“Ông nội, có phải ngài tính buông tha Diệp Thạch không?” Hà Tĩnh Nguyệt thấp giọng hỏi Hà Hiền, bàn tay không tự chủ mà siết chặt.
Hà Hiền chắp tay sau lưng, hít một hơi thật dài nói: “Không phải là ta tính buông tha Diệp Thạch, mà là trong cái chuyện học trộm võ học của đại gia tộc, Bạch gia đã chiếm đại nghĩa, Bạch gia khẳng định sẽ không bỏ qua cho y.”
Loại đại gia tộc như Bạch gia sở dĩ có được thế lực lớn đến thế, có liên quan rất lớn tới trình độ của tuyệt học và bí mật trong gia tộc.
Tuyệt học sở dĩ được gọi là tuyệt học chính là bởi vì tính chất duy nhất của nó, Bạch gia tuyệt đối sẽ không cho phép loại thuật pháp luyện trận nhập thể này truyền ra ngoài.
“Nhưng mà Diệp Thạch đã nói, luyện trận nhập thể là do y tự nghĩ ra, không có liên quan gì tới Bạch gia hết.” Hà Tĩnh Nguyệt do dự nói.
Hà Hiền không nói nên lời, liếc mắt xem thường cháu gái mình: “Thà Diệp Thạch không giải thích còn tốt hơnlà tìm một cái cớ không đáng tin như thế.Luyện trận nhập thể là thuật pháp do một vị trận pháp sư cửu cấp của Bạch gia sáng lập vào mấy triệu năm trước, cái thứ thuật pháp này làm saomột thằng nhóc chưa mọc dài lông như Diệp Thạch có thể sáng lập được!”
Hà Tĩnh Nguyệt cúi đầu cầu khẩn: “Ông nội, ngài nghĩ cách nào đó đi.”
Hà Hiền nhướng mày nhìn Hà Tĩnh Nguyệt, đột nhiên hỏi: “Tĩnh nhi, chẳng lẽ conthích Diệp Thạch?”
Hà Tĩnh Nguyệt bối rối cắn môi, gương mặt hiện lên vẻ xấu hổ, “Con…”
“Tĩnh nhi, con hẳn là hiểu mà…” Hà Hiền thở dài.
Nếu như Diệp Thạch và Hà Tĩnh Nguyệt là lưỡng tình tương duyệt, như vậy thì hắn còn có thể thử cố gắng bảo vệ Diệp Thạch, dù sao thiên phú của Diệp Thạch thật sự rất tốt, nếu chết sẽ thật sự rất đáng tiếc.
Nhưng, trong tim Diệp Thạch tất cả đều là “Mộ Thần” không hề tồn tại. Bộ dáng Diệp Thạch như tẩu hỏa nhập ma, đời này trong lòng đều chỉ biết có một mình Mộ Thần.
Hà Tĩnh Nguyệt lắc đầu nói: “Con chỉ là…” Cảm động với một mảnh thâm tình của Diệp Thạch mà thôi.
“Ông nội, ngài giúp đỡ y đi.” Hà Tĩnh Nguyệt nói.
Hà Hiền bất đắc dĩ lắc đầu: “Trận pháp tháp yếu thế nhiều năm, muốn giúp y thì nói dễ hơn làm.”
… …
Tại Bạch gia.
Bạch Thần Tinh ngồi đối diện Ô Phượng, có chút ngạc nhiên: “Nghe nói ngươi có chuyện tìm ta.”
Hắn và Ô Phượng tuy đã từng là bạn tốt, thế nhưng Ô Phượng đã rất lâu rồi chưa tìm hắn.
“Quấy rầy ngươi bế quan rồi, thật ngại.” Ô Phượng cười xin lỗi Bạch Thần Tinh.
Bạch Thần Tinh cũng không để bụng, “Nói là bế quan vậy thôi, chứ tachỉ là không muốn quản chuyện này chuyện kia, đừng nói cái gì mà quấy rầy hay không quấy rầy.Mà ngươi tới đây là do có chính sự gì sao?”
“Cũng không phải là chính sự gì, chỉ là ta muốn cầu tình cho một người.” Ô Phượng ngại ngùng cười.
Bạch Thần Tinh hứng thú nhướng mày: “Ai mà có mặt mũi lớn như vậy?”
Bạch Thần Tinh nâng chung trà lên, thản nhiên nhấp một ngụm trà, hỏi: “Là trận pháp sưtruyền tống từ nước ngoài tới à? Y làm sao?”
“Ngươi vẫn chưa biết sao? Không biết y từ chỗ nào học được luyện trận nhập thể, sợ là Bạch gia các ngươi sẽ không bỏ qua cho y.” Ô Phượng kể.
Bạch Thần Tinh run tay đánh nghiêng chén trà, tràn đầy kinh nghi nhìn Ô Phượng, giọng nói có chút gấp gáp hỏi: “Ngươi nói là, y biết luyện trận nhập thể?”
“Phải. Thật không biết là y từ chỗ nào học được nữa, luyện trận nhập thể không phải là tuyệt học được mấy vị võ tông của Bạch gia các ngươi trông coi sao? Diệp Thạch mới chỉ là võ hoàng mà thôi, hẳn là y không có năng lực ăn cắp mới đúng chứ! Mà lại nói, thuật pháp luyện trận nhập thể của y cũng rất tinh thâm, chắc là học từ khi còn ở nước ngoài.” Ô Phượng nghi hoặc nói.
“Nước ngoài… Nước ngoài… Làm sao có thể…” Bạch Thần Tinh thì thào nói.
“Đúng rồi, y có thứ này đưa cho ngươi.” Ô Phượng lấy khối ngọc bài thân phận ra đưa cho Bạch Thần Tinh, khó hiểu hỏi: “Ngọc bài thân phận của ngươi sao lại ở trong tay Diệp Thạch?”
Bạch Thần Tinh thấy khối ngọc bài thân phận được đưa tới trước mắt, đột ngột đứng lên.
“Y nói với ngươi những gì nữa?” Bạch Thần Tinh nắm chặt bả vai Ô Phượng, lớn tiếng hỏi.
Bạch Thần Tinh đột nhiên cất giọng cao hơn, Ô Phượng sợ hãi nhảy dựng, thấy sắc mặt Bạch Thần Tinh kích động gần như “dữ tợn”, lòng Ô Phượng chợt động.
“Bạch Thần Tinh, ngươi bình tĩnh một chút lại.” Ô Phượng gấp giọng nói, bả vai của nàng sắp bị Bạch Thần Tinh bóp nát rồi kìa!
Bạch Thần Tinh chậm rãi buông tay ra: “Xin lỗi, do ta quá kích động.”
Ô Phượng nhìn Bạch Thần Tinh, đột nhiên ý thức được chuyện gì: “Y nói trong tay y có thứ ngươi muốn, ngươi phải dùng năm nghìn nguyên thạch thượng phẩm để đổi lấy. Thần Tinh, Diệp Thạch căn bản không hiểu giá trị của nguyên thạch thượng phẩm, là ra giá lung tung thôi.”
Bạch Thần Tinh lắc đầu nói: “Không, thứ trong tay y đổi với giá này đã là rẻ rồi.”
Ô Phượng: “…” Diệp Thạch cũng từng nói là rất rẻ, hai người này thật ăn ý.
Ô Phượng thấy cặp mắt Bạch Thần Tinh đỏ ngầu, do dự một chút mới hơi lo lắng nói: “Y hỏi ngươi là, có từng nhớ tới Khúc Tâm Dương không.”
Cảm xúc của Bạch Thần Tinh rốt cục cũng sụp đổ, vô ý ấn một cái, liền không cẩn thận ấn đổ cái bàn tinh mỹ bên cạnh.
Linh Văn Nhãn, Liên Hoàn Phá Pháp, luyện trận nhập thể. Bạch Thần Tinh bỗng nhiên cảm thấy bản thân không nói được nên lời.
Bạch Thần Tinh vươn tay nắm chặt bả vai Ô Phượng một lần nữa, hung hăng lắc lắc, “Ta nhớ lúc trước ngươi có nói huyết mạch Diệp Thạch tương đối đặc biệt, có khả năng thuộc vềLinh tộc, vàchu kỳ mang thai của Linh tộc không giống với người thường?”
Ô Phượng gật đầu: “Đúng thế.”
“Mang thai trong bao lâu?” Bạch Thần Tinh kích động hỏi.
Ô Phượng lại bị kinh sợ lần nữa. Sắc mặt Bạch Thần Tinh quá mức đáng sợ, Ô Phượng cũng không dám nói ra chỉ trích cái gì, “Ta cũng không rõ ràng lắm, đại khái là hai năm đến ba năm.”
“Ta đã làm cái gì!? Ta rốt cuộc đã làm cái gì!?!” Hai mắt Bạch Thần Tinh đỏ ngầu, lẩm bẩm như một kẻ điên.
Năm đó hắn khôi phục lại tư chất, chí đắc ý mãn, vội vã quay lại Trung Châu báo thù rửa hận. Chờ đến khi hắn đã xử lý xong hết thảy, lúc trở lại Huyền Phong đế quốc đã thì thời gian đã qua gần ba năm.
Lúc ấy Khúc Tâm Dương đã gả cho Diệp Tầm, cũng sắp lâm bồn.
Khi ấy, hắn đứng xa xa nhìn thấy Khúc Tâm Dương dùng vẻ mặt ôn nhu vuốt ve bụng.
Hắn để lại sách trận pháp cho Diệp Tầm, muốn Diệp Tầm giao sách trận pháp cho Khúc Tâm Dương, rồi ngóng trông Khúc Tâm Dương có thể gặp lại hắn một lần.
Hắn đã từng nói với Khúc Tâm Dương, quyển sách đó là đề gia truyền của Bạch gia, cả gia tộc chỉ có mình hắn có thể mở ra. Hắn từng trêu đùa với Khúc Tâm Dương, nói phải cùng hắn sinh ra một đứa con có thể mở ra sách trận pháp.
Thế nhưng Diệp Tầm lại đi tới nói cho hắn biết, nói Khúc Tâm Dương đã có sinh hoạt mới, nói bọn họ đã lập gia đình và cũng có đứa con, Tâm Dương hy vọng hắn đừng quấy rầy bọn họ nữa, Diệp Tầm còn nói rằng, Khúc Tâm Dương nói chuyện của bọn họ đã qua hết rồi.
Hắn lúc ấy đứng xa xa nhìn Khúc Tâm Dương vẻ mặt ngọt ngào mang thai, hắn cơ hồ chật vật mà chạy.
Còn quyển sách trận pháp gia truyền, bởi vì trong lòng có chút chấp niệm, hắn vẫn để lại nước ngoài, chưa từng thu hồi, hắn vẫn luôn ngóng trông, ngóng trông Khúc Tâm Dương khi nhìn thấy sách trận pháp kia sẽ hồi tâm chuyển ý.
Trang Du nói, mẫu phụ của Diệp Thạch là một tiểu thiếp không được phụ thân Diệp Thạch sủng ái.
Rõ ràng năm đó Tâm Dương là chính thê của Diệp Tầm, Diệp Tầm còn thề son thề sắt cam đoan với hắn, rằng Diệp Tầm sẽ đối tốt với Tâm Dương cả đời, sẽ một lòng một dạ, bất ly bất khí.
Trang Du nói, quan hệ của Diệp Thạch và phụ thân, và với anh chị em cùng cha khác mẹ của mình cũng không thân. Nhưng nếu Diệp Tầm chỉ có một mình Tâm Dương, vậy Diệp Thạch sao lại có anh chị em.
Trang Du nói, mẫu phụ của Diệp Thạch bởi vì không được phụ thân sủng ái, nên đã buồn bực mà chết… Diệp Tầm lừa hắn! Không sai, Diệp Tầm nhất định đã lừa hắn! Đứa con trong bụng Khúc Tâm Dương chính là con của Bạch Thần Tinh hắn. Hôn sự của Tâm Dương với Diệp Tầm có lẽ là hiểu lầm gì đó, Tâm Dương sẽ không tuyệt tình như vậy. Có lẽ, năm đó Diệp Tầm căn bản không có mang tin tức của hắn nói cho Tâm Dương.
Cho nên… Cho nên… Hắn đã bị một tên thực lực thấp kém ở nước ngoài lừa đảo, còn lừa nhiều năm như vậy, ngay cả gặp mặt Tâm Dương lần cuối cũng không thể.
“Phốc.” Lồng ngực Bạch Thần Tinh phập phồng, đột nhiên hộc ra một ngụm máu.
Bạch Thần Tinh đột nhiên nghĩ tới điều gì, vươn tay nắm lấy ngọc bài thân phận, nhanh chóng xoa xoa vài cái, ngọc bài thân phận run run rồi nứt ra, một tờ giấy mỏng manh được đặt ở trong đó.
“Vài lần hoa hạ tọa thổi tiêu, ngân hà hồng tường nhập vọng xa.
Nơi nào tinh thần phi đêm qua, vì ai phong lộ lập trung tiêu.
Triền miên tư tẫn trừu tàn kiển, uyển chuyển đau lòng lột sau tiêu.
Ba năm thâm niên ba năm nguyệt, đáng thương chén rượu chưa từng tiêu.
(幾回花下坐吹簫,銀漢紅牆入望遙。
何處星辰非昨夜,為誰風露立中宵。
纏綿思盡抽殘繭,宛轉心傷剝後蕉。
三五年時三五月,可憐杯酒不曾消。
Bà con nào rành dịch dùm mình được không? ₸-₸)
Thần Tinh, nếu có một ngày phong thư này tới tay ngươi, xin ngươi đối đãi tử tế với con của chúng ta, giờ giấc Diên Tinh sinh ra không tốt, cuộc đời này, sợ là mệnh nhiều khổ…”
Khúc Tâm Dương ở trong thư viết ngày sinh tháng đẻ của Diệp Thạch, cũng viết chu kỳ mang thai đặc biệt của Linh tộc bọn họ.
Ô Phượng liếc nhìn một cái vào bức thư trên tay Bạch Thần Tinh, tâm lộp bộp nhảy dựng, “con của chúng ta”?, Bạch Thần Tinh đã có con rồi sao?
Ban đầu nàng còn tưởng Bạch Thần Tinh nhiều năm qua một thân một mình là bởi vì Hạ Nhược Tuyết, thì ra, Bạch Thần Tinh là đang thủ thân vì một người khác?
Bạch Thần Tinh có người mình thích, lại còn có con, thế nhưng tại sao bấy lâu nay không nghe thấy một chút tiếng gió nào?
Diệp Thạch là con hắn, nhưng Bạch Nghị và Trang Du lại ngang nhiên ở trước mặt hắn chửi bới huyết mạch của hắn và Tâm Dương!
Diệp Thạch tới Trung Châu đã mấy tháng, y đã thích ứng chưa? Thời gian cũng đã dài như vậy, hắn vậy mà lại không biết cốt nhục của mình đang ở cách mình gần tới thế.
Khoan đã, Diệp Thạch có biết hắn là… là phụ thân của y không? Nếu y biết, vậy sao qua lâu như thế, y lại không có tới tìm hắn, có phải y đang… hận hắn đúng không?
“Ngươi quen biết Diệp Thạch à, y có tốt không?” Bạch Thần Tinh hơi bất an ngẩng đầu lên hỏi Ô Phượng.
Ô Phượng cười miễn cưỡng: “Hẳn là không tốt lắm, nghe nói phụ thân ngươi mấy ngày gần đây đều mang Bạch Ly Phong tới trận pháp tháp tìm Diệp Thạch, hẳn là Hà Hiền sắp chịu không nổi nữa rồi…”
Nếu Diệp Thạch là con của Bạch Thần Tinh, như vậy, Bạch Huy hẳn là… “ông nội” của Diệp Thạch.
Sắc mặt Bạch Thần Tinh thay đổi, nhanh chóng xông ra ngoài.
… “Nghĩa phụ.” Thấy Bạch Thần Tinh chạy ra, Bạch Cẩm Nhạc theo bản năng gọi một tiếng.
Bạch Thần Tinh không có nhìn tới Bạch Cẩm Nhạc, trực tiếp chạy ra khỏi cửa.
Ô Phượng siết tay, không biết tình huống bên trận pháp tháp đã như thế nào rồi, không biết Diệp Thạch có xảy ra chuyện gì không nữa. Sở dĩ Diệp Thạch hiển lộ ra luyện trận nhập thể, là bởi vì y bị ba vị võ tông công kích. Mà mấy tên võ tông kia có vẻ như là do Bạch Ly Phong – anh trai cùng cha khác mẹ của Bạch Thần Tinh – sai sử.
Bạch Cẩm Nhạc nhìn Ô Phượng, trong lòng chợt dâng lên một cỗ dự cảm không tốt.
“Ô tiền bối, có phải ngươi nói gì đó với nghĩa phụ đúng không?” Ngữ khí Bạch Cẩm Nhạc có hơi dồn dập, ánh mắt nhìn Ô Phượng theo bản năng mang vài phần bất mãn.
Ô Phượng thản nhiên liếc mắt nhìn Bạch Cẩm Nhạc một cái, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, “Ngươi đây là có ý gì?!”
Bạch Cẩm Nhạc trở thành nghĩa nữ của Bạch Thần Tinh mấy năm nay, có biết bao nhiêu người chiều chuộng nàng ta, tựa hồ đã chiều nàng ta quá cao, tới mức nàng ta cũng sắp quên chính mình là ai rồi. Chỉ là một thứ nữ Bạch gia, vậy mà còn làm bộ làm tịch với Ô Phượng nàng, nàng tuy kiêng kị Bạch Thần Tinh, nhưng cũng không đặt Bạch Cẩm Nhạc vào mắt.
Nhìn bộ dáng Bạch Thần Tinh như thế liền biết hắn để ý Diệp Thạch tới bao nhiêu, mà đã có huyết mạch thân sinh như Diệp Thạch rồi, vậy đứa con giả Bạch Cẩm Nhạc này thì tính là gì.
“Xin lỗi, chỉ là vừa rồi ta thấy sắc mặt nghĩa phụ không được tốt lắm, ta chỉ quá lo cho nghĩa phụ.” Bạch Cẩm Nhạc hơi sửng sốt, sau đó cúi đầu nói.
Ô Phượng nhìn theo phương hướng Bạch Thần Tinh rời đi, híp mắt thầm nghĩ, hy vọng tốc độ ra tay của Bạch Huy đừng nhanh quá, nếu không…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT