Lâm Tạ cùng Diệp Thạch đàm luận một hồi, sau đó đã bị người gọi đi.

Lý Phi nhìn theo, giật giật khóe miệng.

Tính tình Bạch thiếu thật tốt, không có một chút nào giống như bên ngoài đồn đãicả.” Lý Phi cảm thán.

Lâm Tạ gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.” Bên ngoài đồn rằng Mộ Thần tính nóng như lửa, có cừu oán tất báo, giết người như ngóe, còn Bạch thiếu thì chính là người đi theo Mộ Thần trợ Trụ vi ngược.

Thiếu gia, ngài nghĩ như thế nào?” Lý Phi hỏi.

Lâm Tạ cúi đầu, trên gương mặt hơi ửng hồng, có chút chờ mong, lại có chút mê mang, “Ta cũng không biết.

Một nam tử như Mộ Viễn Phong, so với thì Dư Tấn tốt hơn rất nhiều.

Thật ra trước đó Lâm Tạ cũng có động tâm, nhưng bởi vì dung mạo, Lâm Tạ cũng không có nghĩ nhiều. Mà hiện tại, bởi vì thân phận của Mộ Viễn Phong mà Lâm Tạ cũng không dám nghĩ quá nhiều.

Thiếu gia, tay nghề của Mộ thiếu thế nào?” Lý Phi đổi đề tài, tò mò hỏi chuyện khác.

Lâm Tạ cười khen: “Rất là bất phàm!”

Tay nghề Mộ Thần thật sự quá tốt, đồ ăn Mộ Thần làm ra chẳng những hương vị tuyệt luân, hơn nữa nguyên khí còn nồng đậm, khiến người ta hận không thể đem nuốt luôn cả đầu lưỡi. Bạch thiếu thật sự là có phúc khí!

Thiếu gia thật may mắn, có thể ăn đượcđồ ăn do luyện dược sư cửu cấp làm.” Lý Phi hâm mộ nói.

Đúng vậy! Y thật sự nằm mơ cũng không dám nghĩ đến việc được ăn đồ do luyện dược sư cửu cấp làm! “Đây đều là nhờ phúc từ Bạch thiếu.” Lâm Tạ nói.

Đương lúc tâm tình Lâm Tạ khá là phức tạp, thì ngọc bội đưa tin trên tay đột nhiên vang lên.

Lâm Tạ lấy ra nhìn nhìn, sau đấy không tự chủ được nhăn lại mày.

Lý Phi tò mò hỏi Lâm Tạ: “Thất thiếu, là trưởng lão trong gia tộc gửi tin tới sao?

Lâm Tạ gật đầu: “Ừ.

Trưởng lão nói chuyện gì thế ạ?” Lý Phi hỏi.

Lâm Tạ cười khổ. Từ khi bị hủy dung, thái độ đám người trong gia tộc liền trở nên lạnh như băng, giống như y chỉ là một đống bùn nhão không trát được tường. Nhưng hiện tại một đống tiền bối trong gia tộc đều phát tin tới hỏi han y ân cần, Lâm Tạ thật sự cảm thấy da gà da vịt trên người đều nổi hết cả lên.

Họ nói, Mộ Thần vừa rời đi thì La Hòa liền bị cừu gia tìm tới cửa, phế đi đan điền, biến thành phế nhân, đời này sẽkhông thể luyện chế đan dược nữa.” Lâm Tạ nói.

Lý Phi bĩu môi, vui sướng khi người gặp họa: “Đáng đời.

Lâm Tạ gật đầu đồng ý, còn không đáng đời sao. Chỉ là không ngờ rằng tốc độ đám người nhanh tới vậy.

Nhưng mà cũng đúng, cơ hội lấy lòng Mộ Thần không phải lúc nào cũng có mà.

Này là do La Hòa đắc tội Mộ Thần không nhẹ, với lại cũng có nhiều người muốn lộ diện trước mặt Mộ Thần.

Cái sân mà La Hòa đang ở là do hắn thuê, bây giờ đan lô của Mộ Viễn Phong vẫn còn ở chỗ đó, không người nào dám động tới. Nghe nói luyện khí sư tiến đến quan khán có vô số kể, có rất nhiều người tò mò về tác phẩm luyện khí mấy năm trước của Mộ Thần.

La Hòa đã xảy ra chuyện, vậy Lâm gia thì sao ạ?” Lý Phi hỏi.

Lâm Tạ mím môi, có chút lo lắng nói: “Tạm thời không có việc gì.”

Lâm gia ở trong chuyện Mộ Viễn Phong cũng có một chân, chẳng qua hiện tại vẫn có rất nhiều người đang quan vọng, nếu Mộ Thần cố ý, vậy chỉ một câu của hắn thôi, Lâm gia lập tức sẽ tai ương ngập đầu.

Thiếu gia, lần này oan uổng Mộ Viễn Phong như thế, chỉ sợ…” Lý Phi có chút khó xử nói.

Lâm Tạ siết chặt tay lại. Chuyện đó Lâm Ngọc thật sự quá đáng, lúc ấy trưởng bối gia tộc vì muốn lấy lòng La Hòa và giữ gìn Lâm Ngọc, nên đều đứng ở bên Lâm Ngọc. Nếu Mộ Viễn Phong không phải là phụ thân của Mộ Thần, vậy đời này của hắn hoàn toàn sẽ bị hủy.

Trong thư trưởng bối còn nói, Dư Tấn trên đường về Dư gia đã xảy ra xung đột với người ta, chân bị đánh gãy, đời này sẽ không còn đứng lên được nữa.

La Hòa bị phế, Dư Tấn cũng xảy ra chuyện, mà tuy Lâm gia bởi vì y cùng Mộ Viễn Phong có chút quan hệ nên tạm thời không có động tĩnh gì, nhưng thật sự ra thì việc này Lâm Ngọc có trách nhiệm không nhỏ, cho nên, người đang nhìn chằm chằm Lâm gia cũng có không ít.

Tin do các trưởng bối gửi tới đại đồng tiểu dị, đều có ý đang sám hối về thái độ gia tộc đối với y này nọ, quanh co lòng vòng nói nọ kia, ý kêu y ở trước mặt Mộ Thần nói chút lời hay về gia tộc, rồi nếu như có thể đáp lên Mộ Thần thì còn tốt hơn nữa.

… …

Lâm thiếu tìm ta?” Mộ Thần ôn hoà hỏi Lâm Tạ.

Lâm Tạ gật đầu nói: “Ta quấy rầy đã lâu, ta nghĩ cũng nên cáo từ rồi.

Mộ Thần không hiểu hỏi Lâm Tạ: “Cáo từ? Nhưng mà ta nghe nói phụ thân đã tư định chung thân với ngươi rồi mà? Ngươi không lưu lại với phụ thân sao?

Mặt Lâm Tạ tức thời đỏ lên. Y từng nghĩ tới mọi phản ứng của Mộ Thần, duy độc chưa bao giờ nghĩ tới loại này. Bên ngoài nói Mộ Thần lãnh khốc vô tình, tâm tư biến hoá kỳ lạ, đa tài đa nghệ… nhưng lại không hề có ai nói rằng Mộ Thần là một người không đáng tin như vầy!

Mộ đại sư, ngài không để ý chuyện ta cùng phụ thân ngươi đến với nhau?” Lâm Tạ tò mò hỏi.

Mộ Thần đương nhiên nói: “Vì sao phải để ý? Ta đã tìm thầy xem bát tự cho các ngươi, không có chỗ nào xung đột hết.

Lý Phi đứng phía sau Lâm Tạ, ngốc hồ hồ trợn mắt há hốc mồm nhìn Mộ Thần.

Lâm Tạ không khỏi nghẹn lời nhìn Mộ Thần, mạch não của thiên tài quả nhiên khác người thường!

Lâm Tạ thở dài nói: “Phụ thân của ngài quá ưu tú, ta…” sợ là không xứng với hắn.

Nếu phụ thân ta biết ngươi khen hắn ưu tú, phụ thân nhất định sẽ rất cao hứng.” Mộ Thần cắt ngang lời Lâm Tạ.

Lâm Tạ: “…”

Mộ Thần nói với Lâm Tạ: “Lâm thiếu, ngươi đã tới đây nhiều ngày nhưng vẫnchưacùng phụ thân ta giao lưu tình cảm nhỉ.

Lâm Tạ: “…”

Lâm Tạ nhìn Mộ Thần như còn muốn nói điều gì, Mộ Thần đã đứng lên nói: “Ài,Lâm thiếu à, giờ ta có hơi bận, nếu ngươi có chuyện gì thìthương lượng cùng phụ thân ta đi ha.

Lâm Tạ: “…”

Mộ đại sư, ta…” Lâm Tạ gọi lại Mộ Thần.

Mộ Thần xoay người cười cười với Lâm Tạ, lần thứ hai cắt ngang lời Lâm Tạ: “Lâm thiếu, dung mạo ngươi khá là xinh đẹp, nếu ngươi nguyện ý gả cho phụ thân ta, ta tin tưởng đó là phúc khí của phụ thân ta.

Lâm Tạ: “…”

Mộ Thần cười cười, không chút do dự ly khai.

Lý Phi nhìn theo bóng dáng Mộ Thần, hồi lâu sau vẫn không hoàn hồn được, “Tính cách Mộ đại sư thật đặc biệt!

Lâm Tạ giật giật khóe miệng: “Đúng là khá đặc biệt.

Không ngờ Mộ Thần lại là người như vậy, những lời đồn đãi ngoài kia hoàn toàn chính là lừa gạt.

Lúc trước y còn nghĩ rằng Mộ Thần sẽ phản đối chuyện của Mộ Viễn Phong, nhưng không nghĩ tới Mộ Thần lại có thái độ này, quả thực giống như hận không thể sớm “gả” Mộ Viễn Phong ra ngoài ấy.

Lâm Tạ nhắm mắt lại, trong lòng mơ hồ có thêm mấy phần mong chờ.

… …

Mộ Thần đi vào luyện khí thất Bạch gia.

Ngươi đã đến rồi? Chuyên phụ thân ngươi đã dàn xếp ổn thỏa chưa?” Lăng Xuyên hỏi.

Mộ Thần gật đầu nói: “Đều đã dàn xếp tốt.

Lâm gia Thất thiếu không tồi, chỉ là người nhà của ythì…” không ra làm sao cả.

Nếu Lâm Tạ gả cho phụ thân thì y chính là người Mộ gia, Lâm gia cũng không quan trọng.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Lăng Xuyên gật đầu đồng ý: “Phụ thân ngươi có thân phận như vậy, muốn tìm được một người không rắp tâm cũng khó khăn, mà bản thân Lâm gia Thất thiếu thì chính là một ngườitốt.” Về phần Lâm gia, một cái gia tộc nhỏ mà thôi, làm không ra mưa gió gì.

Mộ Thần nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

Không nói về chuyện này nữa.Đan thuật của ngươi đã lên cửu cấp, luyện khí thuậtcùng trận pháp thuật của ngươi có ta cùng nhạc phụ ngươi hỗ trợ, tăng lên bát cấp hậu kỳ thậm chí là cửu cấp thì hẳn không phải việc khó, nhưng mà minh văn cùng phù chú thì chúng ta không giúp được ngươi rồi.” Lăng Xuyên bất đắc dĩ nói.

Khác nghề như cách một ngọn núi. Tuy năm môn học thuật đều liên lụy lẫn nhau, nhưng chia ra đã lâu, chung quy liên hệ vẫn có hạn.

Mộ Thần mím môi nói: “Thật ra tronglinh hồn lực ta thu từ Trang Thiên Dương một ít tri thức về minh văn và phù chú, đáng tiếc làtình thế lúc trước quá mức cấp bách, nên không thể bảo lưu toàn bộ.” Nhưng dựa vào đống ký ức vụn vặt này, tăng hai môn học thuật này tới bát cấp hậu kỳ vẫn là có thể.

Lăng Xuyên bất đắc dĩ: “Ngươi loạn tưởng gì thế? Trong tình huống lúc trước,đương nhiên bảo mệnh quan trọng hơn.

Mộ Thần nói: “Ta hiểu, chỉ là đôi khi nghĩ tới thì vẫn còn có chút tiếc nuối.

Có đượcchỗ tốt lớn như vậy rồi thìkhông nên oán giận, lòng người không đủ rắn nuốt voi.” Lăng Xuyên lắc đầu nói.

Mộ Thần nghiêng đầu cười: “Ông ngoại, ta chỉnghĩ chút mà thôi.

Lăng Xuyên hỏi Mộ Thần: “Về minh văn cùng phù chú, ngươi có tính toán gì không?

Ta tính chờ sau khi hội đấu giá chấm dứt thì sẽ đinhững nơi kháctìm thử xem.” Mộ Thần thở ra một hơi nói.

Lăng Xuyên gật đầu: “Cũng tốt.

Thăng cấp võ thánh cần phải có tâm tình, đi dạo mọi nơi cũng có lợi tăng lên tâm tình, Mộ Thần đã là võ tôn bát tinh, tuy thủ đoạn Mộ Thần nhiều kiểu nhiều loại, coi như cũng ngang với võ thánh tam tinh như hắn, nhưng nếu thật sự đánh cuộc chiến sinh tử, Mộ Thần không thể thắng.

Trước khi ngươi rời đi, ta sẽ luyện chế vài kiện pháp khí cửu cấp cho ngươi để bảo mệnh.” Lăng Xuyên nghĩ nghĩ rồi nói.

Mộ Thần phải rời khỏi, Diên Tinh khẳng định cũng sẽ đi theo, cho Mộ Thần cũng chính là cho Diên Tinh.

Làm phiền ông ngoại.” Mộ Thần cung kính cảm tạ.

Lăng Xuyên liếc xéo, lần trước Mộ Thần luyện chế ra được đan dược cửu cấp, cuối cùng dùng phương thức chơi đoán số quyết định sẽ cho ai.

Lăng Xuyên vận may không tốt, bại bởi Bạch Thần Tinh, đan dược liền về tay Bạch Thần Tinh.

Lăng Xuyên bĩu môi, thầm nghĩ tên Bạch Thần Tinh kia thật không biết điều, cũng không biết kính cho trưởng bối, thắng liền lấy đi đan dược, sau đấy ăn luôn.

Nếu như viên đan dược đó về tay hắn, trình độ luyện khí của hắn chắc chắn sẽ tăng lên.

Diên Tinh cũng thật là, đan dược trân quý như vậy lại đề nghị chơi đoán số quyết định, không biết là hắn không am hiểu trò chơi đoán số đó à! (Mấy chương trước kể là do Mộ Thần nghĩ ra trò đoán số nhưng mấy chương sau lại nói là Diệp Thạch nghĩ? Coi như bug đi mấy má ha)

Thế nhưng hắn tức nhất chính là Khúc Khôn, lúc Bạch Thần Tinh thắng, Khúc Khôn vậy mà lại cười vui vẻ như thế.

Khúc Khôn thật ra cũng không thích Bạch Thần Tinh, nhưng khi Bạch Thần Tinh thắng hắn, Khúc Khôn lại cười tới sáng lạn như vậy, có thể đoán được Khúc Khôn chán ghét hắn biết bao nhiêu.

Đến cấp bậc võ thánh rồi thì thăng cấp liền vô cùng khó khăn, dựa vào viên Đằng Long Kinh Thiên Đan kia, tu vi Bạch Thần Tinh đã sắp đuổi theo hắn, nhớ tới thật sự là quá khó chịu.

Mộ Thần hỏi Lăng Xuyên: “Ông ngoại làm sao vậy?

Ngươi cũng thật là, Diên Tinh nói cái gì thì làm cái đó liền à? Y nói chơi đoán số ngươi liền chơi đoán số?! Ngươi không thể có chút chủ kiến sao!” Lăng Xuyên tức giận trừng Mộ Thần.

Mộ Thần hết sức vô tội nhìn Lăng Xuyên: “Ông ngoại, là do ngài nói muốn ta nghe lời Diên Tinh, tận lực đối với Diên Tinh nói gì nghe nấy cơ mà!

Lăng Xuyên: “…” Hắn đây là lấy đá đập chân mình sao?

Lăng Xuyên nói với Mộ Thần: “Cho nên, lần sau ngươi luyện đan dược ra, Diên Tinh nói chơi đoán số, ngươi còn chơi đoán số?

Mộ Thần gật mạnh đầu, đương nhiên nói: “Chứ gì nữa,chơi đoán số cũng không có gì không tốt,công bằng công chính vậy mà.

Lăng Xuyên: “…” Cho nên, hắn hẳn là nên đi nghiên cứu trò chơi đoán số?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play