Phòng tuyến Thiên Không đế quốc.

Đàm Trần nhìn hình ảnh hàng vạn hàng nghìn yêu thú bị ngọn lửa màu xanh thiêu đốt thành tro tẫn trên vách tường, trong lòng phát lạnh.

Thật là dị hỏa lợi hại! Năng lực khống hỏa cũng thật cường đại! Trong bầy yêu thú kia hẳn là có mấy con vương cấp, nhưng khi đối mặt với hỏa diễm lại không hề có chút lực chống đỡ nào.” Đàm Trần cảm khái.

Ngọn lửa màu xanh hoá thân thành chiến thần, dễ dàng giết chết yêu thú, cưỡi xe nhẹ đi đường quen khống chế nhiều hỏa diễm như vậy, linh hồn lực Mộ Thần chắc chắn không hề yếu hơn võ hoàng.

Đàm Trần híp mắt, mặc dù hắn là võ hoàng, nhưng nếu gặp được số lượng yêu thú cỡ đó thì hắn cũng không có khả năng giải quyết sạch sẽ lưu loát như Mộ Thần. Thứ dị hỏa này, lực sát thương đúng thật là lớn, khó trách nó là vật mà mọi người đều muốn có.

Đôi mắt Trương Lê mở lớn không dám tin, “Ta thật sự không biết tên tiểu bạch kiểm Mộ Thần này lại biết chiến đấu đấy.

Lâm Lạc Phong chớp chớp mắt, lăng lăng nói: “Ta chỉ biết là Diệp Thạch lợi hại, lại không nghĩ tới Mộ Thần cũng không kém bao nhiêu!

Mộ Thần mới chỉ vận dụng dị hỏa, còn đòn sát thủ Thôn Thiên Phong vẫn chưa dùng đâu.” Đoạn Ly nói.

Nghe nói Vạn Kiếm Sát Trận đã có một vài bộ phận bắt đầu sử dụng rồi, nó hết sức lợi hại, tu sĩ cấp võ sư thậm chí có thể phát huy ra tới thực lực cấp võ linh.” Lâm Lạc Phong nói.

Đàm Trần thở ra một hơi, nói: “Đoàn huynh, ta bắt đầu tin tưởng lời ngươi rồi, cho dù phòng tuyến tam quốc chúng ta có bị phá, phòng tuyến Huyền Phong đế quốc cũng chưa chắc sẽ bị phá.

Vậy cũng chưa chắc, việc bản đồ Huyền Phong đế quốc ngắn vẫn rất rõ ràng, chẳng những ít võ hoàng, cả võ vương cũng ít.” Trương Lê lắc đầu nói.

Đoạn Ly híp mắt: “Chuyện của Huyền Phong đế quốc thì để Huyền Phong đế quốc đi quan tâm, có Mộ Thần và Diệp Thạch ở đó, bên phía bọn họ trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, chúng ta cứ bảo vệ tốt bên chúng ta là được rồi. Với lại gần đây, thế công yêu thú càng ngày càng thường xuyên, chúng ta cũng không thể khinh thường.

… …

Lúc này trong căn phòng nghị sự ở phòng tuyến Huyết Nguyệt đế quốc đang phát ra hình ảnh Diệp Thạch Mộ Thần xuất chiến.

Mộ Thần đại khái cũng không ngờ, vào phút ngắn ngủn hắn ra tay, trong khoảnh khắc hình ảnh đó đã được truyền bá khắp nơi.

Chương Kha khoanh tay, nhìn hình ảnh trên vách tường, nhíu mày nói: “Ta biết Diệp Thạch là một người ngoan độc, nhưng có vẻ như là Mộ Thần ác hơn!” Trong khoảnh khắc huỷ diệt ngàn vạn yêu thú, Mộ Thần ngay cả lông mày cũng không động một chút, khí độ tao nhã như vậy thật sự khiến người khác xấu hổ.

Đào Dĩnh gật đầu thầm chấp nhận, nói: “Đúng vậy, hình như là Mộ Thần dùng dị hỏa, đã sớm nghe đồn Mộ Thần có dị hỏa, thật không nghĩ tới dị hỏa chẳng những có thể dùng để luyện đan mà còn có thể dùng cho chiến đấu, lực sát thương còn mạnh mẽ tới vậy.

Chương Kha híp mắt trầm tư một chút, nói: “Cấp bậc của dị hỏa đó, nhất định đã là lục cấp!

Mộ Thần có dị hỏa lục cấp cùng với Thôn Hỏa Trùng tương trợ, bất luận người nào trong ba người bọn họ cũng đều không phải là đối thủ của hắn.

Tỉnh táo chút đi, trong tứ quốc, trừ Huyền Phong đế quốc thì coi như Huyết Nguyệt đế quốc chúng ta yếu nhất, bây giờ Huyền Phong đế quốc có Mộ Thần và Diệp Thạch ngang trời xuất thế, đế quốc chúng ta cũng không thể để mất mặt được.” Mạnh Thanh Như nhẹ hít một hơi rồi nói.

Chương Kha cùng Đào Dĩnh thở dài nhìn nhau, sau đó thận trọng gật đầu.

… …

Phòng tuyến Fred đế quốc.

Tiểu bạch kiểm Mộ Thần này thật lợi hại! Vốn ta đang cho rằng tên nhóc đó là một tên ăn bám chớ.” Phương Vân nhìn hình ảnh trên tường lẩm bẩm.

Lữ Trình Phong vuốt cằm nói: “Xác thực không thể khinh thường hai tên nhóc kia!

Phương Vân híp mắt trầm tư, rồi cười nói: “Thực lực bọn họ càng mạnh càng tốt, thực lực bọn họ càng mạnh, phòng tuyến lại càng khó phá.

Lữ Trình Phong cười nói: “Lúc trước ta còn lo thực lực Mộ Thần Diệp Thạch không đủ, giờ nhìn lại, tựa hồ là ta buồn lo vô cớ rồi, phòng tuyến Huyền Phong đế quốc hiện tại có khả năng chắc chắn hơn cả Fred đế quốc chúng ta.

Phương Vân tràn đầy tán thưởng nói: “Mộ Thần mới có bao nhiêu chứ! Chẳng những tinh thông học thuật, lại còn am hiểu chiến đấu, đúng là…

Đan Thừa nghe hai người Phương Vân và Lữ Trình Phong ngươi một lời ta một lời, hắn không có cách nào mở miệng nói hai người tăng chí khí cho người ta mà giảm đi uy phong của mình, bởi vì quả thật thực lực mà Mộ Thần Diệp Thạch bày ra không yếu hơn võ hoàng chút nào.

Đám lão gia kia lo ta với ngươi còn trẻ tuổi, cấp bậc thấp, thực lực không đủ. Nhưng ta làm sao lại không lo lắng bộ xương cốt già của bọn họ đánh không nổi chứ.

Thiên hạ không có bức tường nào không thông gió, những lời đó của Mộ Thần đồng dạng cũng truyền đến tai Đan Thừa. Sau khi Đan Thừa biết liền giận dữ, nhưng vừa nhận được đại nhân tình từ Mộ Thần, hắn cũng không biết nói gì.

Đan Thừa siết chặt tay: “Phòng tuyến Huyền Phong đế quốc hiện tại tạm thời không cần chúng ta lo lắng, chúng ta cũng phải thức tỉnh đi, nếu như thua bởi hai tên nhóc, chỉ sợ sẽ bị hai tên đó chê cười chết.

Lúc trước là hắn xem thường Mộ Thần và Diệp Thạch nhất, nếu như lúc này biểu hiện kém hơn hai người, vậy mặt mũi hắn thật sự sẽ không còn.

Phòng tuyến Huyền Phong đế quốc.

Diệp Thạch nhìn Vạn Kiếm Sát Trận đã được hoàn thành, trong mắt nở rộ tinh quang, “Thật tốt quá! Cuối cùng cũng hoàn thành rồi.

Vạn Kiếm Sát Trận nối thành một mảnh, giống một con mãnh thú yên lặng ngủ đông.

Khóe miệng Hà Kính Chi cong lên, gần đây yêu thú tới đây có chút thường xuyên, tuy rằng tụi nó bị đánh lui, nhưng vẫn luôn làm cho lòng người lạnh băng.

Hiện tại trận pháp đã bố trí xong toàn bộ, cuối cùng hắn đã có thể thở ra một hơi.

Hà Kính Chi đi theo Diệp Thạch tới phòng tuyến, một đội vệ binh thần sắc nghiêm túc qua lại tuần tra, nhìn thấy hai người, một đám võ giả liền sôi nổi hành lễ.

Hà Kính Chi chú ý tới, ánh mắt một đám võ giả nhìn Diệp Thạch tràn ngập sùng kính, ngưỡng mộ, khâm phục…

Diệp thiếu, chúng ta đã chuẩn bị xong rồi, cách hai mươi mét sẽ có một đội gồm mười võ linh và một trăm võ sư bảo hộ.” Hà Kính Chi nói.

Trước khi Mộ Thần và Diệp Thạch đến thì sĩ khí ở tiền tuyến rất suy sụp, cả đám võ giả đều chỉ dựa vào một tấm lòng nhiệt huyết mà cô gắng chống đỡ, chỉ cầu có thể ngăn được thêm một con yêu thú.

Thế nhưng sau khi Mộ Thần Diệp Thạch đến, loại tình huống này đã được cải thiện lớn.

Tuy nói người đến tiền tuyến đều đã sớm có quyết tâm không để ý đến sinh tử, nhưng nếu thật sự có thể sống thì ai lại muốn chết đâu.

Diệp Thạch và Hà Kính Chi cung nhau tuần tra phòng tuyến, một số lượng lớn linh thú bỗng hướng về phía phòng tuyến công kích.

Diệp Thạch nhìn thấy mấy trăm võ giả phụ cận phòng tuyến đồng thời xông lên trước đưa nguyên lực vào đại trận, sau đó đại trận như là mãnh thú trong giấc ngủ say tỉnh lại.

Vô số kiếm khí dâng lên bổ về phía yêu thú, từng đạo kiếm khí chia năm xẻ bảy những yêu thú.

Tu luyện giả của Huyền Phong đế quốc tuy thực lực không cao, nhưng lại thắng ở số lượng nhiều, dựa thêm trận pháp, yêu thú công chiến tới, tất cả đều bị treo cổ.

Diệp Thạch nhìn yêu thú chết đi bên ngoài trận pháp, khóe miệng cong lên một nụ cười thản nhiên, “Cũng không tệ lắm.

Hà Kính Chi gật đầu, nói: “Vâng! Phòng tuyến đã được bố trí xong, tất cả mọi người đã có thể tự hành động giải quyết thú triều loại nhỏ, không cần Diệp thiếu ngài chuyện gì cũng tự thân vận động.

Thú triều loại nhỏ như vậy, hiện tại mọi người đã không để vào mắt, nhưng nếu như là trước khi Mộ Thần Diệp Thạch đến, thì khi trận thú triều như vầy phát sinh một lần, đều sẽ có mấy chục thậm chí hơn trăm người chết.

Ừ, gần đây yêu thú đến đều là vương cấp, yêu thú vương cấp quá yếu, không xứng để ta ra tay.” Diệp Thạch đắc ý dào dạt nói.

Hà Kính Chi cười khan nói: “Diệp thiếu… thật lợi hại!

Diệp thiếu, có yêu thú lục cấp xuất hiện, ở trung bộ, ngài mau tới đi!” Một tu luyện giả vội vội vàng vàng tìm Diệp Thạch thông báo.

Nghe được lời người đó nói, tâm Hà Kính Chi lộp bộp trầm xuống, thầm nghĩ: Diệp Thạch đúng là miệng quạ đen.

Cuối cùng cũng xuất hiện yêu thú lục cấp.” Diệp Thạch hóa thành một đạo hư ảnh, nhanh chóng chạy vội về phía trước.

Hà Kính Chi nhìn theo bóng dáng hưng trí của Diệp Thạch, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

Lúc Diệp Thạch đến đó, ở đấy đã có ba võ vương cùng với mấy chục võ linh.

Có Mộ Thần không keo kiệt cung cấp đan dược, trong khoảng thời gian này đã có bốn vị võ linh đỉnh phong thăng cấp thành võ vương, trong ba vị võ vương ở đây đã có hai vị là võ vương mới.

Mọi người đồng tâm hiệp lực phát động đại trận, vạn mũi tên đồng thời bắn ra, nồng đậm kiếm khí tập trung công kích yêu thú lục cấp, để lại trên người con yêu thú lục cấp kia từng đạo vết thương sâu tới tận xương.

Hà Kính Chi nhìn thấy vậy thì thầm nghĩ, Vạn Kiếm Sát Trận này quả nhiên lợi hại, chỉ dựa vào sát trận thế mà lại có thể bức yêu thú lục cấp thành như vậy.

Yêu thú lục cấp lục tinh!” Hai mắt Diệp Thạch tỏa sáng nói.

Hà Kính Chi nhịn không được mà há to miệng, không ngờ lại là một gia hỏa lớn cỡ này.

Nhìn cái gì vậy! Mau tới hỗ trợ coi!” Kinh Sí Diễm rốt cục nhịn không được mà quát Diệp Thạch.

Tuy rằng Vạn Kiếm Sát Trận rất lợi hại, nhưng cũng phải lấy nguyên lực phát động, trước khi Diệp Thạch đến thì họ đã sớm không ngừng đưa nguyên lực vào trong trận, giờ đã là nỏ mạnh hết đà, thế mà khi Diệp Thạch đến lại đứng đó ngơ ngác xem cuộc vui.

Nghe được tiếng quát của Kinh Sí Diễm, Diệp Thạch lập tức hoàn hồn lại.

Diệp Thạch vung lên ống tay áo, trên trăm con Thôn Thiên Phong xuyên thấu trận pháp, quét tới con yêu thú kia.

Trên người con yêu thú đó đã đổ máu, đối với Thôn Thiên Phong mà nói, yêu thú bị đổ máu liền có nghĩa là có sơ hở, mà con yêu thú đó cả người đều là máu, không thể nghi ngờ gì toàn thân đều là sơ hở.

Mấy trăm con Thôn Thiên Phong giống nghe mèo ngửi thấy mùi cá, thuần thục cắn chết con yêu thú lục cấp bên ngoài.

Diệp Thạch nhanh chóng nhảy ra ngoài trận pháp, bỏ con yêu thú kia vào nhẫn không gian, lại hoả tốc chạy vào trận pháp.

Kinh Sí Diễm nhìn Diệp Thạch chạy xuyên qua đàn yêu thú, bị dọa đến mức tim muốn ngừng đập.

Con làm gì thế kia? Tuy con yêu thú lục cấp kia đã chết, nhưng bên ngoài còn có nhiều yêu thú lắm đấy!” Kinh Sí Diễm tức giận trừng Diệp Thạch.

Diệp Thạch ngượng ngùng thè lưỡi, “Thi thể yêu thú lục cấp có giá trị rất lớn.

Giá trị có lớn đi nữa thì cũng không đáng để con mạo hiểm như vậy!” Kinh Sí Diễm nói, thần sắc nghiêm nghị.

Con biết đúng mực mà, sư phụ, ngài đừng lo lắng.” Diệp Thạch cười cười lấy lòng với Kinh Sí Diễm.

Kinh Sí Diễm bất đắc dĩ trừng mắt một cái với Diệp Thạch.

Hai vị võ vương bên cạnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, trầm mặc không lên tiếng trộm nhìn Kinh Sí Diễm và Diệp Thạch. Kinh Sí Diễm là sư phụ của Diệp Thạch, hắn có thể tùy ý quở trách Diệp Thạch, nhưng bọn họ thì khác, dựa theo thực lực mà nói, Diệp Thạch tuyệt đối có thể coi là tiền bối bọn họ.

Con yêu thú kia là lục tinh sao?” Kinh Sí Diễm nhíu mày nói.

Diệp Thạch gật đầu: “Vâng ạ!

Kinh Sí Diễm nhăn mày: “Còm sớm vậy mà đãxuất hiện yêu thú hoàng cấplục tinhrồi.

Diệp Thạch không hiểu: “Rất sớm sao ạ?”

Kinh Sí Diễm gật đầu, sắc mặt ngưng trọng: “Rất sớm!” Ấn theo sách cổ ghi lại, thú triều thậm chí có khả năng sẽ kéo dài tới mười mấy năm, và tới năm thứ hai thì yêu thú lục cấp mới sẽ xuất hiện, nhưng mà hiện tại mới chỉ là năm thứ nhất.

Nếu như thú triều sớm bùng nổ vài năm, lúc bấy giờ Khúc Khôn bị nhốt, Hùng Uy chưa giải quyết được hàn độc, Mộ Thần và Diệp Thạch vẫn là con nít, vậy chỉ sợ Huyền Phong đế quốc đã sớm bị thú triều huỷ diệt.

Gương mặt Kinh Sí Diễm hiện lên nồng đậm ưu phiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play