Azir rảo bước trên Con Đường Đế Vương lát bằng vàng ròng. Những bức tượng khôi vĩ của các cựu vương – những vị tổ tiên – dõi theo ngài.

Những tia sáng chập chờn mờ ảo của buổi chớm rạng đông thẩm thấu khắp thành phố. Những vì sao lấp lánh nhất vẫn còn đang tỏa sáng lung linh trên bầu trời, dẫu rằng sớm thôi, chúng sẽ bị vầng mặt trời sắp trỗi dậy làm lu mờ hoàn toàn. Bầu trời đêm không giống như trong kí ức của Azir, vật đã đổi, sao đã dời. Cả thiên niên kỉ đã trôi qua.

Chiếc quyền trượng nặng trĩu nện lên mặt đất thành từng hồi hòa nhịp cùng mỗi bước chân của Azir, âm thanh cô độc ấy cứ vang vọng mãi trên khắp các nẻo đường thủ đô hiu quạnh.

Lần gần nhất khi ngài bước trên con đường này, 10.000 vệ binh thiện chiến đầy kiêu hãnh hộ giá ngài trong tiếng hoan hô vang trời của đám đông. Sự huy hoàng đó lí ra đã phải dâng lên đến tột đỉnh – nếu như nó không bị đánh cắp khỏi ngài.

Giờ đây thành phố thật hoang vắng và điêu tàn. Nhân dân của ngài hiện ở chốn nao?

Bằng một cử chỉ dứt khoát, Azir lệnh cho những đụn cát bên đường trỗi dậy, hóa thành các bức tượng sống động. Quá khứ sẽ được tái hiện ngay chốn này, đã từng là hình ảnh của một Shurima huy hoàng.

Những bức tượng cát dõi mắt về phía xa và cúi đầu trước chiếc Đĩa Mặt Trời khổng lồ nằm trên Bệ Đài Thăng Hoa khoảng nửa dặm. Nó vẫn lơ lửng tại đấy như một minh chứng về sự hùng mạnh và huy hoàng của vương triều thuộc quyền Azir, dẫu rằng chẳng còn ai để thưởng thức nó. Cô gái tộc nhân Shurima, hậu duệ của Azir, người đánh thức ngài dậy, đã biến mất. Ngài cảm nhận được sự tồn tại của cô gái đâu đó ngoài kia trong sa mạc. Huyết quản kết nối họ với nhau.

Khi Azir tiếp tục rảo bước trên Con Đường Đế Vương, những bức tượng cát đóng vai nhân dân tụ tập quanh Đĩa Mặt Trời, khuôn mặt tươi vui của họ nhanh chóng hóa thành khiếp hãi. Miệng gào to những tiếng thét câm lặng. Họ bỏ chạy, loạng choạng và gục ngã. Azir chứng kiến những khoảnh khắc cuối cùng của họ trong trầm lặng tĩnh mịch.

Họ bị xóa sổ bởi một làn sóng năng lượng vô hình, và tất cả tro tàn đều cuốn theo chiều gió. Sai lầm nào trong nghi thức Thăng Hoa đã dẫn tới thảm họa này?

Azir thu hẹp sự chú ý của mình lại. Những bước chân dần trở nên quả quyết hơn. Ngài tiến đến những nấc đầu tiên của chiếc Thang Thăng Hoa rồi bắt đầu leo lên, sải chân năm bậc một lần.

Chỉ những quân lính tín cẩn, các tế tư, và dòng dõi hoàng gia mới được quyền đặt chân lên chiếc Thang. Các phiên bản tượng cát sắm những vai kể trên xếp hàng theo chân ngài, mặt ngước lên nhăn nhó và gào lên trong câm lặng trước khi bị gió cuốn phăng đi mất.

Ngài chạy, sải chân trên các nấc thang nhanh hơn tất thảy, vuốt chân cắm phập vào những viên đá, tạo nên các vết xước chẳng lẫn vào đâu được. Những bức tượng cát liên tiếp trỗi dậy rồi lại biến mất hai bên người ngài trong suốt hành trình leo thang.

Ngài đã đến đỉnh. Tại đấy ngài trông thấy những người quan khán cuối cùng: các phụ tá thân cận nhất, các cố vấn, các tư tế tối cao. Gia đình của ngài.

Azir khuỵu ngã. Gia đình ngài ở ngay phía trước, được khắc họa sống động đến từng chi tiết một cách đau lòng. Hoàng hậu đang hoài thai tay nắm chặt nàng công chúa bé nhỏ nhút nhát. Chàng hoàng tử đứng nghiêm nghị cạnh bên, chẳng mấy chốc nữa sẽ đến tuổi trưởng thành.

Điếng người, Azir nhìn thấy những thay đổi trong biểu cảm của họ. Dẫu biết rõ điều gì sẽ xảy ra, ngài không thể nào quay đi. Nàng công chúa giấu mặt sau chiếc váy của hoàng hậu; chàng hoàng tử trờ tay đến thanh gươm, gầm lên bằng hết sức bình sinh. Hoàng hậu... đôi mắt nàng mở trân trối ánh lên vẻ sầu muộn và tuyệt vọng.

Thảm họa vô hình biến tất cả thành hư không.

Quá đỗi đớn đau, nhưng nào có giọt nước mắt lăn trên bờ mi Azir. Thể Thăng Hoa đã tước đi mãi mãi quyền được thương tiếc khỏi ngài. Trái tim trĩu nặng, ngài cố ép mình đứng dậy. Câu hỏi vẫn chưa có lời đáp, làm sao hậu duệ của ngài vẫn tồn tại.

Đợt tái hiện cuối cùng tiếp nối.

Ngài tiến tới, chững lại một bước dưới Bệ Đài, và tập trung vào đoạn kết của vở diễn, tái hiện lại dưới hình hài của cát.

Ngài nhìn thấy chính mình, trong hình hài nhân loại, bay trên không trung bên dưới Đĩa Mặt Trời, tay trải dài hai bên ưỡn ngực về phía trước. Ngài vẫn còn nhớ khoảnh khắc này. Năng lượng cuồn cuộn chảy bên trong, hòa trộn thể xác và lấp đầy cả người ngài với sức mạnh thần thánh.

Một bức tượng cát mới được định hình. Vị pháp sư, trợ tá tín cẩn nhất của ngài, Xerath.

Người bạn đó thốt lên một hơi lặng. Azir nhìn chính bản thân mình vỡ tan thành từng mẩu cát nhỏ.

"Xerath," Azir thở ra.

Biểu cảm của kẻ phản bội thật bất định, nhưng tất cả những gì Azir thấy là khôn mặt của một tên sát nhân.

Sự căm hờn đó bắt nguồn từ đâu? Azir chẳng bao giờ có thể ngờ tới.

Hình hài bằng cát của Xerath bay cao lên trong không trung nơi các nguồn năng lượng của Đĩa Mặt Trời hội tụ. Hàng toán các vệ binh thiện chiến nhất lao hết tốc lực về phía hắn, nhưng tất cả đã quá trễ.

Một cơn sóng chấn động khủng khiếp lan tỏa khắp muôn nơi, phân hủy cảnh tượng tối hậu của Shurima. Azir đứng một mình mình cô quạnh trong những âm vang tàn dư của quá khứ.

Đây là điều đã giết chết nhân dân của ngài.

Azir quay mình, vừa lúc những tia nắng đầu tiên của một bình minh mới chiếu rọi trên đỉnh của chiếc Đĩa Mặt Trời. Ngài đã thấy đủ rồi. Biến thể bằng cát của Xerath sụp đổ đằng sau ngài.

Ánh bình minh phản chiếu lộng lẫy trên lớp giáp hoàng kim của Azir. Ngay khoảnh khắc đó, ngài biết rằng tên phản bội vẫn còn sống. Ngài có thể cảm nhận được sự tồn tại của gã pháp sư trong từng hơi thở.

Azir giơ tay lên cao, và một đội quân những binh sĩ thiện chiến trỗi dậy từ hàng tấn cát bên dưới Thang Thăng Hoa.

"Xerath," ngài cất lời, giọng nói chất chứa cơn thịnh nộ. "Tội ác của ngươi sẽ phải bị trừng trị."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play