Chung quanh có không ít người xem cuộc chiến, nhìn thấy chiến đấu đã chấm dứt, một đám sắc mặt ngưng trọng rời đi.
“Trần thiếu, ân cứu mạng lúc trước, Tĩnh Nguyệt ở chỗ nàycảm tạ.” Hà Tĩnh Nguyệt đi đến trước mặt Mộ Thần, cung kính nói.
Lúc nãy Mộ Thần còn đang hưng trí đối phó thú triều, nhưng xa xa nhìn thấy khí tượng chiến đấu, lập tức giận tím mặt, chạy như điên tới đây. Lúc đó Hà Tĩnh Nguyệt không rõ sao Mộ Thần lại nổi giận lôi đình, nhưng khi nhìn thấy Bạch Diên Tinh, Hà Tĩnh Nguyệt cuối cùng cũng rõ ràng.
Mộ Thần hẳn là thật sự rất thích Bạch Diên Tinh, nổi cơn giận dữ vì lam nhan cơ mà.
“Công nhấc tay mà thôi, ở trận pháp tháp ta từngđược Hà tiền bối chiếu cố, làm chút chuyện trong khả năng cũng là điều phải.” Mộ Thần cười nói.
Hà Tĩnh Nguyệt nhịn không được hơi đổi sắc mặt, nhìn thấy Mộ Thần biến sắc mặt, từng gặp qua một mặt tâm ngoan thủ lạt, trở mặt vô tình của Mộ Thần; hiện tại Mộ Thần lại khôi phục thành vẻ mặt hiền lương khiêm cung, Hà Tĩnh Nguyệt chỉ cảm thấy đáy lòng phát lạnh.
Diệp Thạch chớp chớp đôi mắt: “Hà tiểu thư, là Mộ Thần nha, ngươi không cần gọi hắn là Trần Mộc nữa, Trần Mộc là tên giả.”
Ô Cẩm Tước kinh hô một tiếng: “Hắn là Trần Mộc? Trần Mộc không phải là…” Người quái dị sao?
Ô Cẩm Tước bỗng nhiên kịp phản ứng, đúng rồi, Mộ Thần có dùng dị hỏa! Nàng thế nào cũng không nghĩ tới, Mộ Thần lại thật có dị hỏa. Ô Phượng cô cô không có đoán sai, dị hỏa quả nhiên bị Mộ Thần lấy đi.
Không ngờ Trần Mộc lại lợi hại như vậy, khó trách Ô Phượng lại tìm Trần Mộc chiếu cố cho nàng, mệt nàng còn tưởng rằng cô cô suy nghĩ nhiều, tìm Trần Mộc chiếu cố nàng là đang làm điều thừa.
Diệp Thạch kéo tay Mộ Thần, có chút thần bí nói: “Ta sợ Mộ Thần trêu hoa ghẹo nguyệt, Mộ Thần liền cố ý giả xấu, không để cho người khác nhớ thương tới.”
Ô Cẩm Tước cười khan: “Vậy hiện tại ngươi không sợ Mộ Thần bị người khác nhớ thương sao?”
Diệp Thạch giơ giơ nắm tay lên, uy phong lẫm liệt nói: “Không sợ, ai nhớ thương taliềnđánh người đó.”
Diệp Thạch bĩu môi: “Ai bảo ngươi tốt như vậy, ta không thể không giám sát chặt chẽ thêm một chút.”
Một con hổ màu xanh nhảy lên đầu vai Mộ Thần, con hổ xanh vừa nhìn thấy Diệp Thạch thì nhất thời phát ra một tiếng thét chói tai.
“Tiểu bạch kiểm, sao ngươi lại tìmmột bạn lữ như vậy!Khí tức trên người ykhiến bản tông rất chán ghét! Tiểu bạch kiểm, ngươi bỏ y đirồi đi tìm người khác được không?Ở chỗ này mỹ nữ soái ca nhiều như vậy…”
“Câm miệng!” Mộ Thần hung dữ quát.
Diệp Thạch hung hăng trừng mắt con hổ xanh, nói: “Con mèo hoang nhỏ, ngươi gọinữa đi, ngươi gọi tiếp thì xem bổn hoàng làm thế nào thu thập ngươi.”
“Tên ngu ngốc ngươi, ngươi lại còn nói bản tôn là mèo!?” Con hổ xanh rít gào giận dữ.
“Ngươi bộ dáng như mèo, chẳng lẽ còn muốn bổn hoàng gọi ngươi là gấu sao?” Diệp Thạch cười lạnh.
“…Bản tôn khôngchấp nhặt với ngươi.” Hổ xanh hét lên một tiếng, rút về trong thức hải Mộ Thần.
Mộ Thần cười nói với Diệp Thạch: “Thạch Đầu thật lợi hại, tên kia luôn vẫn kiệt ngạo bất tuân, nhưng nhìn thấy ngươi đã lập tức trốn đi.”
Diệp Thạch lắc đầu nói: “Vừa nhìntên đó liền biết thiếu đòn, không đánh không được.”
“Kế tiếp muốn đi đâu?” Mộ Thần hỏi.
“Phụ thân có cho ta bản đồ, vật kia có khả năng tổng cộng ở tám chỗ.” Diệp Thạch nói với Mộ Thần.
“Dù sao cũng không có mục tiêu khác, đi tìm từng chỗ một đi.” Mộ Thần không cần nghĩ ngợi liền nói.
Diệp Thạch gật đầu: “Được!”
Diệp Thạch chuyển hướng nói với mọi người Bạch gia: “Các ngươi tự mình đi chơi đi, không cần lo cho ta, ta muốn cùng Mộ Thần đi tìm vài thứ.”
“Bạch thiếu không đồng hành với chúng ta sao?” Một võ hoàng tam tinh trong Bạch gia hỏi.
Diệp Thạch lắc đầu: “Không, ta và Mộ Thần còn có những chuyện khác.”
“Thế nhưng…”
Đôi mắt Mộ Thần không tốt liếc nhìn người Bạch gia đang tính nói chuyện, đối mặt với tầm mắt lạnh như băng của Mộ Thần, người nọ ngượng ngùng câm miệng.
Ánh mắt Mộ Thần lạnh lẽo đảo qua mọi người Bạch gia, vừa rồi Diệp Thạch bị đám Trang Cẩn nhằm vào, Bạch gia vậy mà không có ai xuất đầu cho Diệp Thạch. Tuy rằng với thực lực những người Bạch gia tiến vào thì có ra tay cũng không giúp được cái gì, nhưng trong lòng Mộ Thần vẫn là có chút khó chịu.
Diệp Thạch mặc dù là con của Bạch Thần Tinh, nhưng y trưởng thành ở bên ngoài, đám người Bạch gia này lại sinh trưởng ở trong Bạch gia, chỉ sợ vẫn còn coi Diệp Thạch thành người ngoài.
“Mộ Thần.” Hà Tĩnh Nguyệt hơi bất an gọi một tiếng.
Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày, nàng đã sớm biết Thiên Cơ Bí Cảnh rất nguy hiểm, nhưng phải tiến vào mới biết được nguy hiểm tới trình độ nào, không có Mộ Thần bên cạnh tương trợ, bằng thực lực đám người trận pháp tháp, chỉ sợ sẽ dữ nhiều lành ít.
Mộ Thần nhíu mày nói: “Hà tiểu thư, trước khi tiến vào ta đã đáp ứng với Hà tháp chủ sẽ chiếu cố người trận pháp tháp, thế nhưng ta còn có chuyện quan trọng khác, chỉ sợ không thể đồng hành với mấy vị.”
Hà Tĩnh Nguyệt cắn chặt răng, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng.
“Nhưng mà...” Mộ Thần vung tay lên, bốn con Thôn Thiên Phong bay ra, “…Bốn conThôn Thiên Phong này đều là lục cấp, ta đã giải trừ khế ước, Hà tiểu thư nhận chủ đi.”
Hà Tĩnh Nguyệt vui mừng không thôi, bốn con Thôn Thiên Phong lục cấp tương đương với bốn võ hoàng.
“Đa tạ Mộ thiếu.” Hà Tĩnh Nguyệt vội cảm ơn.
Mộ Thần thản nhiên nói; “Nhấc tay mà thôi.”
Diệp Thạch nhìn nhìn Hà Tĩnh Nguyệt, lại nhìn nhìn Mộ Thần, muốn nói cái gì nhưng lại thôi.
Hà Minh cúi đầu, vẻ kiêu ngạo ngày xưa đã không cánh mà bay, nhìn bốn con Thôn Thiên Phong trên tay Hà Tĩnh Nguyệt, Hà Minh nhịn không được mà cực kỳ hâm mộ.
Bốn con Thôn Thiên Phong lục cấp tương đương với bốn võ hoàng, nếu thứ này là của mình, như vậy thực lực của mình tất nhiên sẽ đột nhiên tăng mạnh, đáng tiếc…
Hà Minh từng nghĩ rằng thực lực một võ hoàng như mình đã đủ xuất sắc, nhưng khi xem cuộc chiến của Mộ Thần với đám người Trang Cẩn, Hà Minh mới biết được cái gì là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Trong bí cảnh này còn không biết tiềm tàng bao nhiêu cao thủ.
“Chúng ta đi thôi.” Mộ Thần nắm tay Diệp Thạch, mười ngón nắm chặt nhau, nhanh chóng rời đi.
“Sao ngươi lại đưaThôn Thiên Phong cho Hà Tĩnh Nguyệt?Không phải ngươi nóirằngthứ tốt tốt nhất không nênđưa ra ngoài sao?” Thoát khỏi tầm mắt của mọi người, Diệp Thạch nhíu mày, có chút lo lắng hỏi.
Thôn Thiên Phong là do Mộ Thần và Diệp Thạch cùng nhau nuôi, Diệp Thạch đối với Thôn Thiên Phong có một cỗ tình cảm rất đặc biệt.
Mộ Thần híp mắt hỏi: “Ghen tị?”
Diệp Thạch không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ mở đôi mắt trông mong nhìn Mộ Thần.
Mộ Thần cười: “Chỉ là tạm thời thôi, Thôn Thiên Phong ta cho nàng ta đều là đực, ở trên bọn nó ta có bỏ thêm vài thứ, trừ khi ở lì trong bí cảnh, nếu không ra ngoài sẽ tự nhiên tử vong.”
Hà Hiền âm thầm hít nhẹ một hơi, loại Thôn Thiên Phong thượng cổ dị trùng này ông cũng rất động tâm. Nhưng mà một khi Thôn Thiên Phong đã cùng người khác ký kết khế ước thì sẽ rất khó giải trừ. Hà Hiền lại ngại tìm Diệp Thạch nói mình muốn, vốn thấy Mộ Thần đưa Thôn Thiên Phong cho Hà Tĩnh Nguyệt, Hà Hiền còn có một chút tâm tư, kết quả…
Mộ Thần này tâm tư phức tạp, khó đối phó hơn Diệp Thạch nhiều.
Bạch Thần Tinh mỉm cười, nếu Mộ Thần đã hội hợp cùng Diên Tinh, vậy Diên Tinh hẳn là sẽ không còn nguy hiểm.
… …
Mộ Thần và Diệp Thạch một đường đi tới, nhìn thấy cây ăn quả trên ngọn núi, cước bộ Diệp Thạch nhất thời ngừng lại, “Tinh Nguyệt Thực.”
Một gốc cây sinh trưởng trên ngọn núi, trên cây có treo tám quả, bốn quả trông giống ngôi sao năm cánh, bốn quả khác thì lại trông giống mặt trăng.
Trong mắt Mộ Thần hiện lên ánh sáng, tinh quả và nguyệt quả của Tinh Nguyệt Thực dung hợp với nhau sẽ có thể luyện chế ra Tinh Nguyệt Đan, đây chính là thứ tốt có thể tăng cấp bậc võ hoàng lên.
Đến cấp bậc võ hoàng, muốn đi tiếp rất khó khăn. Nếu không phải trước đó Mộ Thần chiếm được Linh Tháp, lại chiếm được Thanh Như Hiểu Thiên, như vậy đừng nói là thăng cấp võ tông, muốn đạt tới võ hoàng lục tinh cũng không phải là chuyện dễ.
Diệp Thạch đi theo Mộ Thần tới phía trên ngọn núi, nơi Tinh Nguyệt Thực mọc.
Tinh quả, nguyệt quả treo trên cành cây thật dài cành phía trên, ánh sáng lóng lánh chói mắt, gió thổi qua, quả cây theo gió lay động, quả nhiên là xinh đẹp.
Ngoài bí cảnh.
Rất nhiều võ tôn đều thấy được Tinh Nguyệt Thực, “Tinh Thần, con ngươi có vận khí không tồi, nhanh vậy mà đã phát hiện ra thiên tài địa bảo.Nhưng căn cứ theo điển tịch ghi lại, cấm chế bên ngoài cái câyTinh Nguyệt Thực này rất kỳ quái, dù có phá trận được, cây cũng sẽ tự dưng biến mất.”
Hai mắt Diệp Thạch tản ra ánh vàng, bàn tay hành động nhanh như bay, toàn bộ trận pháp đã bị Diệp Thạch khắc xuống.
“Là một phòng hộ trận thất cấp cấp thấp, hẳn là không khó phá, nhưng trận pháp này có vài kết cấu ta không hiểu lắm.” Diệp Thạch khắc xuống đưa cho Mộ Thần.
Sau khi vào Bạch gia, có Bạch Thần Tinh dốc lòng chỉ điểm, trận pháp thuật của Diệp Thạch đột nhiên tăng mạnh, vì thế bỗng phát hiện ra có trận pháp thất cấp cấp thấp mà mình xem không hiểu kết cấu, Diệp Thạch không khỏi có chút ủ rũ.
Mộ Thần nhìn thứ trên tay: “Ngươi nhìn không hiểu là bình thường, bởi vì đây không phải là kết cấu trận pháp, mà là kết cấu minh văn, ngươi không hiểu minh văn, tất nhiên là không rõ.”
“Hả? Minh văn? Sao trong trận pháp lại có minh văn?” Diệp Thạch không hiểu.
“Chuyện này cũng không có gì lạ, tuy học thuật trên nhiều khía cạnh có sự khác nhau, nhưng thật ra đều có liên quan với nhau. Huống chi, vào thời thượng cổ có rất nhiều người đều là cùng tu mấy môn học thuật, bộ tộc Thiên Cơ chính là thượng cổ lưu phái. Ngươi nhìn trong Tinh Nguyệt Thực này còn có trận pháp hay không.”
Diệp Thạch nghe vậy, liền nghe lời xuyên qua tầng trận pháp bên ngoài nhìn vào trong. Diệp Thạch nhăn mày nói: “Hình như còn có một truyền tống trận.”
Mộ Thần gật đầu: “Cái này là đúng rồi, kết cấu minh văn tương liên với trận pháp bên trong. Nếu ta không có đoán sai, vậy khi chúng ta phá trận, nếu không cẩn thận động tới kết cấu minh văn, thì truyền tống trận bên trong sẽ bị khởi động, Tinh Nguyệt Thực cũng sẽ biến mất.”
Diệp Thạch mở to mắt: “Như vậy à!”
Mộ Thần hỏi Diệp Thạch: “Dưới tình huống không động tới minh văn, ngươi có thể phá trận pháp này không?”
Diệp Thạch tỉ mỉ quan sát trận pháp một chút, rồi mới chần chờ nói: “Ta đại khái nắm chắc chín thành.”
Mộ Thần ôm hai tay, nói: “Chín thành sao? Ta chỉ nắm chắc bảy thành, ngươi tới đi.”
Diệp Thạch gật đầu: “Được.”
Mộ Thần đưa kết quả chính mình suy tính nói cho Diệp Thạch, hai người thương nghị một hồi, Diệp Thạch mới động thủ phá trận.
Diệp Thạch bình thường cẩu thả, nhưng tới khi động thủ phá trận thì lại dị thường cẩn thận, không quá một hồi, trận pháp đã thuận lợi mở ra.
Trong nháy mắt trận pháp mở ra, một cái ngọc giản bỗng nhiên xuất hiện dừng ở trước mặt Diệp Thạch.
“Cái gì vậy?” Mộ Thần tiến lên hỏi.
Diệp Thạch đưa nó cho Mộ Thần, nói: “Là giới thiệu về Tinh Nguyệt Thực, còn có phương thuốc.”
Mộ Thần nhận lấy ngọc giản Diệp Thạch đưa tới nhìn thử, người để lại ngọc giản tặng cho mấy phương thuốc dùng để luyện Tinh Nguyệt Thực. Phương thuốc được truyền lưu lại là dùng tinh quả nguyệt quả luyện chế Tinh Nguyệt Đan cũng ở trong đó, nhưng so với những phương thuốc khác trong ngọc giản, phương thuốc Tinh Nguyệt Đan cũng không tính là gì.
Căn cứ theo giới thiệu trong ngọc giản, thứ quý hiếm nhất của Tinh Nguyệt Thực không phải là tinh quả hay nguyệt quả, mà là bản thân cái cây đó, cây Tinh Nguyệt Thực có thể luyện chế ra đan dược bát cấp!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT