhiều người.
“Cha! Như vậy không tốt lắm?” haehyuk8693
“Sao hả? Chúng ta vốn là phụ tử mà~ chuyện này rất bình thường.” Ngả Diệp càng giãy dụa, hắn càng ôm càng chặt.
Người đến người đi trên đường đều nhìn chằm chằm vào bọn họ, Hàn Liệt thính tai hiển nhiên cũng nghe thấy những ″bình luận″ của đám người qua đường nói về hai người: “Cảm tình phụ tử của hai cha con thật tốt à.”
“Đúng à~ đứa nhỏ kia nhìn qua rất nhu thuận đáng yêu, người phụ thân kia xem ra rất sủng hài tử của mình, còn thay y che dù nữa.”
“Da thịt trên người Đằng Nhi phơi nắng sẽ dễ bị thương, cho nên ta mới thay y che ô à…” Hàn Liệt lại không nhịn được cứ như vậy chen ngang vào, hai người kia cũng bị hắn dọa cho nhảy dựng, vội vã trả lời: “Hả? ! Công tử gia… Thất lễ rồi!”
“Cha!” Thấy thế, Ngả Diệp không nhịn được kéo kéo ống tay áo của hắn. Tuy nói lý do của Hàn Liệt rất hoàn mỹ, bất quá y vẫn cho rằng chuyện này vẫn không thỏa đáng. Dù sao Hàn Liệt là đối tượng mà quỷ giới lùng bắt, đã vậy còn nghênh ngang đi dạo phố trên nhân gian, còn cùng người qua đường chủ động nói chuyện.
“Sao rồi Đằng Nhi? Ác… Ta biết rồi! Ngươi hài tử này lại thèm ăn đường hồ lô rồi phải không?”
“Ta…” Nghe thấy lời hắn nói, Ngả Diệp không biết đáp lại làm sao, đành phải cúi đầu ngập ngừng đi theo.
Hàn Liệt vỗ vỗ sống lưng Ngả Diệp, đối với người qua đường thân thiết cười nói: “Không có ý tứ ~ xin lỗi không đón tiếp được nữa rồi!”
Không có cách nào ngăn cản nụ cười tiêu sái của Hàn Liệt, người qua đường thoáng cái đã nhìn đến ngây dại, thẳng đến khi đầu của Hàn Liệt đã nghệch sang một bên, người qua đường mới phát giác bản thân thất thố, vội vàng cười nói: “Không! Ngài mang hài tử mới khổ cực đấy!”
“Vị đạo của đường hồ lô này ngon lắm!” haehyuk8693
Ngả Diệp cứ như vậy nhìn Hàn Liệt vừa nói vừa cười với người bán đường hồ lô, cuối cùng Hàn Liệt đã cầm ba xâu đường hồ lô đến trước mặt y. Bước chân của hắn vừa nhẹ vừa nhanh, trên mặt còn có ánh mắt sung sướng, giống như một tiểu đồng vừa mới nhận được kẹo ngon, Ngả Diệp nhìn mà khóe miệng không tự giác được cong lên.
“Này! Cho ngươi!” Hàn Liệt cho Ngả Diệp một xâu, chính mình ăn một xâu, còn lại một xâu thì dùng túi giấy hảo hảo bao lại.
Thấy thế, Ngả Diệp không nhịn được hỏi: “Kẹo để ở ngoài lâu…không ăn nhanh sẽ bị tan ra hết đấy!”
“Sẽ không! Ta có năng lực bảo quản nó.” haehyuk8693
“Ơ.”
Nhìn nụ cười tự tin của Hàn Liệt, Ngả Diệp không biết sau khi y hiểu được công dụng của xâu kẹo hồ lô thứ ba này, y sẽ có bao nhiêu xấu hổ à…
Đồng thời, bọn họ cũng bỏ qua câu nói của người bán hàng đang hô to với Hàn Liệt…
“Công tử! Tiền ngài cho ta là tiền âm phủ à!” Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT