Trần Mộc, ngươi rốt cục cũng trở lại.” Hà Tĩnh Nguyệt vui mừng nói với Trần Mộc.

Trần Mộc mỉm cười với Hà Tĩnh Nguyệt, lộ ra biểu tình áy náy nói: “Xin lỗi, trước đó ta đi ra ngoài lịch lãm một phen, không ngờ lại gặp phải một chút phiền toái mới chậm trễ thời gian, kéo dài tới giờ mới về được.

Ngũ sắc lôi kiếp đúng là khủng bố, tuy rằng lúc ấy Mộ Thần thuận lợi vượt qua lôi kiếp, nhưng bản thân cũng bị thương nặng, tốn không ít thời gian mới khỏi hẳn.

Lần này thăng cấp, là hắn thiếu nhân tình của Bạch Thần Tinh.

May mà ngươi trở lại, Thiên Cơ Bí Cảnh sắp mở ra rồi, ta còn tưởng là ngươi khôngvề kịp ấy chứ.” Hà Tĩnh Nguyệt cười nói.

Mộ Thần cười khổ, nói: “Thiên Cơ Bí Cảnh mở sớm vậy sao?May thật, may mà ta trở về đúng lúc, nếu không sợ là phải bỏ lỡ rồi.

Ngươi đi lịch lãm à? Ta còn tưởng là ngươi sợ hãi chạy trốn chứ. Trong Thiên Cơ Bí Cảnh rất nguy hiểm nha, tu luyện giả chết trong đó có vô số kể, nếu muốn đi vào, ngươi nhất định phải suy xét rõ ràng, bởi vì nếu ngươi chết trong đó, sẽ không có ai nhặt xác cho ngươi đâu.” Hà Minh đột nhiên sáp lại mở miệng châm chọc khiêu khích.

Mộ Thần nhìn Hà Minh, cười nói: “Chuyện trọng đại như Thiên Cơ Bí Cảnh, ta sao có thể bỏ qua.

Hà Minh lạnh lùng cười: “Ngươi cẩn thận đi, Thiên Cơ Bí Cảnh lần này, cao thủ nhiều như mây, ngươi coi chừng bị người ta làm thịt.

Mộ Thần gật đầu biết nghe lời phải: “Vâng, đa tạ Hà thiếu nhắc nhở, ta nhất định sẽ cẩn thận.

Hà Minh hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Hà Tĩnh Nguyệt nhìn bóng dáng Hà Minh, trên gương mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, “Trần Mộc, xin lỗi nha, tính tình Hà Minh không tốt lắm.

Mộ Thần không để tâm: “Yên tâm đi, ta hiểu mà.”

Hà Minh chính là thiên tài do Hà Hiền bí mật bồi dưỡng, chắc hẳn là tự cho mình rất cao, thế nhưng gần đây bỗng dưng nhảy ra một đống gương mặt mới, mà Hà Minh so với những thiên tài đó thì có chút kém cỏi. Được mãn nguyện xuất quan, đang muốn kiến công lập nghiệp thì lại phát hiện thực lực của mình cũng chỉ bình thường, trong lòng Hà Minh hẳn là rất khổ sở.

Tháp Linh ở trong thức hải Mộ Thần cười ha ha không ngừng, “Tháp chủ đại nhân, ngươi đúng là sống càng ngày càng kém, tùy tiện một con chó con mèo cũng có thể đến đạp lên ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy quá dọa người sao?

Mộ Thần hít sâu một hơi, tên Tháp Linh chết tiệt này quả thật nên thiên đao vạn quả.

Hà Tĩnh Nguyệt nói với Mộ Thần: “Ô Phượng tiền bối từng đến đây hỏi thăm ngươi, biết ngươi không ở thì rất thất vọng.

Mộ Thần có hơi sửng sốt: “Sao Ô Phượng tiền bối lại đột nhiên đến đây?

Hà Tĩnh Nguyệt nhún vai: “Ta làm sao biết được. Hiện giờ Ô Phượng tiền bối đang ở ngay trong trận pháp tháp, có dặn ta là nếu thấy ngươi về thì phải báo cho nàng một tiếng.”

Mộ Thần: “Là vậy à.

Tháp Linh lóe sáng mắt, nói: “Tháp chủ đại nhân, ngươi xong đời rồi, lật thuyền trong mương rồi. Có vẻ nha đầu Ô Phượng kia đang nghi ngờ ngươi đấy.

Mộ Thần đảo mắt một cái, dị hỏa được Mộ Thần đưa vào trong Linh Tháp.

Tháp chủ đại nhân, ngươi làm gì thế! Đừng có đưa thứ nguy hiểm như này vào trong Linh Tháp chứ!” Tháp Linh điên cuồng kêu gào.

Mộ Thần không để tâm mà nói: “Chỉ đặt đó một chút thôi.

Bộ tộc của Ô Phượng có huyết mạch phượng hoàng, Hỏa Phượng là ngọn lửa tối cao, nghe nói tộc nhân có huyết mạch phượng hoàng rất mẫn cảm với dị hỏa. Lần trước hắn có thể tránh được là bởi vì Ô Phượng không đặt lực chú ý trên người hắn, nhưng hẳn là bây giờ, nữ nhân kia đã nghi ngờ hắn.

Oa oa, ngươi muốn thiêu chết ta sao.” Tháp Linh tràn đầy ủy khuất.

Thiêu chết ngươi không phải là vừa đúng lúc sao?” Mộ Thần không chút để ý.

Tháp Linh: “

Mộ Thần đi theo Hà Tĩnh Nguyệt vào đại sảnh, Ô Phượng nhìn thấy, đôi mắt lập tức đầy hứng thú nhìn Mộ Thần.

Ô Phượng từ trên xuống dưới đánh giá Mộ Thần một phen, nhịn không được nhăn mày lại.

Cô cô, thế nào ạ? Trên người hắn có dị hỏa không?” Ô Cẩm Tước đầy tò mò truyền âm hỏi Ô Phượng.

Ô Phượng nhíu mày, truyền âm lại với Ô Cẩm Tước: “Không cảm giác được.

Tuy rằng không cảm giác được, nhưng Ô Phượng cũng không hề bớt hoài nghi tới Trần Mộc một chút nào.

Mộ Thần thản nhiên đứng, vô cùng lễ phép chắp tay chào: “Trần Mộc xin chào Ô tiền bối.

Ô Cẩm Tước hứng thú đánh giá Mộ Thần, đôi mắt đầy tò mò.

Ô Phượng cười, nói với Hà Hiền: “Trận pháp tháp đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp. Chẳng những có Hà Minh thực lực hùng hậu, mà còn có Trần Mộc sâu không lường được như thế này.

Nghe được lời Ô Phượng nói, trong lòng Hà Minh nhất thời dâng lên một cỗ khó chịu. Ô Phượng chỉ đánh giá hắn một cách quy củ là “thực lực hùng hậu”, nhưng lại dùng bốn chữ “sâu không lường được” để đánh giá Trần Mộc. Trần Mộc có tài đức gì mà được khen ngợi như thế chứ.

Mộ Thần ra vẻ được sủng ái mà lo sợ, vội xua tay: “Ô tiền bối quá khen rồi, Trần Mộc làm sao có thể nhận lời đánh giá “sâu không lường được” này.

Ô Phượng nghe vậy cũng không phản bác: “Cẩm Tước sẽ đi vào bí cảnh, nghe nói Hà thiếu với Trần thiếu đều sẽ đi vào, đến lúc đó mong hai vị dìu dắt Cẩm Tước một chút.

Hà Minh vội đồng ý: “Nếu Cẩm Tước cô nương có điều gì phân phó, Hà Minh tất dốc hết khả năng.

Làm phiền Hà thiếu.” Ô Phượng nhẹ nhàng đáp một câu, ánh mắt nhìn qua Trần Mộc.

Đối mặt với ánh mắt của Ô Phượng, Mộ Thần mỉm cười, chắp tay nói: “Trần Mộc sẽ nhận nhiệm vụ này.

Tưởng Thành Tiến – tháp chủ Minh văn tháp tới.

Chợt một tiếng thông báo truyền tới bằng nguyên lực.

Hà Hiền nhíu mày, có chút không hiểu mà hỏi: “Kỳ quái, Tưởng Thành Tiến, sao lại thời gian này đến?”

Theo ta suy đoán, Thiên Cơ Bí Cảnh sẽ hiện thếở nơiphụ cận chúng ta, nên chắc là Tưởng tháp chủ tiện đường thôi.” Hà Tĩnh Nguyệt trầm tư rồi nói.

Hà Hiền cau mày, nhìn qua Trần Mộc. Trần Mộc cúi đầu không sợ hãi, gió thổi không động đứng tại chỗ, một bộ dáng thản nhiên.

Tưởng Thành Tiến mang theo Tưởng Phong đi đến, Mộ Thần nhướng mày liếc mắt nhìn Tưởng Phong một cái, lại cúi đầu.

Làm phiền Hà tháp chủ rồi.” Tưởng Thành Tiến hướng về phía Hà Hiền chắp tay.

Tưởng tháp chủ chịu tới đây chính là rồng đến nhà tôm,gì mà quấy rầy chứ. Chúc mừng Tưởng tháp chủ xuất quan, công lực càng tăng lên, chúc mừng Tưởng thiếu gia khôi phục tư chất.” Hà Hiền cười nói với hai người.

Hà tháp chủ khách khí rồi, trận pháp tháp của ngươi dạo này cao thủ đông đúc nhỉ.” Tưởng Thành Tiến nói.

Hà Hiền lộ ra vẻ cười khổ, “Tưởng tháp chủ nói đùa, lúc trước Diệp Thạch đúng thật là kinh thải tuyệt diễm, nhưng… Y lại là huyết mạch mà Bạch Thần Tinh lưu lạc ở ngoài.

Bạch Diên Tinh tuy rằng không còn ở đây, nhưng mà Trần thiếu cũng không kém.” Tưởng Thành Tiến nhìn qua Trần Mộc rồi nói.

Mộ Thần vội chắp tay nói: “Tưởng tiền bối quá đề cao ta rồi, ta đây chỉ là một người bình thường, sao có thể so sánh với Bạch Diên Tinh thiếu gia được.

Trần thiếu quá khiêm tốn. Ta nghe nói lần trước ngươi với Phong Nhi có chút xung đột, tính tình Phong Nhi nóng nảy, có chỗ đắc tội thì mong Trần thiếu bao dung.” Tưởng Thành Tiến phóng thấp tư thái.

Tưởng tháp chủ nói quá lời, một chút việc nhỏ mà thôi, ta sao để ở trong lòng được.” Mộ Thần giả bộ có chút sợ hãi nói.

Tưởng Thành Tiến đưa một cái nhẫn cho Mộ Thần, “Chút đồ trong đây coi như là ta bồi lễ, mong rằng Trần thiếu ở trong bí cảnh chiếu ứng Phong Nhi một chút.

Nguyên thạch, nguyên thạch! Quá trời nguyên thạch!!” Tháp Linh ở trong thức hải Mộ Thần điên cuồng kêu gào.

Tưởng tháp chủ quá khách khí, ngài như vậy, ta sao chịu được ạ.” Mộ Thần giả vờ sợ hãi.

Tưởng Thành Tiến trịnh trọng nhìn Mộ Thần, nói: “Xin Trần thiếu nhận lấy.

Mộ Thần liếc mắt nhìn Tưởng Phong một cái, mới đành “bất đắc dĩ” nói: “Như vậy, ta nếu từ chối nữa thì bất kính.

Tưởng Phong thấy Trần Mộc nhận nhẫn không gian, trong lòng nhất thời thở ra một hơi.

Sau khi Tưởng Phong đưa minh văn trên lưng cho Tưởng Thành Tiến xem, Tưởng Thành Tiến lập tức sợ hãi. Thì ra Minh Văn Tụ Nguyên đầy đủ là minh văn thất cấp cao cấp, những minh văn sư thất cấp bình thường căn bản không thể khắc ra.

Thăng cấp minh văn rất khó, so với việc khắc minh văn từ đầu thì còn khó hơn, mà Tưởng Thành Tiến còn nói, minh văn trên lưng gã chính là minh văn thượng phẩm.

Cho dù có tư liệu của minh văn, nhưng ông nội tự mình ra tay cũng chưa chắc có thể làm được tới trình độ như vậy. Ông nội nói, minh văn thuật của người thăng cấp minh văn cho gã tuyệt đối đang là thất cấp cao cấp, tùy thời có khả năng bước vào bát cấp.

Lúc trước mời Trần Mộc ra tay, Tưởng Phong rất lo lắng, lại không nghĩ rằng minh văn thuật của Trần Mộc lại lợi hại đến thế.

Ô Phượng vốn định nhìn xem nhẫn không gian mà Tưởng Thành Tiến lấy ra có gì, nhưng do phía trên mặt nhẫn có minh văn đặc biệt ngăn cản dò xét, Ô Phượng không nhìn ra được gì.

Mộ Thần quay sang, liền nhìn thấy biểu tình cười như không cười của Ô Phượng.

Hà Minh cau mày, sắc mặt xanh mét. Hà Minh thật sự không rõ, Trần Mộc chỉ là một tên “võ hoàng nhất tinh” mà thôi, có tài đức gì lại khiến cho Tưởng Thành Tiến coi trọng như thế.

Cát Nghị phó tháp chủ đan các và Cát Tiểu Điệp tiểu thư tới.

Mộ Thần cau mày, chết tiệt, hai người này sao lại đến đây? Chẳng lẽ dù hắn đã cẩn thận cỡ nào, thì trong quá trình bán đan dược vẫn lộ ra chân tướng sao?

Ô Phượng mở to mắt, khóe miệng hiện lên một tia tươi cười kinh diễm, “Không ngờ Cát Nghị cũng tới đây, Hà huynh, trận pháp tháp của ngươi hôm nay đúng là náo nhiệt.

Tưởng Thành Tiến nhíu mày, nhìn cửa vào.

Cát Nghị cười như một vị Phật Di Lặc, đi đến nói, “Tưởng tháp chủ cũng ở đây à.

Tưởng Thành Tiến gật đầu: “Không nghĩ tới Cát tháp chủ cũng đến đây.

Cát huynh, sao ngươi lại đột nhiên đại giá quang lâm vậy?” Hà Hiền không hiểu.

Quan hệ giữa đan tháp và trận pháp tháp kỳ thật cũng không ra làm sao. Đan tháp như mặt trời ban trưa, uy danh hiển hách, mà trận pháp tháp lại như hoàng hôn xuống núi. Kỳ thật đan tháp rất không coi trọng trận pháp tháp.

Cát Nghị cười: “Nghe nói Thiên Cơ Bí Cảnh sẽ xuất thế ở phụ cận đây, ta thuận tiện đến thăm Hà huynh ngươi.

Làm phiền Cát huynh nhớ thương tới đống xương già của ta.” Hà Hiền cười nói.

Vị này chính là Trần Mộc phải không, tuổi còn trẻ mà thực lực lại hùng hậu, quả nhiên là tuấn kiệt trong loài người.

Cát Nghị nhìn chằm chằm Trần Mộc.

Trần Mộc cười gượng, “Tiền bối quá khen.

Đây là Tiểu Điệp, cháu gái ta. Khi đến bí cảnh, mong Trần thiếu chiếu cố nàng một chút.” Cát Nghị nói.

Thực lực Cát tiểu thư rất mạnh, sợ là ta không thể giúp được gì.” Trần Mộc vội từ chối.

Cát Nghị không để tâm, khoát tay nói: “Không sao, Trần thiếu giúp chuyện trong khả năng là được rồi.

Trần Mộc sẽ cố hết sức.” Mộ Thần cúi đầu nói.

Có lời này của Trần thiếu thì ta an tâm rồi.” Cát Nghị vuốt râu mép nói.

Hà Minh đầy bất mãn nhìn Mộ Thần, sắc mặt âm trầm.

Hà Minh cắn chặt răng, thầm nghĩ Tưởng Thành Tiến với Cát Nghị bị gì vậy. Hắn mới là người dẫn đầu trận pháp tháp tiến vào bí cảnh, hai người này không tìm mình hỗ trợ, lại vội vàng lôi kéo làm quen với tên võ hoàng nhất tinh Trần Mộc này làm gì không biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play