“Ngươi sao lại không có gì đẹp? Ngươi là đẹp nhất, cả vạn vật ở Trung Châu đều không bằngmột nửa phong tình của ngươi.” Lăng Xuyên ôn nhu nói với Khúc Khôn.
Khúc Khôn lập tức run rẩy, “Ngươi đừng nói nữa.” Hắn mới vừa ăn no, đây là muốn ói ra đâu.
“A Khôn, ta nghe nói rằng, ngươi không hài lòng đối với năng lực của ta sao?” Lăng Xuyên ủy khuất hỏi Khúc Khôn.
Khúc Khôn quay mặt đi, gương mặt vặn vẹo, “Ngươi… cách ta xa chút đi.”
Lăng Xuyên vừa mới tới gần, Khúc Khôn lập tức có loại cảm giác như đang bị Lăng Xuyên áp đảo.
“Nghe nói ngươi rất bất mãn đối với năng lực của ta.” Lăng Xuyên nửa ngồi xổm bên người Khúc Khôn, cầm bàn tay Khúc Khôn lên hôn hôn, rồi hỏi.
Khúc Khôn lắc lắc tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng thì thế nào?”
“Không thế nào cả,ta chỉ là nghĩ, ta đã sinh mãnh như vậy rồi mà ngươi còn không hài lòng, thật sự ngoài ý muốn của ta, nhưngyên tâm, ta sẽ không ngừng cố gắng hơn.” Lăng Xuyên khẽ vuốt ve gương mặt Khúc Khôn, nói.
Khúc Khôn đen mặt. Cái tên Lý Phôi chết tiệt kia dám cáo hắc trạng với Lăng Xuyên, đúng là nên sát ngàn đao.
Khúc Khôn mím chặt môi, cuối cùng cũng vẫn không chịu thừa nhận năng lực Lăng Xuyên rất tốt, phi thường tốt.
Lăng Xuyên lấy ra một phương thuốc, đưa cho Khúc Khôn nhìn, nói: “Đây là thứ ta chuẩn bị cho ngươi, ngươi xem đi, nếu ngươi cảm thấy tốt, ta sẽdùng nó.”
Khúc Khôn không rõ, đưa ánh mắt thô sơ đảo qua phương thuốc, sau đó trái tim hắn như ngừng đập. Hắn mặc dù không phải y sư, nhưng cũng biết rõ mấy thứ trong phương thuốc này đại biểu cho cái gì. Tên Lăng Xuyên cầm thú chết tiệt!
Khúc Khôn giựt lấy phương thuốc, xé nát.
“Được!Ngươi lợi hại, ngươi lợi hại nhất!Ngươi kim thương bất ngã, một trăm nữ nhân cũng không thỏa mãn nổi ngươi, một trăm nữ nhân cộng thêm một trăm nam nhân cũngvẫn không chịu không nổi ngươi!Ngươi bản lĩnh lớn nhất, trước chưa từng có ai, sau càng không có người nào, đã đượcchưa!!!?” Khúc Khôn buồn bực nói.
Lăng Xuyên cười: “A Khôn, ngươi khen ta như vậy, thật sự làm ta thụ sủng nhược kinhđó nha.”
Khúc Khôn thở phì phì nằm trên xích đu, hai mắt nhắm nghiền.
Khúc Khôn vẫn không mở mắt ra, giọng nói tràn đầy đề phòng: “Ngươi muốn gìnữa?”
“Ta nghe nói khẩu vị ngươi rấttốt, ta có mang chút đồ ăn tới cho ngươi.” Lăng Xuyên nói.
“Ta chỉ là đột nhiên khẩu vị tốt, ta không có mang thai…” Khúc Khôn như lâm đại địch nhìn Lăng Xuyên.
Lăng Xuyên gật đầu ra vẻ hiểu, nói: “Ta biết, nhưng ngươi là phu nhân của ta, bất luận ngươi có mang thai hay không, ta cũng không thể không mang đồ ăn cho ngươimà.”
Khúc Khôn hết sức nghi hoặc nhìn Lăng Xuyên: “Ngươi đang đánh chủ ý quái quỷ gì đây?”
Lăng Xuyên vô cùng ủy khuất nói: “Tại trong mắt ngươi, ta chính là cái loại người chỉ biết đánh chủ ý xấunhư này sao?”
Khúc Khôn bất đắc dĩ nhìn Lăng Xuyên, nói: “Nếu không phải vậy thì ngươi cảm thấy ngươi là hạng người gì đây?” Năm đó thì không nói tới, nhưng bắt đầu từ lúc hắn gặp được Lăng Xuyên lần thứ hai, hắn đã cảm thấy Lăng Xuyên không có lúc nào là không đánh chủ ý xấu.
Lăng Xuyên: “…”
Mộ Thần đi vào phòng ngủ, liền thấy Diệp Thạch chống cằm, vẻ mặt rầu rĩ.
Đại Bảo, Tiểu Bảo thì đang nhàm chán lăn tới lăn lui bên chân Diệp Thạch.
Mộ Thần thấy Diệp Thạch như vậy thì hỏi: “Làm sao vậy? Tâm tình không tốt?”
Diệp Thạch buồn rầu cáo trạng với Mộ Thần: “Ông ngoại cứ luôn đoạt đồ ăn của ta, ông ngoại còn đoạt của cả Đại Bảo vớiTiểu Bảo nữa, nói tiểu hài tử ăn nhiều sâu răng, không tốt…” Diệp Thạch dừng một chút lại nói, “Nhưng chủ yếu vẫn là đoạt đồ ăn của ta.”
“Nếu ông ngoại đoạt của ngươi, vậy ngươi đi đoạt lại đồ ăn củaông ngoại là được rồi.” Mộ Thần cười cười đề nghị.
Diệp Thạch nâng cằm nhìn Mộ Thần, tức giận nói: “Ông ngoại không có đồ ăn.”
“Sao ông ngoại lại không có đồ ăn được, Lăng ông ngoại điều ba vị linh đầu bếp thất cấp từ Lăng gia lại đây cho ông ngoại mà.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch trợn to mắt: “Chuyện khi nào cơ?Sao ta lại không biết?”
Mộ Thần cười: “Ba vị linh đầu bếp vừa mới đến hôm nay.”
Diệp Thạch vuốt cằm, trong mắt hiện lên vài phần hiểu rõ: “Có phải donăng lực Lăng ông ngoại không được, sợ Khúc ông ngoại ghét bỏ hắn, cho nên mới cố ý từ nơikhác bù lại không?!”
Mộ Thần: “…” Năng lực Lăng Xuyên mà còn không được, vậy chỉ sợ không ai dám nói mình năng lực mạnh rồi.
“Làm sao ngươi biết năng lực ông ngoại không được?” Mộ Thần tò mò hỏi Diệp Thạch.
Diệp Thạch nhún vai nói: “Khúc ông ngoại nói đó.”
“Ta cảm thấy hình như ông ngoại đang mang thai.” Diệp Thạch nâng cằm nói.
Mộ Thần hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì ông ngoại càng ngày càng ăn nhiều, hơn nữa càng ngày càng thích ăn ngọt với chua.” Diệp Thạch nghiêm túc nói.
Mộ Thần: “…” Hẳn là Khúc Khôn thật sự đang mang thai, dù sao cầm thú Lăng Xuyên kia gần đây vậy mà không hề đụng tới Khúc Khôn, đây không phải là rất kỳ quái sao?
“Nhưng mày sư do Lăng ông ngoại phái tới lại nói Khúc ông ngoại không có mang thai.” Diệp Thạch nói.
Mộ Thần cười khẽ, nói: “Ngươi nghĩ, lời của Lăng ông ngoại có thể tin sao?”
Diệp Thạch đảo mắt, lắc lắc đầu. Lăng ông ngoại nói dối hết bài này đến bài khác, không có chút đứng đắn nào.
Mộ Thần nghiêng đầu: “Vậy ngươi cảm thấy, lời mà người của Lăng ông ngoại nói ra có thể tin sao?”
Diệp Thạch trợn lớn mắt: “A! Ông ngoại thật sự mang thai?”
Mộ Thần cười không nói, đôi mắt Diệp Thạch nhất thời biến ảo vô thường.
Gương mặt Diệp Thạch nóng lên, Đại Bảo Tiểu Bảo nói như vậy, làm Diệp Thạch cảm giác như hai đứa nhỏ này đang nói y chính là một người chỉ biết ăn no mang thai, mang thai ăn no.
“Tiểu Bảo thật lợi hại, biết nói từ ‘mang thai’ rồi, còn Đại Bảo thì vẫn cả ngày ‘ăn ăn’.” Mộ Thần tràn đầy tán thưởng nhìn Tiểu Bảo.
Đại Bảo ngẩng đầu, ánh mắt dạo qua một vòng trên mặt Mộ Thần, miệng “Ăn, ăn, ăn…” liền biến thành “Mang thai, mang thai, mang thai…”
Diệp Thạch nhìn Đại Bảo: “Đại Bảo học thật nhanh.”
Lúc Khúc Khôn đi vào, Đại Bảo và Tiểu Bảo đồng thời chuyển ánh mắt về phía Khúc Khôn, phi qua ôm đùi Khúc Khôn, vẻ mặt cầu biểu dương gọi thẳng “Mang thai”, Khúc Khôn lập tức đen mặt.
“Ngươi mang thai?” Khúc Khôn hỏi Diệp Thạch.
Diệp Thạch lắc đầu: “Không có ạ.” Y mới vừa sinh thôi mà, làm gì nhanh mang thai như vậy được.
Khúc Khôn đen mặt, nói: “Ngươi không có mang thai thì dạyĐại Bảo, Tiểu Bảo kêu làmgì! Từ ‘mẫu phụ’ còn chưa có học kêu được, liền dạy mấy thứ loạn thất bát tao rồi!”
Diệp Thạch: “…” Y không có cố ý dạy mà! Đại Bảo, Tiểu Bảo là vô sự tự thông đấy chứ.
“Ông ngoại, có việc sao ạ?” Mộ Thần hỏi.
Khúc Khôn liếc mắt nhìn hai người một cái, hỏi: “Có đồ ăn không?”
“Không có.” Diệp Thạch có hơi chột dạ nói.
Trên mặt Khúc Khôn lập tức hiện lên vẻ thất vọng.
“Lăng ông ngoại có điều ba vị linh đầu bếp từLăng gia qua đây đó ông ngoại.” Diệp Thạch nói.
Mộ Thần gật đầu nói: “Đúng vậy đó ông ngoại,nghe nói, ba vị linh đầu bếp kia cótay nghề không tồi, ông ngoại ngài có thể thử xem.”
“Nhưng đó chính là người của Lăng Xuyên.” Khúc Khôn có chút khó chịu nói thầm.
Mộ Thần cười cười nhìn Khúc Khôn: “Ông ngoại, người của Lăng ông ngoại không phải là càng tốt sao? Ngài không thể cứ luôn đểLăng ông ngoại chiếm tiện nghi như vậy, ngẫu nhiên cũng phải chiếm về chứ.”
Khúc Khôn như có điều suy nghĩ mà nhìn Mộ Thần, trịnh trọng gật đầu: “Nói không sai.”
Diệp Thạch nhìn bóng dáng Khúc Khôn rời đi, sau đó nhìn qua phía Mộ Thần, tràn đầy cảm thán nói: “Mộ Thần, tài ăn nói của ngươi thật tốt.”
Mộ Thần cười: “Ta nghĩ, trong một thời gian ngắn, hẳn là Khúc ông ngoại sẽ không tới đoạt đồ ăn của ngươi đâu.”
Nếu như Lăng Xuyên ngay cả đồ ăn cho Khúc Khôn cũng chiếu cố nổi, vậy hắn cũng quá không nên việc rồi.
Diệp Thạch khẽ đảo mắt, nói: “Mẫu phụ nói, ngươi thích nhất là nói hưu nói vượn, đổi trắng thay đen.”
“Khúc nhạc phụ nói như vậy?” Trên mặt Mộ Thần không khỏi hiện lên vài phần nghi hoặc, hình như hắn không có đắc tội vị nhạc phụ này thì phải, sao lại bị Khúc nhạc phụ nói như vậy nhỉ?
Mộ Thần hồ nghi nhìn Diệp Thạch: “Khúc nhạc phụ cụ thể nói như thế nào?”
Diệp Thạch: “Mẫu phụ nói, lúc ngươi nhàn hạ không luyện đan liền cùng phụ thân nói hưu nói vượn, cố tình vị phụ thân đầu gỗ kia còn coi lời ngươi nói như lời hội thánh đức chúa trời mẹ, tin tưởng không chút nghi ngờ.”
Mộ Thần: “…”
Theo hiểu biết của hắn, hai vị nhạc phụ đã viên phòng rồi.
Lúc trước hắn còn cảm thấy Bạch Thần Tinh không đủ rõ rang. Bạch Thần Tinh không đủ rõ ràng chỗ nào?! Mình và Bạch Thần Tinh chỉ vừa mới nói buổi sáng, vào ban đêm Bạch Thần Tinh liền không chờ đợi được mà ăn sạch Khúc nhạc phụ. Nhưng mà ăn sạch sẽ rồi lại đổ hết mọi chuyện lên trên đầu hắn, đúng là tính một kế rất tốt!
Mộ Thần xấu hổ cười trả lời: “Không có gì, ta chỉ đề nghị một vài câu thôi.”
Hắn còn tưởng phẩm hạnh của Bạch nhạc phụ tốt hơn Lăng ông ngoại chứ, quả nhiên là hắn suy nghĩ quá nhiều, hai người này đều không phải thứ gì tốt cả.
Tốc độ của Bạch gia cùng Lăng gia rất nhanh, hắn chân trước vừa thả ra tin tức, chân sau Bạch gia cùng Lăng gia liền mỗi bên đưa ba vị luyện dược sư thất cấp hậu kỳ lại đây cho hắn chọn lựa. Sáu người này, đều là người nổi bật trong đám luyện dược sư thất cấp ở Trung Châu, đều là gần đây mới gia nhập Bạch gia và Lăng gia, vả lại đều tự nguyện ký kết văn tự bán đứt.
Mộ Thần ban đầu chỉ tính bồi dưỡng ra hai người, nhưng sau đó đắn đo một hồi, liền trực tiếp bồi dưỡng luôn sáu người, tính chờ trong sáu người này ra được hai vị luyện dược sư bát cấp thì liền dừng tay.
“Sáu người kia có thể ra hai vịluyện dược sư bát cấp sao?” Diệp Thạch hỏi.
Mộ Thần nói: “Hẳn là có thể.”
Có thể trở thành luyện dược sư thất cấp hậu kỳ, tư chất không thể nào kém được. Mấy vị luyện dược sư đó kinh nghiệm cũng rất phong phú, chỉ là khiếm khuyết một chút cơ duyên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT