"Không cần biết ngươi dùng loại tiền gì, miễn ngươi trả cho ta là được."

Sivir là một thợ săn kho báu và lính đánh thuê nổi danh khắp sa mạc Shurima. Mang trên tay thanh thập tự kiếm huyền thoại, cô đã chiến đấu và chiến thắng vô số trận đánh cho những ai đủ sức chi trả thù lao cao ngất của mình. Được biết đến với lòng kiên định và tham vọng không giới hạn, cô tự hào vì đã khai quật các kho báu bị chôn giấu trong những lăng mộ chết chóc của Shurima để đổi lấy khoản tiền thưởng hậu hĩnh. Khi sức mạnh cổ xưa trỗi dậy trong lòng Shurima, Sivir thấy mình bị giằng xé giữa ngập trời mâu thuẫn của định mệnh.

Sivir sớm nhận được bài học khắc nghiệt của cuộc sống sa mạc khi cả gia đình bị Kthaon, bộ tộc cướp bóc đáng sợ nhất Shurima, giết hại. Nhiều tuần nhiều tháng sau cuộc thảm sát, cô sống sót nhờ ăn trộm thức ăn ở khu chợ địa phương và tìm kiếm di tích lấy đồ trang sức để bán.

Hầu hết di tích đã bị lũ đạo chích dọn sạch từ lâu, nhưng Sivir đào lên được mọi kho tàng những kẻ khác bỏ qua. Với đôi mắt tinh anh và quyết tâm sắt đá, cô phát hiện từng đường hầm bí mật, giải mã từng câu đố cổ xưa để làm lộ diện các hầm mộ ẩn giấu, và né tránh những cạm bẫy chết người.

Thỉnh thoảng, cô thuyết phục đám trẻ giúp mình khai quật những ngôi mộ khó có thể đơn độc làm được. Chẳng có trang bị gì ngoài dây thừng và nến, lũ nhóc còi cọc sẽ chui xuống tận sâu những đường hầm bên dưới di tích để lục lọi xem có gì đáng giá.

Một ngày, Sivir và nhóm bạn đồng hành thực hiện hành trình xuống một hầm mộ mà cô thề là chứa đầy của cải vượt quá tưởng tượng. Sau nhiều giờ khám phá, họ phát hiện ra lối vào, nhưng nó chỉ dẫn đến một căn phòng rỗng. Phát điên lên vì hoài công vô ích, Mhyra, người từng hợp tác lâu nhất với Sivir, yêu cầu cô từ chức thủ lĩnh. Sivir không đồng ý, và một trận chiến ác liệt nổ ra. Mhyra to con hơn và mạnh mẽ hơn, nó đánh bại Sivir rồi đẩy cô xuống vực. Nhiều giờ sau, Sivir tỉnh giấc giữa bóng tối. Cố chống trả cơn hoảng loạn, cô lần tìm đường trở lại chỗ ánh sáng. Đến lúc đó, cô thấy đám bạn phản bội đã bỏ chạy, mang theo tất cả những gì cô tích góp được bấy lâu.

Sivir thề sẽ không bao giờ cho phép mình bị phản bội lần nữa. Quyết tâm học cách tự vệ, cô gia nhập một nhóm lính đánh thuê do Iha Ziharo huyền thoại đứng đầu, làm người mang vũ khí, chỉ đường và phụ tá cho đám chiến binh.

Trong nhiều năm, Sivir ngủ với dao găm giấu dưới gối. Cô không tin tưởng gì đám lính của Ziharo, bởi cô biết chúng chỉ trung thành với tiền, nhưng vẫn cố gắng học hỏi mọi điều có thể. Sivir được huấn luyện để chiến đấu, tập luyện chăm chỉ và thử sức hàng ngày cùng các lính đánh thuê trẻ hơn.

Những gì Sivir thể hiện để khiến Iha Ziharo chú ý. Bà bảo trợ cho cô – một vinh dự ít người có được. Dần dần, Sivir trở thành một chiến binh đáng gờm, và dưới trướng Iha, cô đã đánh bại vô số đội quân, toán cướp và những bộ tộc hiếu chiến. Khi chiến tranh kết thúc và mọi người khó khăn lắm mới tìm được việc, Sivir dẫn đội đi khám phá các di tích để tìm kiếm kho tàng đã mất của Shurima.

Dần dần, Sivir mệt mỏi khi phải sống dưới cái bóng của Ziharo. Viên thủ lĩnh lấy phần vàng lớn nhất, và tất cả vinh quang – dù chính kiến thức về các lăng mộ Shurima của Sivir mới là thứ giúp họ giàu có. Tệ hơn, do nguyên tắc danh dự, Ziharo từ chối chiến đấu cho những kẻ tàn bạo. Còn với Sivir, vàng là vàng, không cần biết người trả nó có bàn tay đẫm máu ra sao.

Nhiều lính đánh thuê đồng tình với Sivir và âm mưu lật đổ Ziharo. Đêm trước ngày khởi sự, Ziharo biết về kế hoạch. Nổi giận, bà ra tay trước, dự định hạ sát người học trò cũ trong giấc ngủ. Sivir đã lường trước tất cả, và đánh bại Ziharo sau một cuộc đấu dao quyết liệt. Tuy nhiên, không cô nỡ ra tay. Những gì bà đã làm cho cô khi cô còn là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa đã ngăn cản cô. Ziharo bị bỏ lại giữa sa mạc với nửa bao da nước, một đồng xu và một lời chúc may mắn.

Chiến đoàn của Sivir nhanh chóng trở nên nổi tiếng. Quý tộc, thương nhân và các nhà sưu tầm thuê họ đánh trận hoặc tìm kiếm kho tàng hiếm lạ. Nhà thám hiểm sẵn sàng trả Sivir giá cao để đổi lấy tài năng băng qua lãnh địa nguy hiểm và dẫn lối đến di tích cổ của Shurima. Tù trưởng thuê đội của cô bảo vệ đất đai khỏi quân cướp Noxus, còn chiến tướng cần đến sự phục vụ của họ trong các chiến dịch để đảm bảo thắng lợi nhanh chóng.

Trong Năm Nghìn Bão, thành chủ Nashramae thuê Sivir tìm kiếm một thanh thập tự kiếm vốn là của thừa kế của ông ta. Ông cử vệ binh đi theo để đảm bảo, và sau nhiều tháng truy tầm, Sivir đã xác định được vị trí của thứ vũ khí. Cô lấy nó ra khỏi quan tài của một anh hùng đã bị quên lãng từ lâu, với thôi thúc lạ lùng rằng cả đời cô đã được dẫn dắt để tới đây. Thanh kiếm sáng ánh vàng và lục bảo, và dù rất cổ, lưỡi của nó vẫn sắc như thể mới rèn ra ngay hôm ấy vậy.

Sivir bị thanh kiếm thu hút, như thể nó đang chờ đợi cô. Khi đội trưởng đội cận vệ Nashramae lệnh cho họ quay lại chỗ ông chủ để lấy tiền thưởng, Sivir biết mình sẽ không bao giờ từ bỏ nó. Cô ném thanh kiếm thành một cánh cung, và hạ gục không chỉ viên đội trưởng mà còn thêm ba người nữa trước khi quay lại tay cô. Cô chưa từng sở hữu thứ vũ khí nào vừa tay và mạnh mẽ đến vậy. Khi cô bước ra khỏi lăng mộ, toàn bộ người của thành chủ Nashramae đã ngã xuống.

Truyện về những kỳ tích và sự cuồng bạo của Sivir trên chiến trường đã nổi tiếng khắp Shurima, nhưng càng ngày nó càng lan ra ngoài biên giới sa mạc. Ở Noxus, chuyện đó đến tai Cassiopeia, một nữ quý tộc tham vọng khao khát có cổ vật mà ả tin là ẩn giấu giữa trung tâm sa mạc. Cassiopeia không thiếu tiền, và đã thuê Sivir dẫn đường đến kinh đô đã biến mất từ lâu của Shurima.

Bản năng mách bảo Sivir không nên tin Cassiopeia, nhưng cô đâu thể bỏ lỡ một món hời như thế. Càng đi càng có nhiều người của Sivir bị cạm bẫy lấy mạng, song Cassiopeia từ chối quay đầu. Sau nhiều ngày lần mò trong bóng tối, Sivir và Cassiopeia cuối cùng cũng đến được nơi an nghỉ của các hoàng đế và Thể Thăng Hoa vĩ đại. Hai người nhìn thấy hầu hết là kiến trúc đã đổ nát từ hàng thiên niên kỷ trước, duy có một bức tường vẫn nguyên vẹn một cách màu nhiệm. Sivir cảm thấy máu cuộn trào khi nhìn vào những hình khắc trên đó, cảm giác quen thuộc như mê hoặc cô. Trong thời khắc bất cẩn đó, vận mệnh cô đã được quyết định.

Lợi dụng sự phân tâm của Sivir, Cassiopeia bước lại và cắm lưỡi dao vào lưng cô. Sivir đổ gục xuống trong đau đớn, máu thấm vào cát. Khi thanh thập tự kiếm bị giằng khỏi tay, các giác quan của cô mờ dần như ngọn nến trước gió. Hơi ấm bay biến khỏi cơ thể, theo đó, cái chết tràn vào.

Nhưng số phận Sivir chưa chấm dứt. Máu cô chảy ra đã hồi sinh vị tổ tiên, hoàng đế Azir, từ cõi vĩnh hằng. Ngài đưa cô đến Ốc đảo Bình minh, nơi có nguồn nước thiêng với khả năng hồi phục. Đã khô cạn cả ngàn năm, dòng nước trong pha lê lại tuôn chảy khi Azir xuất hiện. Nó bao bọc cơ thể Sivir, chữa lành vết thương chí mạng do Cassiopeia gây ra.

Sivir thở dốc tỉnh dậy, choáng váng và khó hiểu, như thể vừa bị lôi khỏi giấc mơ. Khuôn mặt thân quen mà mơ hồ nhìn cô trìu mến. Sivir chớp mắt, không chắc mình còn sống hay đã chết. Quanh cô, cát bụi xoáy tung cả trăm thước trên không, tạo thành đền đài, cung điện, và quảng trường. Thành phố Shurima cổ trỗi dậy từ lòng cát với tất cả sự huy hoàng và tráng lệ của nó, lơ lửng bên trên là Đĩa Mặt Trời tỏa sáng hơn nắng trưa. Azir trở lại, và kinh đô cổ được phục hồi nguyên trạng.

Sivir lớn lên giữa những truyện kể về Thể Thăng Hoa huyền thoại, nhưng cô nghĩ chỉ lũ trẻ con và đám ngốc mới tin vào điều hoang đường đó. Vây quanh bởi một thành phố đang dần dần tái hiện từ hư không, và đối diện cùng Hoàng đế đã mất từ lâu, Sivir bị chấn động đến tận tâm can. Mọi điều cô từng tin tưởng giờ đã hóa nghi ngờ.

Những lời của ông ta vẫn vang vọng bên tai, cô rút khỏi đời lính đánh thuê, tìm niềm an ủi trong từng trận đấu để kiếm vàng. Cô khó có thể chấp nhận mình là hậu duệ của một đế chế cổ xưa, và cố gắng xua tan suy nghĩ đó. Dù cho mọi điều Azir nói có là thật, chắc chắn chẳng ai đủ sức hợp nhất tất cả bộ tộc đã tứ tán của Shurima. Những chiến tướng hùng mạnh nhất có thể chỉ huy các lãnh thổ nhỏ một thời gian nếu có đủ tiền và chiến binh, nhưng vùng đất này sẽ không bao giờ tụ tập dưới một ngọn cờ, chứ đừng nói là cúi đầu trước một người – ngay cả khi ông ta thực sự là hoàng đế.

Khi Azir nỗ lực tái thiết đế chế một thời huy hoàng, Sivir bị giằng xé giữa những mối nghi ngờ ngày một gia tăng. Các thế lực đáng sợ đang xâm chiếm thế giới của cô, và dù tốt hay xấu, số phận đã cho cô một cơ hội mới.

Giờ cô phải chọn con đường của mình, và tạo nên một di sản mới.

NƯỚCNƯỚC

Sivir thấy cổ họng như đang bị thủy tinh vỡ đâm vào. Môi cô nứt nẻ, khô cháy. Đôi mắt không thể tập trung được nữa. Ta đã cho chúng thừa đủ thời gian để đi tiếp.

Cô dựa vào rìa một tảng đá. Đoàn người vẫn đang dừng lại bên bờ nước và chẳng có vẻ gì là sẽ lên đường ngay.

Tại sao lại phải là dân Kthaon? Trong cả đống bộ tộc muốn cô phải chết, lũ Kthaon là những kẻ dai dẳng nhất.

Sivir nhìn kỹ lại từng tên để tìm kiếm một dấu hiệu cho biết đoàn người sẽ tiếp tục chuyến hành trình. Cô xoay xoay vai, đánh giá xem mình có sẵn sàng đánh với nửa tá người không. Cô phải tập kích chúng mới có cơ hội thắng.

Ả Noxus đó đã nhanh tay hơn ta...

Sivir lắc đầu, cố gắng giữ mình tỉnh táo. Giờ không phải lúc cho những suy nghĩ đó. Ta sắp chết khô vì thiếu nước rồi. Sao ta lại không mang theo nhiều nước hơn nhỉ?

Cả thành phố như bùng lên. Dòng nước ào ạt tuôn ra từ những bức tượng theo lệnh của một Cổ Nhân. Ông đã chữa lành vết thương và cứu sống ta. Rồi ông bắt tay vào dựng lại những ngôi đền xung quanh mình, thốt lên những lời lẽ kỳ quái bằng một phương ngữ cổ mà cô chỉ hiểu được bập bõm. Tự nói với chính mình về một thành phố chết chỉ còn toàn cát là cát. Ta phải rời đi trước khi ông pháp sư đó quyết định nhấn chìm tất cả dưới đống bụi – hoặc đó là điều ta nợ ông.

Mỗi lần nuốt, cổ họng của Sivir lại đau nhói. Cô nhìn vũng nước lần nữa, một khoanh nhỏ màu nâu nằm chính giữa đoàn người.

Ta đã cho chúng một ngày, cô lý luận. Ta sẽ chết, hoặc chúng sẽ chết. Vì vài giọt nước hay vài đồng vàng. Sống ở sa mạc là thế đấy.

Cô chạy như bay tới tên đứng gác đầu tiên, thanh thập tự kiếm sẵn sàng. Liệu có đủ thời gian trước khi hắn kịp quay lại? Cô thầm đếm khoảng cách. Mười bốn bước sải. Mười hai. Mười. Hắn sẽ không phát ra nổi một tiếng động. Hai bước sải. Cô nhảy lên. Lưỡi kiếm bổ xuống, chém vào cổ kẻ canh gác.

Cô đâm sầm vào người hắn. Quán tính khiến cả hai lăn ra sau dải đá nơi hắn đang đứng. Sivir chộp lấy tay đối thủ. Hắn vùng vẫy, không chịu chấp nhận sự thật là hắn đã chết chắc. Hắn rên lên một tiếng rồi tắt thở. Người này đâu cần phải chết.

Sivir lại nghĩ đến lưỡi dao của Cassiopeia. Ả Noxus ấy cắm ngập nó vào ngực ta. Ta đã chết. Điều đó phải có ý nghĩa gì chứ.

Có tiếng ầm ầm ở đằng xa. Ngựa ư? Hay cát lở? Không có thời gian để thắc mắc nữa. Sivir trèo lên chỗ mấy tảng đá cứng. Không mất nhiều thời gian để những kẻ còn lại trong đoàn nhận ra tên gác đã biến mất. Mục tiêu tiếp theo đang tiến dần đến đỉnh cồn cát. Cô cần hạ hắn trước khi hắn kịp rời khỏi rìa cát. Công kích phải thật hoàn hảo. Cô ném thanh thập tự kiếm.

Nó trúng vào tên gác thứ hai, cắt hắn làm đôi. Thanh kiếm bay chếch lên trên, chậm dần khi tới đỉnh rồi đổi hướng. Trên đường bay trở lại phía cô, nó lướt qua cổ tên thứ ba. Giờ thì không còn thời gian để ném lần nữa – thanh kiếm đi hết quỹ đạo của nó và rơi xuống giữa vũng nước. Cô phải bắt được nó kịp lúc. Tập luyện suốt ngày cũng đến lúc có ích. Cô sẽ chụp lấy vũ khi và lộn nhào một vòng để hạ gục ba kẻ còn lại.

Nhưng trong lúc chạy, chân cô nặng như đeo chì, phổi cô bỏng rát vì không thể đưa đủ không khí vào đó. Ba mươi bước sải. Cô phải vượt qua quãng đường đó trước khi thi thể của tên gác thứ hai ngã xuống đất. Hai mươi bước sải. Cơ bắp nơi chân cô co rút lại, từ chối tuân theo mệnh lệnh của cô. Mười lăm bước sải. Cô thấy mình trượt chân và loạng choạng ngã xuống. Không. Vẫn chưa đến lúc.

Thế rồi, sớm hơn dự kiến, tên gác thứ hai đập mạnh vào đá. Không ai có thể bỏ qua tiếng động đó.

Một sai lầm là đủ. Dân Kthaon là thổ địa ở sa mạc. Những tên còn lại đã rút vũ khí trước khi cô kịp bước thêm một bước.

Thanh thập tự kiếm nằm trong vũng nước giữa chúng và cô. Cách chúng năm bước sải. Cách cô mười.

Ta có thể làm được. Phản xạ trong cơ thể Sivir thúc đẩy cô lao lên. Tuy nhiên, cô trượt chân, khựng lại và gần như té nhào về phía trước.

Không mang đủ nước. Chờ quá lâu để tấn công. Tính sai khoảng cách. Ta lại mắc phải những sai lầm này. Tại sao? Một phần trong tâm trí Sivir đã có câu trả lời. Cô nhớ lại thời khắc sau khi con dao của Cassiopeia xuyên vào lưng – cô còn không cảm nhận được lưỡi dao. Chỉ là một sức nặng đột ngột tước đoạt hơi thở và nghiền nát phổi cô.

"Ta đã hạ ba tên trước khi các ngươi nghe thấy tiếng ta," Sivir ho khẽ.

"Ngươi không có vũ khí," tên to con nhất nói.

"Chỉ vì ta không muốn máu các ngươi vấy vào nước thôi," cô nói dối.

Ba tên còn lại nhìn nhau. Chúng đã nhận ra ta.

"Một năm trước, ta hạ sát tù trưởng và hai tá chiến binh mạnh nhất của các ngươi vì một túi vàng. Cái giá quá rẻ cho mạng của chúng." Cô bắt gặp ánh mắt của ba tên Kthaon. Chúng đang tản ra, mưu tính bao vây cô.

"Số vàng kiếm được à?" cô chế nhạo. "Ta đánh bạc thua hết trong một tối."

"Chúng ta sẽ trả thù cho họ và cho sự lăng mạ của ngươi," tên to con nhất đáp trả.

"Đáng ra ta không nên làm thế," cô nói, "chỉ vì một nhúm vàng. Và đừng bắt ta phải cho các ngươi về chầu trời chỉ vì vài ngụm nước."

Gã thủ lĩnh Kthaon lo lắng cầm chắc vũ khí.

"Nói cho các ngươi biết, ta có thể đến chỗ thanh kiếm trước khi các ngươi kịp hành động," Sivir nhẹ nhàng bảo. "Và nếu ta di chuyển, các ngươi sẽ chết." Sivir chỉ vào vũng nước nâu. "Mạng sống của các ngươi đáng giá hơn thế."

"Thế thì chúng ta sẽ chết trong danh dự," tên đứng đầu quyết định, dù đồng bọn của hắn vẫn có vẻ ngần ngừ.

"Ta có cần thứ vũ khí đó để hạ hai mươi kẻ mà các ngươi muốn báo thù cho không?" Sivir cảnh cáo. "Các ngươi quá ít."

Ba tên bắt đầu do dự. Chúng biết danh tiếng của Sivir. Hai gã còn lại kéo tên to con nhất đi và trèo lên ngựa.

Sivir đến bên bờ nước.

"Chúng ta sẽ quay lại cùng tộc dân để báo thù."

"Nhiều người đã thử làm điều đó," cô nói. "Chưa kẻ nào thành công."

Sivir ấn cái lưỡi đã sưng phồng của mình lên vòm miệng, cố gắng chịu đựng. Từng phân trong người cô đều muốn quỳ xuống và uống cho thỏa thích. Ta phải đợi đến khi chúng đi qua cồn cát phía xa kia.

Khi đám Kthaon cưỡi ngựa bỏ đi, tiếng ầm ầm kỳ lạ lại vang lên. Nó ngày một lớn hơn. Không phải ngựa cũng chẳng phải cát lở. Sivir quay về hướng nguồn phát ra âm thanh và nhìn thấy bức tường nước cao gần một thước tràn xuống lòng sông cổ. Nước từ thành phố.

Khoảnh khắc dòng nước chạm tới Sivir, cô thấy một đợt khí lạnh ẩm ướt ở phía trước cơn lũ. Nó khiến cô choáng váng – như một nụ hôn bất chợt.

Đợt sóng đầu tiên đập mạnh vào đầu gối cô. Buốt như kim châm, nhưng khi nước bao quanh chân và eo, cái lạnh trở nên dịu dàng hơn. Sivir nằm đó để nước tẩy rửa khắp người. Cô có thể cảm thấy đất cát bị cuốn bay khỏi mái tóc đang bồng bềnh trên mặt nước.

Ta đã chết. Ta phải khiến chuyện đó có chút ý nghĩa chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play