Mộ thiếu.” Phú Nguyên Bảo thí điên thí điên chạy vào biệt viện của Mộ Thần.

Đôi mắt Mộ Thần thâm thúy nhìn Phú Nguyên Bảo phong trần mệt mỏi, “Nguyên Bảo, ngươi tìm ta có việc?

Trên tay ta có một tin tức, không biết Mộ thiếu có hứng thú không?” Phú Nguyên Bảo chạy tới trước người Mộ Thần thì đứng lại, vẻ mặt tươi cười nhìn Mộ Thần.

Tuy sắc mặt Phú Nguyên Bảo bình tĩnh, nhưng sâu trong đôi mắt lại có vài phần phấn khởi, hiển nhiên là rất có lòng tin với tin tức này.

Mộ Thần cười cười, mười ngón giao nhau, chậm rãi nói: “Có hứng thú hay không thì phải xem tin tức trên tay ngươi có giá trị hay không.

Phú Nguyên Bảo nghiêm túc nói: “Tin tức này chỉ là một cái suy đoán của trưởng bối Phú gia chúng ta, nhưng mà nếu suy đoán này trở thành sự thật, vậy tin tức này liền sẽ liên quan đến sinh tử của Mộ thiếu ngài và Diệp Thạch đồng học.

Ngươi muốn bao nhiêu?” Đôi mắt Mộ Thần lạnh lùng nhìn Phú Nguyên Bảo, hỏi.

Năm trăm vạn.” Phú Nguyên Bảo vươn ra năm ngón tay ngắn ngủn.

Phú Nguyên Bảo nhíu mày âm thầm nghĩ: Nếu tin tức này là thật, vậy tin tức trên tay hắn hẳn là tuyệt đối xa xa không chỉ giá trị năm trăm vạn, nhưng mà tai mắt của Phú gia tại bên Minh Nguyệt học viện kia không bằng ở Thánh Tinh này, cho nên hắn cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần.

Ngươi nói đi, ta mua!” Mộ Thần thản nhiên nói với Phú Nguyên Bảo.

Phú Nguyên Bảo gật đầu, “Minh Nguyệt học viện có một đệ tử tên là Ân Tung, thực lựchắn cao cường, làm người lãnh khốc, làm việc cũng rất phóng túng.

Năm nay người này hẳn là mười chín tuổi, ba năm trước Ân Tung đã thăng cấp võ linh rồixung đột cùng một đệ tử võ linh trong Minh Nguyệt học viện, Ân Tung không cẩn thận ngộ sát vị đệ tử kia, sau lưng đệ tử kia có một đại gia tộc, lúc ấy đại gia tộc kia đã tạo áp lực cho Không Sát, nghe nói Không Sát lúc ấy đã trọng phạt Ân Tung, ngăn chặn miệng đại gia tộc kia lại.

Thời điểm Không Sát trẻ tuổi làm việc cũng không kiêng nể gì, nên Ân Tung cực kỳ được Không Sát yêu thích, cho nêntrưởng bối Phú gia chúng ta suy đoán, Ân Tung lúc ấy không có bị Không Sát trọng phạt, có khả năng lần đó chỉ là ngụy trang, ba năm này Ân Tung vẫnluôn mai danh ẩn tích, nếu hắn vẫn luôn được Không Sát bí mật bồi dưỡng, vậy thực lực của hắn hẳn là đãcao đến mức nghe rợn cả người rồi.” Phú Nguyên Bảo nghiêm túc nói.

Ân Tung mười sáu tuổi đã là võ linh, đã qua ba năm, nếu hơi bảo thủ thì phỏng chừng người này hẳn đã là tứ tinh võ linh, nhưng nếu không bảo thủ mà nói, người nọ có khả năng đã là bát tinh thậm chí cửu tinh võ linh, nếu như Không Sát đưa người này vào bí cảnh, vậy đó có khác gì đưa một con sói vào trong một đám cừu đâu.

Nguyên Bảo, đa tạ ngươi!Tin tức này của ngươi không chỉ giá trị năm trăm vạn thôi đâu.” Mộ Thần cảm tạ.

Phú Nguyên Bảo thản nhiên cười, “Có thể giúp đượcMộ thiếu ngài là được.

Mộ Thần lấy ra một bình đan dược vứt cho Phú Nguyên Bảo, “Hiện tại trong tay ta không có đủ nguyên thạch cho ngươi, trong này là baviênPhá Linh Đan, hẳn là có giá trị năm trăm vạn nguyên thạch đấy.

Phú Nguyên Bảo thật cẩn thận tiếp được bình, lấy nhãn lực của hắn thì liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra ba viên đan dược trên tay đều là thượng phẩm, ba viên thượng phẩm Phá Linh Đan, bán ra cũng được khoảng bảy tám trăm vạn, Mộ Thần thật sự là quá rộng rãi.

Đa tạ Mộ thiếu.” Phú Nguyên Bảo vội vàng cúi đầu nói.

Đều nói là luyện dược sư rất giàu, luyện dược sư quả nhiên rất là giàu! Thượng phẩm Phá Linh Đan mà vừa ra tay đã là ba viên, người cùng người chênh lệch chính là lớn như vậy đấy.

… …

Sắc mặt Mộ Thần âm trầm đi vào biệt viện của Diệp Thạch.

Mộ Thần, ngươi làm sao vậy?” Thấy sắc mặt Mộ Thần không tốt, Diệp Thạch vội đứng dậy đi tới bên người Mộ Thần.

Mộ Thần gật đầu chào Tân Như Ca, rồi đưa một bình đan dược cho Diệp Thạch, “Đâylà một viên Phá Linh Đan, cách ngày bí cảnh mở ra còn có thời gian ba ngày, ngươi tìm thời gian rồi đem đan dược phục dụng đi, phải nhanh chóng đem thực lực đề cao đến cấp bậc võ linh!

Diệp Thạch vươn tay lấy bình đan dược, mở nắp bình ra rồi đem đan dược đổ ra, “Mộ Thần, phẩm chất viênPhá Linh Đan này không tồi nha!

Diệp Thạch trước kia có bồi Mộ Thần đi mua một viên Phá Linh Đan phẩm chất thượng phẩm, viên đan dược kia tốn của hai người mấy trăm vạn, Diệp Thạch cảm thấy phẩm chất của viên đan dược trên tay này tựa hồ tốt hơn nhiều so với viên thượng phẩm đan dược trước kia.

Tân Như Ca nhìn viên đan dược đang tay lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay Diệp Thạch, khóe mắt run rẩy một chút, phẩm chất viên đan dược này đâu chỉ là không tồi!

Cư nhiên là cực phẩm đan dược! Cực phẩm đan dược chính là thứ tốt có tiền cũng mua không được đó! Cũng không biết là Mộ Thần làm sao có thể đắc thủ được.

Thạch Đầu, ngươi thu hồi đan dược đi, coi chừng mất đó.” Tân Như Ca khô khan nói, bị mất thì coi chừng khóc cũng không có chỗ khóc đó!

À được rồi.” Diệp Thạch gật đầu, cất đan dược vào.

Tân Như Ca do dự hỏi Mộ Thần: “Mộ Thần, lấy tư chất của Diệp Thạch thì qua hơn nửa tháng nữa hẳn là sẽ có thể nước chảy thành sông mà thăng cấp rồi. Quá mức ỷ lại vào đan dược thì sẽ kkhông tốt đối với Diệp Thạch.” Huống chi, một viên đan dược này cũng đã là mấy trăm vạn đâu! Tuy rằng Mộ Thần không đau lòng nguyên thạch, nhưng mà cũng không nên lãng phí như vậy.

Không được! Không còn kịp nữa rồi! Thạch Đầu nhất định phải thăng cấp võ linh trước khi tiến vào bí cảnh!” Mộ Thần kiên trì nói.

Tân Như Ca nhíu mày không hiểu “Vì sao phải vội vã như vậy?

Mộ Thần hít sâu một hơi, “Ta thu được tin tức, trong đám người Minh Nguyệt học viện tiến vào bí cảnh, khả năng sẽ có che dấu cường giả, thực lực của hắn rất có thể đã vượt qua tứ tinh võ linh.

Tân Như Ca nhíu mày không tin, “Không thể nào!” Có cao thủ như thế thì Minh Nguyệt học viện hẳn là đã sớm cho hắn lên đài rồi!

Có thể là lão quỷ Không Sát kia cố ý.” Mộ Thần nói.

Có tin tức như thế vậy thì nên nói cho hiệu trưởng đi!” Tân Như Ca nói.

Mộ Thần không cho là đúng, “Nói cho hiệu trưởng cũng không hữu dụng.

Tiến vào bí cảnh là thế cục phải làm, hiệu trưởng không có khả năng vì một cái suy đoán của hắn mà buông tha chuyện tiến vào bí cảnh. Cái gọi là thiên tài cũng giống như là cỏ dại sinh sôi không thôi vậy, bọn họ một người chết thì vẫn sẽ có người tiếp theo toát ra.

Mộ Thần không để bụng nói: “Quả thật chỉ là một cái suy đoán, nhưng không thể không phòng, Thạch Đầu vẫn đều luôn dùng máu yêu thú ngâm mình, rất ít dùng đan dược, ngẫu nhiên dùng một viên không có vấn đề, huống chi phẩm chất của viên đan dược kia là cực phẩm.” Có tạp chất rất ít.

Tân Như Ca gật đầu, sắc mặt hơi nhăn nhó nói: “Diệp Thạch chỉ dùng một viên cực phẩm đan dược thì hẳn là sẽ không sao.

Lão nhân Không Sát kia âm hiểm giả dối, lần này Minh Nguyệt học viện đối đầu với Thánh Tinh học viện chúng ta lại bị thua thảm như vậy, khó nói lão gia hỏa kia sẽ không thẹn quá thành giận mà ra cái chiêu số nham hiểm nào đó, quả thật không thể không phòng.” Kinh Sí Diễm từ ngoài cửa đi tới nói.

Sư phụ, sao ngươi lại tới đây?” Diệp Thạch hỏi.

Tới gặp ngươi. Thứ này cho ngươi.” Kinh Sí Diễm nói.

Là cái gì?” Diệp Thạch đoạt lấy cái bình trong tay Kinh Sí Diễm, mở nắp bình ra, nhắm một con mắt nhìn thẳng vào bên trong cái bình.

Hình như bên trong này chỉ có một giọt nước?! Sao lại lấy cái bình lớn như vậy để đựng? Đây không phải là lãng phí sao?” Diệp Thạch bĩu môi nói.

Kinh Sí Diễm bất đắc dĩ nói: “Tổ tông của ta ơi! Ngươi cẩn thận một chút đi! Đây cũng không phải là nước, đây là Sinh linh nhũ, có thể phạt tủy tẩy kinh, cải thiện tư chất, tinh lọc đan độc, đây chính là vật báu vô giá đấy, chỉ cần lấy ra một giọt này thì cường giả võ vương cũng đều đoạt phá đầu.

Diệp Thạch tràn đầy hồ nghi nhìn Kinh Sí Diễm, đảo mắt nhìn qua Mộ Thần.

Mộ Thần gật đầu với Diệp Thạch, trịnh trọng mở miệng nói: “Đúng là thứ tốt.

Kinh Sí Diễm âm thầm phiên cái xem thường, cái tên Diệp Thạch bất hiếu này, hắn đã nói là thứ tốt mà người này còn không tin, cần phải có Mộ Thần xác nhận mới chịu tin tưởng.

Diệp Thạch gật đầu, ngoài ý muốn nhìn Kinh Sí Diễm, “Sư phụ, ngươi cũng có chút của cải đi?

Kinh Sí Diễm phiên cái xem thường, chẳng lẽ tại trong mắt đồ đệ nhà mình thì mình chính là một kẻ nghèo nàn sao? Rõ ràng là tên Hùng Uy kia mới là tên quỷ nghèo không hơn không kém!

Diệp Thạch tiến tới trước mặt Mộ Thần, đem linh nhũ nhét vào trong tay Mộ Thần, “Cho ngươi này.

Mộ Thần bất đắc dĩ nói: “Ngươi giữ đi.

Diệp Thạch lắc đầu, “Ta không cần!

Không ngờ lại còn ăn cây táo, rào cây sung trước mặt sư phụ như hắn!

Diệp Thạch kiên trì nhét linh nhũ vào trong tay Mộ Thần.

Mộ Thần, nếu Diệp Thạch đã nói là cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi.” Kinh Sí Diễm chắp tay sau lưng, tức giận nói.

Mộ Thần liếc mắt nhìn Kinh Sí Diễm một cái, vẻ mặt không khỏi có chút cổ quái.

Nghe nói trong bí cảnh có không ít Sinh linh nhũ này, ngươi nhớ mang một bình về cho ta.” Kinh Sí Diễm khụ khụ hai tiếng, nghiêm trang nói.

Mộ Thần phiên cái xem thường, hắn nói mà, lão gia hỏa Kinh Sí Diễm này sao lại đột nhiên hào phóng đâu, nguyên lai là tới đây chờ hắn.

Một giọt đổi một chai, Kinh Sí Diễm đánh chủ ý thật tốt!

Sư phụ, ngươi thật khôn khéo.” Diệp Thạch bất mãn nói.

Kinh Sí Diễm hừ lạnh một tiếng, “Muốn tu luyện cho có thành tựu thì phải khôn khéo, học một chút đi!

Diệp Thạch: “

Diệp Thạch nhìn Kinh Sí Diễm, nhịn không được mà đảo mắt trắng.

… …

Hiệu trưởng, bên Minh Nguyệt học viện tựa hồ còn có một đệ tử chưa có ra tay, nhưng mà nhìn thực lực thì hẳn là đã đạt tới cấp bậc võ linh.” Kinh Sí Diễm lo lắng nói với Liên Thành Không.

Liên Thành Không chắp tay sau lưng, gật đầu, không để bụng nói: “Ta biết.

Viện trưởng, ngươi biết?” Kinh Sí Diễm nhăn mày.

Liên Thành Không hít một hơi, nói: “Nếu không trải qua mưa gió thì nhân vật thiên tài cũng chỉ là đóa hoa trong nhà kính mà thôi, chỉ có để cho bọn họ đi ra ngoài kiến thức thế giới huyết tinh, thì bọn họ mới có thể trưởng thành lên được.

Kinh Sí Diễm nhíu mày, “Nhưng mà, cái này đối với bọn họ mà nói, có phải quá tàn khốc hay không? Mộ Thần người như vậy lại chết tại trong bí cảnh, đó cũng quá đáng tiếc.

Nếu Mộ Thần chết tại trong bí cảnh, vậy chỉ có thể nói rằng số mệnh của Mộ Thần không tốt. Ngươi yên tâm, Mộ Thần không giống người đoản mệnh.” Liên Thành Không bình tĩnh nói.

Kinh Sí Diễm nhìn vẻ mặt lãnh khốc của Liên Thành Không, hơi bất an cắn chặt răng, “Viện trưởng…

Liên Thành Không nhìn Kinh Sí Diễm, “Ngươi yên tâm, khi bị truyền vào trong bí cảnh thì mọi người đều sẽ bị phân tán đến địa phương bất đồng, bí cảnh không nhỏ, cho dù là Minh Nguyệt học viện thật sự có vương bài tiến vào bí cảnh, chỉ cần gặp không được người nọ thì sẽ không có việc gì.

Kinh Sí Diễm cúi đầu, “Chỉ là…

Liên Thành Không đưa tay bảo Kinh Sí Diễm ngưng lại lời đang muốn nói, thoải mái vỗ vỗ tay, một đôi nam nữ diện mạo tương tự đi ra, “Viện trưởng, đây là…

Hai người bọn họ đều là bát cấp tư chất, là một đôi huynh muội, hai người bọn họ đều có thực lực tứ tinh võ linh, khi hai người cùng liên thủ thì sẽ có năng lực liều mạng với cao thủ cấp bậc lục tinh võ linh, ngươi nên biết, không chỉ Minh Nguyệt học viện có đòn sát thủ, học viện chúng ta cũng có!” Liên Thành Không đắc ý nói.

Thế nhân chỉ cho rằng Thánh Tinh học viện có ba người có bát cấp tư chất, kỳ thật là có năm người, chế độ trúng tuyển của Thánh Tinh học viện trừ bỏ công khai chiêu sinh thì còn có một loại chế độ tiến cử, nếu như là thiếu niên có tư chất thật sự tốt thì có thể thông qua tiến cử mà tới, một đôi huynh muội này bởi vì tư chất xuất chúng mà khi tuổi còn nhỏ đã được Liên Thành Không coi trọng, bí mật bồi dưỡng.

Kinh Sí Diễm kinh ngạc nhìn hai đệ tử trước mặt, nhẹ hít một hơi, “Thì ra viện trưởng đã sớm có chuẩn bị, ta quá lo lắng rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play