Hà Tĩnh Nguyệt thấy Tường Phong đã đi ra, lập tức đi tới hỏi: “Trần Mộc, ngươi không sao chứ?”
Mộ Thần lộ ra vẻ mặt may mắn nói: “Tưởng Phong thiếu gia thủ hạ lưu tình, ta không xảy ra chuyện gì hết.”
“Về tình trạng thân thể của Tưởng thiếu, ngươi thật sự có cách chữa sao?” Hà Tĩnh Nguyệt hỏi.
“Là ta không biết tự lượng sức mình, thân thể Tưởng thiếu ngay cảTưởng tháp chủ cũng không có cách chữa, huống chi là ta.” Mộ Thần tràn đầy xấu hổ nói.
Hà Tĩnh Nguyệt nhìn Mộ Thần, trong lòng không khỏi có chút kỳ lạ.
“Trần Mộc, sao Tưởng thiếu lại đột nhiên ra tay với ngươi vậy?” Hà Tĩnh Nguyệt không hiểu.
Mộ Thần buồn rầu nói: “Đại khái là Tưởng thiếu nhìn ta không vừa mắt.”
“Nhưng mà gã nói ngươi giả thần giả quỷ.” Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày.
Trong lòng Mộ Thần rùng mình, trên mặt lại lộ ra vẻ buồn khổ. Mộ Thần cười bất đắc dĩ, trong nụ cười có một nỗi cô đơn thê lương, “Chắc là do diện mạo ta giống quỷ, cho nên gã mới nói như vậy.”
Hà Tĩnh Nguyệt thấy vẻ mặt Mộ Thần như vậy thì có chút áy náy, “Xin lỗi.”
Mộ Thần vội vàng xua tay: “Hà tiểu thư nói lời này là chiết sát ta rồi.”
Hà Tĩnh Nguyệt mím môi, nhất thời không biết nên nói gì.
“Hà tiểu thư, nếu như không còn việc gì thì ta đi trước đây.” Mộ Thần nói.
Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu lên tiếng “Ừ.”
Hà Tĩnh Nguyệt nhìn bóng dáng Mộ Thần, trong lòng vẫn luôn dâng lên một cỗ cảm giác kỳ lạ nói không nên lời.
“Hà tiểu thư.” Thạch Kinh Thiên cười đứng phía sau Hà Tĩnh Nguyệt.
Hà Tĩnh Nguyệt quay lại nhìn Thạch Kinh Thiên, hỏi: “Thạch thiếu có chuyện gì không?”
Thạch Kinh Thiên phe phẩy cây quạt, nói: “Cũng không có gì, ta chỉ là kinh ngạc, trận pháp tháp vừa mới đưa đi một Bạch thiếu thì lại có thêm một nhân tài như Trần Mộc, hắn chẳng những hiểu trận pháp, còn tinh thông y thuật.”
Hà Tĩnh Nguyệt cười xấu hổ: “Trần Mộc làm sao có thể so vớiBạch thiếu được.”
Thạch Kinh Thiên không cho là đúng nhìn bóng dáng Trần Mộc, thu cây quạt lại: “Ta cứ luôn cảm thấy thực lực của Trần Mộc không hềkém đâu Bạch thiếu.”
“Thạch thiếu nói đùa, thực lực Bạch thiếu chính là chuyện rõ như ban ngày, ngay cả võ tông cũng không phải đối thủ, Trần Mộc làm sao có thể so với Bạch thiếu.” Hà Tĩnh Nguyệt không cho là đúng nói.
Hai ngày trước, Bạch gia.
“Phụ thân, ngài có tra được chuyện gì không?” Diệp Thạch trông mong nhìn Bạch Thần Tinh.
Sắc mặt Bạch Thần Tinh âm trầm: “Tra được rất nhiều.”
“Tra được những gì ạ?” Diệp Thạch hỏi.
“Về địa phương giống Linh Tháp Châu, cộng thêm Linh Tháp Châu thì tổng cộng có ba cái, năm tòa Linh Tháp từ địa phương các con tới đã bị Mộ Thần thu phục, mà Linh Tháp ở hai địa phương khác kỳ thật cũng đã bị thu phục.”
Cho dù Trung Châu rất ít liên hệ với nước ngoài, thì tin tức Linh Tháp bị thu phục hẳn cũng phải sớm được truyền tới mới đúng, nhưng do có người làm khó dễ ở giữa, gián đoạn tin tức truyền tới.
Diệp Thạch nhíu mày hỏi: “Linh Tháp ở hai chỗ kia đã bị ai thu phục ạ?”
“Một Linh Tháp trong đó vào khoảng hơn hai trăm năm trước đã bị một người thu phục, bởi vì thời gian đã qua quá lâu nên cũng không dễ tra ra.” Bạch Thần Tinh nói. Năm tòa Linh Tháp kia hẳn là cũng bị người Mệnh Tộc thu phục, Mệnh Tộc mưu đồ Linh Tháp cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
Diệp Thạch không hiểu: “Hơn hai trăm năm á? Nhưng mà Linh Tháp ở Trung Châu vẫn còn.”
Bạch Thần Tinh gật đầu: “Cũng có thể là những người đó từng thử thu phục Linh Tháp Trung Châu, nhưng lại thất bại.”
Dựa theo lời Mộ Thần thì hắn phải thăng cấp năm môn học thuật tới bát cấp hậu kỳ vào trước ba mươi tuổi, lúc ấy hắn mới có thể kế thừa được năm tòa Linh Tháp Trung Châu. Mệnh Tộc lấy năm người kế thừa khác nhau, hơn phân nửa là cũng cần năm người này ở trước ba mươi tuổi thăng cấp học thuật lên bát cấp hậu kỳ, mà học thuật đạt tới bát cấp hậu kỳ đúng là nói dễ hơn làm.
Diệp Thạch cắn môi nói: “Vậy còn cái Linh Tháp thứ ba thì sao ạ?”
Bạch Thần Tinh lấy ra một miếng ngọc bội, thả ra một đoạn hình ảnh.
“Trang Du? Ồ! Không giống như là Trang Du, diện mạo trông rất giống Trang Du, nhưng hình như là không phải.” Diệp Thạch nói.
Bạch Thần Tinh gật gật đầu, nói: “Đây là ta kêu người đi ra nước ngoài thu hình ảnh. Người trong hình tên là Trang Cẩn, xung quanh người cũng có năm nam tử, mà năm nam tử này ai cũng có sở trường riêng, năm người này ở nước ngoài rất điệu cao, nhưng ở Trung Châu lại đều rất điệu thấp, vẫn luôn ẩn giấu thực lực, một người trong đó chính là Thạch Kinh Thiên mà Mộ Thần nói.”
Diệp Thạch: “…”
Bạch Thần Tinh híp mắt nói tiếp: “Trang Du và Trang Cẩn hình như là song sinh, Trang Du bị đưa ra nước ngoài cũng có thể là vì để kế thừa năm tòa Linh Tháp.”
Bạch Thần Tinh run run khóe miệng, gật đầu nói: “Đúng vậy, Mộ Thần thông minh nhất.” Trang Du vốn hẳn có thể thành công, nhưng do Tâm Dương nghịch thiên cải mệnh, quấy rầy bố trí của Mệnh Tộc.
“Con phải mau chóng đi tìm Mộ Thần mới được.” Diệp Thạch nói.
“Thạch Kinh Thiên đang ở đây, con tốt nhất tạm thời đừng quá thân cận với Mộ Thần, miễn khiến cho những người khác hoài nghi.” Bạch Thần Tinh nói.
Diệp Thạch thở dài, có chút không cam lòng nói: “Vậy con đi gửi thư cho hắn, kêu hắn cẩn thận một chút.”
Bạch Thần Tinh gật đầu: “Cũng được.”
Trận pháp tháp.
Mộ Thần đọc lại bức thư lần thứ hai mươi, khóe miệng nở một nụ cười khổ.
Nghĩ đến Thạch Kinh Thiên, Mộ Thần không cam lòng, Trang Du đã héo, thế mà lại nhảy ra một tên Trang Cẩn, đúng là khó chịu, thế giới này cũng không thái bình lắm nhỉ.
Nhận thấy được tiếng bước chân bên ngoài, Mộ Thần nhanh chóng thu lại ngọc bội đưa tin trên tay.
“Tưởng thiếu có chuyện gì sao?” Mộ Thần hỏi người vừa vào cửa.
Tưởng Phong ném qua cho Mộ Thần một cái nhẫn không gian, nói: “Ngươi nhìn xem chỗ đó đã đủ chưa?”
Mộ Thần đưa ánh mắt đảo qua nhẫn không gian, hẳn là Tưởng Phong không được dư dả lắm, trong nhẫn không gian cái gì cũng có, miễn cưỡng góp đủ sáu triệu nguyên thạch trung phẩm.
Gương mặt Tưởng Phong hơi đỏ, nếu như đổi lại ở năm năm trước thì đối với gã mà nói, sáu triệu nguyên thạch trung phẩm kỳ thật không tính là gì. Nhưng do mấy năm nay thực lực gã không tiến mà còn lùi, đã dần dần trở thành trò cười trong minh văn tháp, địa vị của gã cũng dần dần thấp xuống, sáu triệu nguyên thạch trung phẩm này đã là toàn bộ của cải của gã, gã còn mặt dày mày dạn hỏi mượn không ít từ vài bằng hữu.
Mộ Thần gật đầu nói: “Cũng được rồi.Đây là Tụ Nguyên Minh Văn thất cấp, ta đã hóa giải rồi, ngươi đưa nó cho ông nội ngươi, ông ấysẽthăng cấp minh văn cho ngươi.Đương nhiên, nếu như ngươi tin tưởng ta, ta cũng có thể thăng cấp minh văncho ngươi.”
“Vậy làm phiền Trần thiếu.” Tưởng Phong liền nói.
Mộ Thần sửng sốt một chút, hắn chỉ là thuận miệng nói một câu, không nghĩ tới Tưởng Phong lại đồng ý luôn.
“Tưởng thiếu tin ta thật sao?” Mộ Thần ngoài ý muốn.
“Một chuyện không cần phiền tới hai người, ta tin tưởng nhân phẩm của Trần thiếu.” Tưởng Phong nói với lời lẽ chính nghĩa.
Kỳ thật trong lòng Tưởng Phong cũng không chắc lắm. Ông nội gã vào hai năm trước đã bế quan, lấy thân phận hiện giờ của gã mà đi mời ông nội xuất quan, chắc chắn không thể mời ra được, mà gã gã cũng không kịp đợi.
“Ông nội ngươi là minh văn sư bát cấp, đểông ấy ra tay thì càng nắm chắc hơn, ngươi không lo lắng ta thất thủ?” Mộ Thần hỏi.
Tưởng Phong siết chặt tay: “Trần thiếu có thể làm rangọc bội truyền tống mà, ta tin tưởng trình độ minh văn thuật của ngươi.”
Mộ Thần gật đầu, nghiêng đầu cười: “Cũng khó choTưởng thiếu tin tưởng ta như vậy.Bảy ngày sau ngươi tới tĩnh thất tìm ta, nguyên liệu cần cho minh văn thì để tachuẩn bị cũng được.”
Tưởng Phong âm thầm thở ra một hơi, những thứ đưa cho Trần Mộc đã là tất cả của cải của gã, mà một phần nguyên liệu minh văn thất cấp cũng không rẻ.
Nếu đổi là người khác, Mộ Thần sẽ không có lòng tốt như vậy, nhưng Tưởng Phong là tôn tử của minh văn tháp chủ, lại có quan hệ cạnh tranh với Thạch Kinh Thiên. Mộ Thần hoài nghi, thân thể Tưởng Phong xảy ra vấn đề có bút tích của Thạch Kinh Thiên trong đấy, cho nên nếu Tưởng Phong đã mời hắn ra tay, Mộ Thần sẽ thuận nước giong thuyền cho Tưởng Phong.
Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu mình.
Hà Tĩnh Nguyệt nhìn thấy Tưởng Phong từ trong phòng Mộ Thần đi ra, không khỏi hỏi: “Tưởng Phong tới tìm ngươi làm gì?”
Mộ Thần thản nhiên cười nói: “Tưởng thiếu nói rằng Bạch thiếu không muốnnhận nhiệm vụ phá trận này, hỏi ta có cách gì hay không.Mà ta vàBạch thiếu cũng không quen thuộc lắm, có thể cócách gìchứ?”
Hà Tĩnh Nguyệt thở ra một hơi: “Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng ngươi có cách chữa khỏi thân thể Tưởng Phong chứ. Nói ra thật đúng là kỳ lạ, Bạch Diên Tinh yêu tiền nhất mà, mà thù lao nhiệm vụ này còn không thấp, không biết tại sao ylại không nhận.”
Mộ Thần híp mắt nghĩ thầm, bởi vì Thạch Kinh Thiên xuất hiện làm cho nhạc phụ đại nhân kia của mình cảm nhận được nguy cơ nghiêm trọng, cảm thấy thực lực Diệp Thạch còn chưa đủ, đang bất kể hết thảy tăng thực lực Diệp Thạch lên. Thực lực Thạch Kinh Thiên đã như vầy, nói vậy thực lực bốn vị khác của Trang Cẩn cũng không thấp, cũng khó trách nhạc phụ đại nhân lại lo lắng.
Mộ Thần siết chặt tay, tuy rằng gần đây thực lực mình tiến bộ rất nhanh, nhưng vẫn không thể phớt lờ!
“Ngươi đã đến rồi.” Mộ Thần ngồi ở trong tĩnh thất, ngẩng đầu nhìn.
Tưởng Phong đánh giá Mộ Thần, sắc mặt hơi lạ.
“Làm sao vậy?” Mộ Thần hỏi. So với lần trước, Mộ Thần cảm thấy thần sắc Tưởng Phong nhìn mình có nhiều hơn mấy phần cẩn thận.
“Ngươi không biết hả?” Tưởng Phong ngạc nhiên hỏi Mộ Thần.
Mộ Thần nhíu mày, mấy ngày nay trừ việc nhờ Diệp Thạch giúp thu thập nguyên liệu cần có cho minh văn của Tưởng Phong, thì hắn vẫn luôn ngưng luyện nguyên lực, tuy rằng cấp bậc không thay đổi, nhưng nguyên lực so với lúc trước lại nhiều hơn ba phần, tin tức bên ngoài đúng thật là không rõ lắm.
Mộ Thần lắc đầu, “Không biết.”
“Hôm qua lúc bọn ta đi ra ngoài du ngoạn thì gặp phảicông kích của võ tông.” Tưởng Phong nói.
Mộ Thần hưng trí hỏi: “Ngươi nhịn không được tìm người ra tay?”
Tưởng Phong lắc đầu: “Không phải là ta, ta vốn tưởng là người sau lưng ngươi ra tay.” Lấy tình cảnh hiện tại của gã thì điều động không được võ tông, Trần Mộc đã nhắc nhở gã đừng chọc Thạch Kinh Thiên, tuy rằng nghẹn một bụng nóng lòng muốn thử, nhưng may mà gã không hề ra tay.
Mộ Thần đảo mắt hỏi: “Thực lực Thạch Kinh Thiên bị bại lộ?”
Tưởng Phong gật đầu, siết chặt tay: “Đúng vậy.Võ tông kia không phải là đối thủ của gã, bị gã dọa sợ quá chạy mất.Nếu không phải là lúcđó có rất nhiều người chạy tới xem náo nhiệt, có lẽ ta đã bị gã diệt khẩu rồi không chừng.”
Tưởng Phong nhớ tới Thạch Kinh Thiên liền cả người phát lạnh, một người lợi hại như vậy mà vẫn luôn làm bộ làm tịch giả yếu đuối ở bên cạnh mình, không biết lúc trước trong lòng Thạch Kinh Thiên đã coi thường mình như thế nào đâu.
Mộ Thần nghĩ, nếu không phải là do Tưởng Phong, vậy rất có thể là do nhạc phụ đại nhân. Ở chỗ này, Bạch gia chính là địa đầu xà, mà người khác cũng không cần chọc tới Thạch Kinh Thiên.
“Gã chỉ có thực lực võ hoàng lục tinh mà đã có thể đánh lui võ tông, hẳn là đãdùngthủ đoạn đặc biệt gì.” Mộ Thần đoán.
Tưởng Phong gật đầu nói: “Đúng vậy, gãlấy ra một cái Linh Tháp, cái đó hình như là pháp khí bát cấp. Nói đến cũng lạ, gã chỉ có thực lực võ hoàng, hẳn là không thể dùng pháp khí bát cấp được mới đúng chứ?”
Mộ Thần rũ mắt nói: “Ai biết được, hẳnlà có thủ đoạn đặc biệt nào đó.”
Tưởng Phong gật đầu: “Có lẽ là vậy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT