Bạch Thừa Phong tuy thoạt nhìn giống như một gã ăn mày, nhưng thật ra hắn lại là một vị cao thủ mà Bạch gia đều biết, đối với vị thúc thúc này, Bạch Nghị không thể không thận trọng.
“Thừa Phong thúc, con không ở nhà thìở đâu?” Bạch Nghị nghi hoặc hỏi.
“Ta còn tưởng là con đi ra ngoài theo đuổi Diệp Thạch rồi chứ.” Bạch Thừa Phong cười hì hì nói.
“Theo đuổi Diệp Thạch?” Bạch Nghị nhíu mày có chút không hiểu.
“Phải.Đám Thiếu Khanh đã có vài đứa ra tay rồi đó. Nghe nói Diệp Thạch mới chỉ mười chín tuổi đã là võ hoàng tứ tinh, mà trận pháp thuật lại càng xuất sắc, nhân tài như thế, nếu như trở thành đối thủ thì trong tương lai sẽ rất đáng sợ. Nhưng nếu để y trở thành người trong nhà thì tất nhiên sẽ không có cái băn khoăn này.” Bạch Thừa Phong cười nói.
Sắc mặt Trang Du đứng bên cạnh đã trở nên xanh mét. Hắn còn đứng ở đây mà Bạch Thừa Phong lại kêu Bạch Nghị đi theo đuổi Diệp Thạch. Đám người Bạch gia căn bản là không có đặt hắn vào mắt. Có thể là ở trong mắt đám người Bạch gia cao cao tại thượng kia, hắn chỉ là một vật phẩm phụ thuộc vào Bạch Nghị mà thôi.
Ở nước ngoài Diệp Thạch chỉ là một tên quái dị, thế nhưng ánh mắt đám người ở Trung Châu rất kỳ lạ, có rất nhiều người lại thích kiểu diện mạo như Diệp Thạch.
Bạch Nghị lắc đầu: “Không có.”
“Vậy thì thật đáng tiếc, ta vốn đang nghĩ, nếu con và Diệp Thạch có thể sinh ra một đứa con có tư chất vượt qua Thần Tinh thì quá tốt rồi.” Bạch Thừa Phong cười hì hì nói.
“Thừa Phong thúc đừng đùa, ở Bạch gia không ai có thể đánh đồng với tư chất của tiểu thúc được.” Bạch Nghị nhăn chặt mày nói.
Bạch Thừa Phong vỗ vai Bạch Nghị: “A Nghị, con quá nghiêm túc, như vậy rất không tốt. Nhưng con thật sự sẽ không suy xét tới Diệp Thạch sao?”
“Thừa Phong thúc à, thúccũng đừng đùa con nữa.” Bạch Nghị cúi đầu nói. Không ngờ Bạch Thừa Phong lại kêu hắn đi theo đuổi Diệp Thạch, đúng là chuyện cười cho thiên hạ.
“Thật đáng tiếc.Ánh mắt Diệp Thạch không thấp, tuy rằng Thiếu Khanh cũngkhông tồi, nhưng thực lực vẫn chưa đủ, sợ là vào không được đôi mắt Diệp Thạch.Ban đầu ta còn ký thác kỳ vọng vào con rất cao, nhưng không nghĩ tới conlại không có hứng thú.Xem ra, Bạch gia không có duyên phận làm người một nhà với Diệp Thạchrồi.” Bạch Thừa Phong cảm thấy mất mát.
“Tiền bối, Diệp Thạch đã có một vị hôn phu ở nước ngoài.” Trang Du yếu ớt nói.
“Vị hôn phu ở nước ngoài mà thôi, phỏng chừng cả đời đều chỉ có thể sống ở nướcngoài.Sau này, chênh lệch của hắn và Diệp Thạch sẽ càng lúc càng lớn, sớm muộn gì cũng sẽ mỗi người một ngả, như ở Trung Châu vậy, bước qua một người liền quên, nhớ rõ cũng uổng công.” Bạch Thừa Phong cũng không để tâm lắm.
Trang Du cúi đầu, hắn vẫn luôn nhớ thương về Lục Nghiêu, cảm thấy không nên bỏ Lục Nghêu, nhưng dù sao bây giờ hắn đang ở Trung Châu, chênh lệch cùng Lục Nghiêu sẽ càng lúc càng lớn, hắn hẳn là nên nghe lời tiền bối nói, quên Lục Nghiêu đi đúng không?
… …
“Diệp thiếu!” Diệp Thạch đang đi dạo trong phạm vi thế lực trận pháp tháp, bỗng có một tiếng kêu gọi Diệp Thạch lại.
Diệp Thạch xoay người nhìn về phía người nọ.
“Có việc?” Diệp Thạch cẩn thận hỏi, người nọ mặc một thân áo choàng xám của trận pháp sư trận pháp tháp, là người mà Diệp Thạch không biết.
“Nghe nói Diệp thiếu đã từng phá một cái trận pháp thượng cổ thất cấp mà cả Hạ Nhược Tuyết tiểu thư của Hạ gia cũng không phá được, ngài thật sự đãtăng thể diện cho trận pháp tháp chúng ta đó!” Người nọ tràn đầy khen ngợi.
Thanh danh Bạch Nghị rất mạnh, thế nhưng hắn chỉ là trận pháp sư kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi. Còn Hạ Nhược Tuyết, tên tuổi của nàng trong nhóm trận pháp sư thất cấp lại cực mạnh.
Vẻ mặt Diệp Thạch thản nhiên: “Chỉ là có vận may tốt mà thôi.Cái trận pháp kia đã hoạt động nhiều năm nên xuất hiện sơ hở, vì vậy ta mới may mắn phá được.”
“Diệp thiếu quákhiêm tốn, đúng là tuổi trẻ tài cao! Mang Bạch Nghị thanh danh truyền xaso với ngài, quả thật là gì cũng không bằng.” Trận pháp sư áo xám tràn đầy khen ngợi nói.
Nhắc tới Bạch Nghị, trên mặt Diệp Thạch hiện lên vài vẻ chán ghét, “Bạch Nghị á? Hắn là cái gì chứ? Một tên tiểu bạch kiểm chỉ biết là đắm chìm trong ôn nhu mà thôi, đúng là nhu nhược.” Sớm muộn gì cũng chết không có chỗ chôn.
Nam nhân của Trang Du – Lam Nhược Phong – đã bị Mộ Thần tính kế hại chết; Lục Nghiêu thì bị phế đi khí hải; còn Bạch Nghị, phỏng chừng hắn cũng không có kết cục gì tốt.
Nghe được lời đánh giá của Diệp Thạch với Bạch Nghị, sắc mặt trận pháp sư áo xám không khỏi có chút quỷ dị.
“Sao vậy?” Diệp Thạch hỏi trận pháp sư áo xám.
“Không, không có việc gì.” Trận pháp sư áo xám xua tay.
“Ngươi gọi ta lại là có việc?” Diệp Thạch hỏi.
“Ở chỗ ta cómột bút sinh ý lớn, không biết Diệp thiếu có cảm thấy hứng thú không?” Trận pháp sư áo xám hỏi.
Diệp Thạch híp mắt, những nhiệm vụ lần trước đều là do Hà Tĩnh Nguyệt chọn giúp y. Cũng không phải là y tin tưởng Hà Tĩnh Nguyệt nhiều cỡ nào, mà là, y không có lựa chọn nào khác.
“Sáu triệu nguyên thạch trung phẩm? Nhiều tới vậy?” Diệp Thạch nhịn không được mà sửng sốt.
“Đó là một trận pháp thượng cổ, cho nên ra giá tương đối cao, trận pháp thượng cổ đối với người khác mà nói thìrất khó phá, nhưng đối với ngài thìcòn không phải như ăn một bữa sáng thôi sao?” Trận pháp sư áo xám cười tủm tỉm.
Diệp Thạch híp mắt, có chút hoài nghi nói: “Ta không có nhìn thấy cái giải thưởng này treo ở công hội?!”
“Nếu treo giải thưởng đặt ở công hội, trận pháp tháp sẽ theo lệ thu lấy phần trăm, người chịu thiệt còn không phải là ngài sao?” Trận pháp sư áo xám nói.
Diệp Thạch nhíu mày, trầm tư một chút rồi nói: “Chuyện này… ta vẫn nên suy xét thêm một chút.”
Sắc mặt trận pháp sư áo xám hơi đổi: “Diệp thiếu, ngài phải nhanh suy xét rõ đấy.Nên tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không có lại. Nếu đối phương mời người khác, sáu triệu nguyên thạch này sẽ lập tứckhông còn liên quan tới ngài nữa.”
Diệp Thạch gật đầu: “Ta biết rồi.”
Diệp Thạch cầm giấy mời đi tìm Hà Tĩnh Nguyệt.
Hà Tĩnh Nguyệt đọc xong giấy mời Diệp Thạch đưa, hỏi: “Là trận pháp sư trong công hội đưa cho ngươi?”
Diệp Thạch gật đầu, nói: “Đúng thế. Ta muốn nhờ ngươi kiểm tra giúp ta, giấy mời này có vấn đề gì không.”
Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày: “Ngươi muốn nhận?”
Diệp Thạch gật đầu: “Đúng, nếu như không có vấn đề thì ta không muốn bỏ qua số nguyên thạch lớn như vậy.”
“Ngươi kiếm nguyên thạch là vì muốn tìm Mộ Thần?” Hà Tĩnh Nguyệt hỏi.
Diệp Thạch gật đầu: “Phải!”
Hà Tĩnh Nguyệt nắm tờ giấy trên tay, chỉ cảm thấy nó như nặng tới ngàn cân. Đến tột cùng là cái dạng nam tử gì lại có mị lực như vậy, khiến cho Diệp Thạch thân ở Trung Châu vẫn như trước nhớ mãi không quên hắn?
Trước kia cũng từng có người được truyền tống tới Trung Châu, nhưng sau khi những người đó trực tiếp nhìn thấy sự phồn hoa ở Trung Châu, hơn phân nửa họ đều xấu hổ khi đề cập tới lai lịch của mình, còn cố xóa sạch sẽ đoạn thời gian ở nước ngoài lúc trước của mình.
“Nếu bút sinh ý này là thật, vậy ta sẽ có thể kiếm không ít.” Diệp Thạch do dự nói.
“Kỳ thật thì chuyện giao dịch riêng trong công hội cũng rấtbình thường, thế nhưngbút sinh ý đó đưa tới lúc này có hơi trùng hợp.” Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày nói.
Diệp Thạch nói: “Ta cũng thấy vậy, vậy nên tahy vọng ngươi điều tra giúp ta.”
Hà Tĩnh Nguyệt thở dài gật đầu: “Được.”
… …
Bạch gia.
“Diệp Thạch đồng ý rồi?” Bạch Ly Phong hỏi.
“Đồng ý rồi, nguyên thạch chính là tử huyệt của Diệp Thạch mà.Thật sự chưa từng gặp qua trận pháp sư thất cấp nàotham tài như Diệp Thạch cả.” Trận pháp sư áo xám khinh thường nói.
Trận pháp sư thất cấp thường rất cao ngạo, làm sao có thể thấy tiền liền sáng mắt như Diệp Thạch.
“Y tham tài mới tốt.Y tham tài thì mới có nhược điểm chứ.” Bạch Ly Phong tà khí cười.
“Kỳ thật Diệp Thạch cũng coi như là thận trọng, y còn tìm Hà Tĩnh Nguyệt kiểm tralại, may mà thật sự có một cái di tích như vậy, mà ở bên ngoài di tích đó cũng có trận pháp thượng cổ, nếu không chắc y vẫn còn chưa mắc câu đâu.”
Bạch Ly Phong híp mắt, Diệp Thạch co đầu rút cổ trong trận pháp tháp, làm hắn không có một chút biện pháp nào để ra tay. Nhưng nếu y đã đi ra, vậy hắn sẽ có ngàn vạn loại phương pháp ra tay với Diệp Thạch. Nghe nói cặp mắt kia của Diệp Thạch là Linh Văn Nhãn cao cấp nhất, như vị đệ đệ Bạch Thần Tinh kia của hắn, cũng là Linh Văn Nhãn cực phẩm.
Bạch Ly Phong vuốt ve đôi mắt của mình, nếu như hắn có một đôi mắt như thế thì làm sao đến nỗi bị Bạch Thần Tinh áp chế nhiều năm không thở nổi như vậy.
“Hà Tĩnh Nguyệt, sẽ đi cùng Diệp Thạch, hẳn là sẽ có thêm một võ tông đi theo.”
Bạch Ly Phong nở nụ cười lạnh, “Hà Hiền đúng là rất coi trọng tên Diệp Thạch này, không ngờ còn phái một võ tông bảo hộ y.”
“Trận pháp tháp đã xuống dốc, mà Diệp Thạch chính là một hạt giống tốt, khó trách Hà Hiền lại coi trọng y.”
Bạch Ly Phong gật đầu đồng ý: “Cả trận pháp thượng cổ cũng có thể phá, đúng thật là một hạt giống tốt.”
Trước đó nghe mọi người đồn đại Bạch Nghị không bằng Diệp Thạch, Bạch Ly Phong còn tưởng rằng là tin đồn bị thổi phồng, nhưng Diệp Thạch lại biết Liên Hoàn Phá Pháp, còn có thể vận dụng tự nhiên trôi chảy, như thế Bạch Nghị quả thật không bằng Diệp Thạch.
Hạt giống tốt như thế lại thuộc về trận pháp tháp,vậy tốt nhất là không nên để cho nó trưởng thành.
“Hà Tĩnh Nguyệt cũng sẽ đi theo Diệp Thạch, vậy chúng ta có cần ra tay với nàng ta không?”
Bạch Ly Phong lắc đầu: “Không cần. Hà Hiền chỉ có một đứa cháu gái nên đối đãi với nàng ta như châu như bảo, nếu như Hà Tĩnh Nguyệt xảy ra chuyện gì, có thể Hà Hiền sẽ chó cùng rứt giậu. Đến lúc đó chỉ cần mang Diệp Thạch đi, thuận thế đổ sự tình lên đầu Hà Hiền là được.”
… …
Diệp Thạch mong đợi hỏi Hà Tĩnh Nguyệt: “Thật sự không có vấn đề gì?”
Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Quả thật là có một cái di tích như vậy, hẳn là không có vấn đề.”
Diệp Thạch gật đầu, thở ra một hơi: “Không có vấn đề làtốt rồi.”
“Diệp thiếu, Hà tiểu thư.Chúng ta đi thôi.” Một tu sĩ đi tới nói.
Hà Tĩnh Nguyệt giới thiệu người nọ với Diệp Thạch: “Vị này chính là Tất Thành, là tu sĩ võ tông mà ông nội ta mời tới bảo hộ chúng ta.”
Diệp Thạch gật đầu, “à” một tiếng.
Diệp Thạch liếc mắt quan sát Tất Thành, trong lòng không biết tại sao lại có dự cảm bất thường.
Diệp Thạch lắc lắc đầu, bỏ qua dự cảm khó hiểu trong lòng, đi theo sau Tất Thành.
Đám người Hà Tĩnh Nguyệt đi lên một chiếc phi thuyền, tiếp đó phi thuyền liền bay về hướng núi non trùng điệp.
So với phi thuyền của Ô Phượng thì lần này, chiếc phi thuyền mà bọn họ ngồi có hơi bình thường, Diệp Thạch có vẻ hơi thiếu hứng thú.
Hà Tĩnh Nguyệt đứng ở đầu thuyền nhìn đường bay, đột nhiên nhăn mày lại: “Không đúng!”
Diệp Thạch nghi hoặc nhìn qua Hà Tĩnh Nguyệt hỏi: “Không đúng? Sao lại không đúng?”
“Đường bay không đúng! Tất tiền bối, con đường hội hợp với cố chủ không phải là đường này.” Hà Tĩnh Nguyệt lạnh lùng nói.
Nhưng Tất Thành bỗng nhiên ra tay giữ chặt Hà Tĩnh Nguyệt.
Hà Tĩnh Nguyệt kinh sợ hô: “Tất Thành, ngươi bị người khácthu mua?!!”
Tất Thành cười nói: “Hà tiểu thư vì sao lại nói thế, người thu mua ta không phải là ông nội của Hà tiểu thư sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT