“Mộ thiếu tài hoa hơn người, tu luyện giả tam quốc đều phải đến cầu Mộ thiếu!” Hà Kính Chi tự hào nói.
Diệp Thạch bĩu môi nói: “Những người kia đều là đến đòi nợ đấy, chắc chắn khi đám người kia rời đi là Mộ Thần lại phải vội vã tiếp, nếu cứ như thế thì Mộ Thần sẽ vội chết mất thôi.”
“Điều này cũng đúng.” Hà Kính Chi gật đầu.
Tuy rằng tam quốc đều có trả thù lao, nhưng nếu Mộ Thần đang ở chỗ khác thì hắn hoàn toàn có thể đổi được càng nhiều thù lao hơn. Còn ở trong này, do ngại mọi người đều là đồng minh nên Mộ Thần mới thu một ít phí dịch vụ xem như tượng trưng.
“Có lẽ ta tới rất đúng lúc nhỉ.” Bỗng một tiếng cười sang sảng truyền tới.
Hà Kính Chi sửng sốt, đôi mắt hiện đầy vẻ kinh hãi, người này xuất hiện vô thanh vô tức, mà hắn lại hoàn toàn nhìn không ra thực lực của đối phương, người này thật đáng sợ.
“Mạc Phong tiền bối, sao tiền bối lại tới đây?” Diệp Thạch đầy kinh ngạc nhìn lại, sau đó vui vẻ hỏi.
Mạc Phong mỉm cười, chắp tay sau lưng nói: “Ta đến xem có chuyện gì có thể hỗ trợ không ấy mà.”
Diệp Thạch trợn lớn mắt, tiếp đó có hơi không được tự nhiên nói: “Điều này… không phiền tới tiền bối chứ?”
Y và Mộ Thần cũng không có biện pháp, họ là người Huyền Phong đế quốc, họ không có khả năng mắt mở trừng trừng nhìn thấy cố quốc sinh linh đồ thán mà không quan tâm tới. Thế nhưng, Mạc Phong lại khác, hắn vừa là luyện khí sư lục cấp vừa là võ hoàng, có địa vị được tôn sùng, lại còn không có một chút liên quan nào với Huyền Phong đế quốc, căn bản không cần tới mạo hiểm cùng họ.
Hà Kính Chi trợn mắt, tâm trầm xuống. Diệp Thạch xưng hô đối phương là ‘tiền bối’, mà có thể làm cho Diệp Thạch xưng là ‘tiền bối’ thì chỉ sợ cũng chỉ có mỗi võ hoàng.
Mạc Phong khoát tay như không để ý, nói: “Ta đã chịu đại ân của Mộ thiếu thế nên thật sự không thể không tỏ vẻ một chút. Đương nhiên, Diệp thiếu cũng đừng nghĩ ta trâu bò tới mức không sợ sinh tử. Thú triều vào lúc đầu sẽ không quá nguy hiểm, vậy nên ta tới đây đánh không công cho các người một năm, sau một năm ta liền rời khỏi.” Nói đến câu sau, Mạc Phong không khỏi có chút áy náy.
Diệp Thạch gật đầu, không để ý tới mà nói: “Một năm, chỉ cần một năm thôi! Một năm sau, ta sẽ là võ hoàng, Mộ Thần cũng sẽ là võ hoàng, đến lúc đó, yêu thú đến bao nhiêu thì chết bấy nhiêu!”
Mạc Phong sửng sốt một chút, lập tức cười nói: “Diệp thiếu thật có hùng tâm tráng chí.”
Thời gian một năm mà từ võ vương cửu tinh thăng cấp lên võ hoàng, đây thật sự là thiên phương dạ đàm. Nhưng nếu như là Mộ Thần và Diệp Thạch mà nói thì cũng có khả năng.
Diệp Thạch cười đắc ý: “Đương nhiên rồi.”
Mạc Vân ló đầu ra từ phía sau Mạc Phong, nói: “Diệp thiếu, mới mấy tháng không gặp mà thực lực ngươi lại tinh tiến không ít.”
“Ồ, Mạt thiếu, ngươi cũng tới sao?” Diệp Thạch nhíu mày.
Mạc Vân mỉm cười: “Ta cũng là luyện khí sư ngũ cấp mà, tuy rằng so với Mộ thiếu thì kém quá xa, nhưng ta nghĩ, ta vẫn có thể giúp đỡ được không ít.”
Hà Kính Chi kinh ngạc nhìn Mạc Vân, thầm nghĩ thiếu niên này thoạt nhìn còn trẻ mà đã là một vị luyện khí sư ngũ cấp rồi. Thiếu niên này đã là luyện khí sư ngũ cấp, vậy luyện khí thuật của lão giả sẽ mạnh bao nhiêu chứ.
Mạc Phong bất đắc dĩ nhìn Mạc Vân, vốn hắn lo cho an nguy Mạc Vân nên không muốn dẫn Mạc Vân tới, nhưng lại thật sự không lay chuyển được đứa con bướng bỉnh này của mình.
Tư chất Mạc Vân vốn rất tốt, hơn ba mươi tuổi đã là võ vương bát tinh, chỉ đáng tiếc là Cửu Chuyển La Diễm kia khiến Mạc Vân nhận hết tra tấn, mấy năm qua tu vi không tiến mà còn lui lại, bây giờ tuy độc đã được loại bỏ, nhưng thân thể Mạc Vân lại từng kinh qua mấy năm tra tấn, nên có để lại một chút tai hoạ ngầm.
Mạc Phong đi tới nơi này, cũng là hy vọng Mộ Thần nếu trong tương lai có cơ hội thì nhờ giúp Mạc Vân một phen. Lấy tư chất nguyên bản của Mạc Vân thì cơ hội thăng cấp võ hoàng rất lớn, nhưng nếu như hiện tại không có cơ duyên gì thì đời này, Mạc Vân đều chỉ có thể làm một tên võ vương.
… …
Diệp Thạch và Mạc Phong, Mạc Vân đứng đó nói chuyện, một lúc sau Mộ Thần dẫn Phương Vân, Mạnh Thanh Như và Đoạn Ly đi ra, hiển nhiên việc trao đổi đã kết thúc.
Mộ Thần vừa đi ra ngoài liền chú ý tới tình huống bên này của Diệp Thạch, nhìn thấy Mạc Phong và Mạc Vân, Mộ Thần xém chút nhịn không được mà nhảy dựng lên.
Nhưng, so với Mộ Thần thì đám người Phương Vân càng khiếp sợ hơn. Huyền Phong đế quốc có rất ít võ hoàng, đó là chuyện tất cả đều biết. Thế nhưng bây giờ đột nhiên từ đâu xuất hiện một gương mặt mới, bọn họ sao có thể không giật mình được.
Mạc Phong mỉm cười chào lại: “Chỉ là gần đây ta không có việc gì nên muốn tới đây hỗ trợ một chút, qua một thời gian ngắn thì vẫn phải rời đi.”
Mạc Phong thản nhiên đáp lễ, nhưng mọi người cũng thấy thái độ hắn đối với Đoạn Ly và Mộ Thần hoàn toàn khác nhau.
Đoạn Ly cười khổ, thái độ Mạc Phong rất rõ ràng, đối với hắn thì xa cách hữu lễ, còn đối với Mộ Thần thì lại dị thường thân cận, khỏi nói cũng biết người này coi trọng Mộ Thần hơn mình. Còn Mộ Thần, không ngờ hắn lại tìm một vị vừa là võ hoàng vừa là luyện khí sư lục cấp từ bên ngoài tới đây, đúng là lợi hại!
“Đại sư tới vừa lúc, vừa vặn ta có việc cần ngài hỗ trợ.” Mộ Thần vui vẻ nói.
“Thật đúng lúc.” Mạc Phong cười nói.
Mộ Thần nhìn Mạc Phong, tâm tình lập tức sảng khoái lên, gần đây hắn thật sự quá bận, vừa phải vội vàng luyện đan, vội vàng chế phù, còn vội vàng luyện khí nữa. Mọi người chỉ sợ hãi than thở hắn đa tài đa nghệ, nhưng lại không biết được, hắn vội đến mức ngay cả thời gian thân thiết với Diệp Thạch cũng không có.
Ánh mắt Mộ Thần nóng bỏng nhìn Mạc Phong, cứ như thấy được Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.
Bị ánh mắt ‘nồng cháy’ từ Mộ Thần nhìn qua, Mạc Phong nhịn không được mà sợ hãi trong lòng.
“Mộ thiếu đúng là nhân trung tuấn kiệt, vô luận đi tới chỗ nào cũng đều là nhân vật được vạn chúng chú mục, một đường ta đi tới liền phát hiện, không chỉ có ở Huyền Phong đế quốc truyền ra mỹ danh của ngươi, ngay cả những quốc gia khác cũng đánh giá ngươi rất cao đó!” Mạc Vân cười nói.
Mộ Thần cười khổ: “Ta chỉ là không trâu bắt chó đi cày thôi, mọi người khen trật rồi.”
… …
Đám người Đoạn Ly chỉ dừng lại một hồi liền sôi nổi rời khỏi đấy.
Trên phi thuyền, Phương Vân nở nụ cười khổ.
“Sư phụ, ngài sao vậy?” Phương Cổ Âm quan tâm hỏi.
Phương Vân thở dài nói: “Không có gì.”
Khi biết được thú triều sắp tới, rất nhiều võ hoàng trong Fred đế quốc đều chạy ra bên ngoài, thế nhưng không ngờ rằng, ngay loại thời điểm này lại có võ hoàng của quốc gia khác chui đầu vào đây, mị lực nhân cách của Mộ Thần đúng là kinh người.
Phương Vân cắn chặt răng, người của tam quốc đều đến cầu Diệp Thạch Mộ Thần, nhưng thứ Fred đế quốc bọn họ cầu chính là bùa, Mạnh Thanh Như lại cầu trận pháp, còn Đoạn Ly thì cầu trận đồ của Vạn Kiếm Sát Trận. Thiên Không đế quốc có trận pháp sư lục cấp, cho dù không bố trí nổi Vạn Kiếm Sát Trận thì cũng có thể thử vài trận pháp khác.
Tận mắt nhìn thấy uy lực trận pháp của Mộ Thần, Phương Vân không khỏi ngầm bực mình có ánh mắt thiển cận, hai nước khác đều đánh chủ ý tới trận pháp, chỉ có bọn họ nhớ thương tới phù của người ta.
Phương Cổ Âm trộm quan sát sắc mặt Phương Vân, nàng cũng trầm mặc, chấn động mà nàng thu được không chút nào kém hơn Phương Vân. Trước đó Phương Cổ Âm luôn cảm thấy Huyền Phong đế quốc rất nhỏ bé, nhưng, chính là một đế quốc nhỏ như vậy, lại làm cho nàng có một loại cảm giác không thể phá vỡ nổi.
… …
“Đoàn huynh, ngươi trở lại rồi à? Đồ có mang về không?” Lâm Lạc Phong nhìn thấy Đoạn Ly đã trở về, lập tức vui mừng hỏi.
Đoạn Ly gật đầu nói: “Có lẽ là Vạn Kiếm Sát Trận có bí mật gì đó nên Mộ Thần không có lấy ra, thế nhưng hắn đưa cho ba loại trận pháp lục cấp càng thích hợp với chúng ta hơn, lát nữa sẽ đưa cho Ly đại sư nhìn thử.”
Đoạn Ly không biết rằng, Vạn Kiếm Sát Trận do Mộ Thần và Diệp Thạch bố trí chính là từ trong quyển sách mà vị “phụ thân” thần bí kia của Diệp Thạch lưu lại. Xét thấy quyển sách kia có hơi đặc biệt, Mộ Thần cũng không dám tùy ý đưa trận pháp ra cho, chỉ đề cập tới vài loại trận pháp lúc trước thu được từ trong bí cảnh võ tông.
Lâm Lạc Phong gật đầu: “Như vậy cũng tốt, Vạn Kiếm Sát Trận lấy công mà thủ, nếu như không thể bố trí trận pháp cạnh nhau thì rất dễ bị phá.”
“Đoạn Ly, ngươi đã tới Huyền Phong đế quốc rồi, phòng thủ bên đó thật sự mạnh lắm sao?” Đàm Trần có chút tò mò hỏi.
Đoạn Ly cười khổ: “So với lời đồn thì chỉ mạnh hơn chứ không kém! Tuy thực lực của võ giả ở đó hơi thấp, nhưng nhờ có trận pháp phụ trợ nên có thể phát ra lực công kích cực lớn. Có Vạn Kiếm Sát Trận ở đó, bọn họ có thể không cần trực tiếp chiến đấu với yêu thú, hết sức lợi hại!”
Đám người Đàm Trần hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều là biểu tình hoảng sợ.
“Hơn nữa, bên kia lại có thêm một vị luyện khí sư lục cấp, cũng là một cường giả võ hoàng.” Đoạn Ly chậm rãi nói.
Đàm Trần không dám tin, nói: “Khi nào mà Huyền Phong đế quốc lại có thêm một nhân vật như vầy? Vì sao trước kia chưa nghe nói tới? Là cường giả lánh đời à?”
“Là ngoại viện, hướng về mặt mũi Mộ Thần mà tới.” Đoạn Ly đáp.
“Đều đã tới lúc này mà Mộ Thần còn có thể kêu gọi ngoại viện tới.” Lâm Lạc Phong lắp bắp nói.
Tuy rằng hắn chỉ vừa tới, nhưng cũng có nghe nói tới sự liều mạng của Mộ Thần, nhưng mà hiện giờ trong luyện khí thất lại chỉ có một người.
“Mộ Thần à?” Mạc Phong cười cười: “Đại khái là do lúc trước quá vội, cũng bị nghẹn quá mức, giờ hẳn là đã đi nghỉ ngơi với Diệp Thạch rồi.”
Mạc Vân hiểu ý gật đầu cười: “Là vậy à!” Xem ra quả nhiên là bị nghẹn quá mức rồi.
Mạc Phong đưa cho Mạc Vân một bình đan dược, nói: “Đây là Uẩn Linh Đan, có Uẩn Linh Đan chăm sóc kinh mạch và cốt cách bị hao tổn của con, thân thể con sẽ từ từ khôi phục đến trình độ đỉnh phong, sẽ không bị hạn chế nữa.”
Mộ Thần có danh vọng như giờ phút này không chỉ bởi vì hắn có tài hoa, có thực lực, mà càng bởi vì hắn đủ hào phóng, có thể hạ được vốn gốc, và cũng vì Mộ Thần là một người biết báo đáp tri ân.
Lấy tiềm chất mà Mộ Thần biểu hiện ra ngoài, chuyện hắn thăng cấp võ hoàng cũng sẽ là chuyện sớm muộn.
Nếu Mạc Vân đi theo Mộ Thần, chắc chắn tỷ lệ thăng cấp võ hoàng ít nhất có thể tăng lên ba phần.
Mạc Phong hít nhẹ một hơi, hắn vốn tính đợi làm ra một ít cống hiến rồi mới mở miệng đề cập với Mộ Thần, kết quả, hắn còn chưa kịp mở miệng, Mộ Thần liền đưa đồ qua. Mộ Thần hào phóng như vậy, hắn không tận lực cũng không được.
“Phụ thân, luyện khí thuật của Mộ Thần rất là lợi hại! Vừa rồi con có đi dạo bên ngoài một vòng, thấy trận kỳ mà Vạn Kiếm Sát Trận sử dụng có phẩm chất rất cao, nghe nói là do Mộ Thần luyện chế.” Mạc Vân kể.
Mạc Phong gật đầu: “Đúng là vậy.”
Lúc trước hắn cũng sợ hãi than với thực lực luyện khí của Mộ Thần. Mới không gặp một đoạn thời gian mà thực lực luyện khí của Mộ Thần lại đột nhiên tăng mạnh, cứ cái đà này thì chỉ sợ sẽ sớm vượt mặt hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT