Khi trận đấu chấm dứt thì Mộ Thần đã bị đan viện viện trưởng gọi đi, sau đấu võ một ngày chính là đấu đan, Lộ Hàn đã sớm lòng nóng như lửa đốt rồi.

Mộ Thần, ngươi hôm nay thắng được rất đẹp!” Lộ Hàn ngồi đối diện Mộ Thần, nghiêm túc đánh giá Mộ Thần.

Mộ Thần uống một ngụm trà, không để bụng nói: “Đa tạ viện trưởng ngài khích lệ, kỳ thật rất nhiều người đều nói ta thắng rất vô sỉ, ta thẹn trong long a!

A, không không không, làm gì có? Ta cảm thấy biểu hiện của ngươi rất tốt, phi thường tốt, đã dương uy danh của Thánh Tinh học viện chúng ta lên.

Lộ Hàn phi thường có ý kiến đối với Sư Tử Ngọc tự tiện đem đối thủ của Mộ Thần đổi thành Chúc Húc, dù sao sau đấu võ chính là đấu đan, Mộ Thần nếu như tại trong trận đấu võ bị trọng thương, vậy hắn căn bản sẽ không tham gia đấu đan được, thậm chí trận đấu của phù viện, minh văn viện, trận pháp viện hắn cũng không tham gia được.

Nếu như vậy, hết thảy tính toán của bọn họ đều sẽ như nước chảy về biển đông.

May mắn Mộ Thần thắng rất dễ dàng, thật sự rất dễ dàng! Có tiền thật tốt nha! Ta dùng tiền đến đập chết ngươi, là cỡ nào khí phách!

Ngươi lấy ở đâu ra nhiều phù chú như vậy?

Mua.” Mộ Thần thản nhiên trả lời.

Lộ Hàn có chút không tin tưởng Mộ Thần, tứ cấp phù chú không phải là hàng thông thường, cũng không dễ mua, trên tay Mộ Thần lại xuất hiện nhiều như vậy, trước kia cũng không lộ ra một chút tiếng gió nào, cũng không biết là hắn đến tột cùng là xuống tay mua khi nào.

Vậy phù chú của Quý Đông Thành đồng học kia là ngươi cùng hắn đi mua?” Lộ Hàn đầy hưng trí mà hỏi.

Rất nhiều người Minh Nguyệt học viện đều đang suy đoán, Quý Đông Thành ra tay làm cho Lục Nghiêu ném đi mặt mũi lớn là bút tích của viện trưởng.

Lộ Hàn rất rõ ràng, viện trưởng là một tên keo kiệt, vì một trận đấu phải thua, hắn không có khả năng lấy ra bút tích lớn như vậy, không phải là viện trưởng, lại càng không phải là vài võ vương trong học viện, nếu phải nói rõ trong học viện còn có ai có loại tài lực kia, vậy thì chỉ có Mộ Thần, nhưng mà Mộ Thần vì sao phải làm như vậy?

Mộ Thần híp mắt, một đám cáo già trong học viện, một con so với một con lại càng giảo hoạt, hắn làm những chuyện đó cũng không thể gạt được đám người kia! Bất quá, không thể gạt được thì thôi, hắn cũng không quan tâm.

Viện trưởng, ngươi tìm ta chính là muốn hỏi mấy chuyện đó? Nếu ngươi chỉ muốn nói với ta mấy cái này, vậy ta cáo từ.” Mộ Thần lười biếng, trong con ngươi hiện lên tia lãnh đạm.

Lộ Hàn xấu hổ cười, “Không không, ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi có mấy thành nắm chắc đối với trận đấu ngày mai?

Mười thành.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Ánh mắt Lộ Hàn quỷ dị nhìn Mộ Thần, hắn vẫn luôn cảm thấy tiểu tử Mộ Thần này rất khiêm tốn, có vẻ như hắn đã nhìn lầm.

Có nắm chắc như vậy? Thực lực của nha đầu kia cũng rất bất phàm đó.” Lộ Hàn hơi trêu tức nhìn Mộ Thần.

Mộ Thần thản nhiên dựa vào ghế, mười ngón giao nhau, vân đạm phong khinh nói: “Ta không có khả năng thất bại, bởi vì ta đã là tứ cấp luyện dược sư, theo ta được biết, Minh Nguyệt học viện chỉ có hai vị tam cấp luyện dược sư.

Lộ Hàn lập tức đánh nát chén trà trong tay, mạnh mẽ đứng lên, “Ngươi nói cái gì? Ngươi đã là tứ cấp luyện dược sư?

Mộ Thần bình tĩnh gật đầu, “Đúng.

Là chuyện khi nào?!” Lộ Hàn run run hỏi.

Mấy ngày trước.” Mộ Thần không chút để ý nói.

Lộ Hàn không dám tin nhìn Mộ Thần, quái thai! Người này làm sao, làm sao có thể nhanh như vậy đã thăng cấp lên tứ cấp luyện dược sư?

Mộ Thần thản nhiên nhìn Lộ Hàn, hỏi: “Viện trưởng, còn có chuyện gì nữa không? Nếu không có việc gì thì ta đi đây.

Không có.” Lộ Hàn khô khan nói.

Vậy ta cáo từ.” Mộ Thần đứng lên, như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua cửa phòng sau lưng Lộ Hàn, nâng bước đi ra ngoài.

Mộ Thần ly khai một hồi, Lộ Hàn mới nhẹ hít một hơi, nói: “Xuất hiện đi.

Lam Nhược Phong siết chặt tay, từ bên trong gian phòng phía sau Lộ Hàn đi ra, sắc mặt hết sức khó coi.

Lộ Hàn nhẹ hít một hơi, Lam Nhược Phong cũng là nhân tài, đáng tiếc tại trước mặt quái vật nghịch thiên như Mộ Thần thì thật sự là có chút không đủ nhìn.

Trận đấu ngày mai, ngươi phát huy hết sức là được, không cần cho mình áp lực quá lớn.” Lộ Hàn nghiêm túc dặn dò.

Lam Nhược Phong siết chặt tay, cung kính gật đầu.

Lộ Hàn thở dài nhìn bóng dáng Lam Nhược Phong, Lam Nhược Phong nếu như không thể tự mình đột phá khúc mắc, chỉ sợ đời này đều chỉ có thể là một luyện dược sư tam cấp.

Vừa rồi Mộ Thần tựa hồ đã phát hiện ra Lam Nhược Phong đang ở phía sau cửa, Lộ Hàn thập phần hoài nghi, câu nói hắn ‘đã là tứ cấp luyện dược sư’ kia của Mộ Thần, là vì phá hủy tín niệm của Lam Nhược Phong nên mới cố ý nói cho Lam Nhược Phong nghe.

Mộ Thần này thoạt nhìn rất ôn hòa rộng lượng, nhưng mà tựa hồ bụng dạ rất hẹp hòi.

Chúc Húc bị hắn oanh chết, mà Quý Đông Thành làm như vậy với Lục Nghiêu hơn phân nửa cũng là do Mộ Thần sai sử, nếu không Quý Đông Thành sẽ không có lá gan lớn như vậy.

… …

Mộ Thần, ngươi đã về rồi!” Diệp Thạch tràn đầy vui mừng khi nhìn thấy Mộ Thần.

Thạch Đầu, ngươi chuẩn bị rất nhiều đồ ăn nha!” Trên mặt Mộ Thần lộ ra ý cười.

Diệp Thạch gật đầu nói: “Ta từ bên ngoài mua về để chúc mừng. Mộ Thần, ngươi thật lợi hại nha, ba chiêu đã đem cái tên ngốc nói khoác mà không biết ngượng kia đánh chết, tất cả mọi người đều nói ngươi rất soái, rất uy phong đấy.

Mộ Thần có chút hồ nghi, cười hỏi: “Thật sự?

Đúng thế!” Tuy rằng cũng có người nói Mộ Thần rất vô sỉ, rất không từ thủ đoạn, nhưng mà những người đó đều là do ghen tị Mộ Thần mới nói thôi, không cần tính vào.

Không nói cái này nữa, chúng ta ăn cơm trước đi.” Diệp Thạch nói.

Mộ Thần gật đầu ngồi xuống, “Lão nhân bên đan viện tìm ngươi làm gì vậy?” Diệp Thạch tò mò hỏi.

Viện trưởng lo lắng trận đấu ngày mai nên tìm ta hỏi thử.

Lão viện trưởng kia thật đúng là luôn buồn lo vô cớ a! Có Mộ Thần ngươi thì làm sao có thể thất bại?” Diệp Thạch tràn đầy tin tưởng nói.

Mắt đan viện viện trưởng đều mờ rồi, nào như Thạch Đầu ngươi nhìn rõ mọi việc..

Hai người đang nhàn nhã đang ăn cơm thì Phú Nguyên Bảo vội vã đi đến.

Sao ngươi lại tới đây?” Ánh mắt Diệp Thạch không tốt nhìn Phú Nguyên Bảo.

Ta là tới đưa tư liệu trận đấu tiếp theo cho Mộ Thần.” Phú Nguyên Bảo bồi khuôn mặt tươi cười nói.

Diệp Thạch đảo mắt, “Lấy đến cho ta xem.”

Phú Nguyên Bảo ân cần đem tư liệu trên tay đưa cho Diệp Thạch.

Chiểu cao? Cân nặng? Số đo ba vòng? Ngươi điều tra thật cẩn thận!” Diệp Thạch cười lạnh nói.

Phú Nguyên Bảo xấu hổ cười, lập tức nghiêm mặt nói: “Diệp thiếu, ta là thương nhân có đạo đức nghề nghiệp, đạo đức nghề nghiệp của ta yêu cầu ta làm chuyện gì cũng phải làm toàn diện, đã tốt thì phải tốt hơn.

Diện mạo Đồng Dao Dao này không tầm thường, là nữ thần của Minh Nguyệt học viện, ở Minh Nguyệt học viện cũng có rất nhiều nam sinh đang theo đuổi nàng, bất quá cô nàng này lại nhìn trúng Lục Nghiêu.” Phú Nguyên Bảo u oán thở dài.

Phú Nguyên Bảo âm thầm nghĩ: Ở Thánh Tinh học viện thì đại bộ phận nữ hài tử ưu tú đều nhìn chằm chằm vào Mộ Thần, ở Minh Nguyệt học viện thì nhìn chằm chằm vào Lục Nghiêu, thật là, đám nữ hài tử này sao lại không phát hiện ra trên đời này còn có một vị thiếu niên ưu tú như hắn đâu!

Diệp Thạch nâng cằm bĩu môi, nói: “Nha đầu kia thật không có ánh mắt, lại đi thích cái tên hỗn đản Lục Nghiêu đó, không ánh mắt như vậy thì thực lực luyện đan phỏng chừng cũng không khá hơn chút nào.” Đối với Lục Nghiêu tương khắc Mộ Thần, Diệp Thạch luôn cảm thấy có chút chán ghét.

Đồng Dao Dao mới mười sáu tuổi đã có thể luyện chế thuần thục bốn loại tam cấp đan dược, người Minh Nguyệt học viện đều cảm thấy nàng có thể trở thành ngũ cấp luyện đan đại sư.” Phú Nguyên Bảo nói.

Mới bốn loại mà thôi, cũng không có gì ghê gớm.” Diệp Thạch không để bụng nói.

Phú Nguyên Bảo nhìn trộm Mộ Thần một cái, sắc mặt Mộ Thần rất bình tĩnh, tựa hồ một chút cũng không có đem Đồng Dao Dao để vào mắt.

Mập mạp, ngươi tự xưng là Bách Sự Thông, không có chuyện gì ngươi tra không được, không bằng ngươi đi điều tra thử xem, Trang Du có biết yêu thuật hay không?” Diệp Thạch bỗng nhiên ngưng trọng nói.

Phú Nguyên Bảo có chút không hiểu nhìn Diệp Thạch, hỏi: “Diệp đồng học, ngươi sao lại nghĩ như vậy?

Thật sự rất quỷ dị nha! Tên đối thủ kia của Trang Du có thực lực cao hơn hắn, nhưng mà thời điểm hắn đánh với Trang Du quả thực giống như bị mất hồn, như sợ đánh đau Trang Du vậy.” Diệp Thạch cau mày, hắn còn muốn tìm cơ hội đem Trang Du xử lý đấy, Trang Du nếu như thật sự có yêu thuật quỷ dị như vậy, phần thắng của hắn sẽ rất thấp!

Mộ Thần uống một hớp rượu, âm thầm nghĩ: Không phải là do ánh sáng nhân vật chính quấy phá đi?

Phú Nguyên Bảo suy nghĩ nói: “Kỳ thật, ta cảm thấy Trang Du có thể thắng trận không phải là do hắn biết yêu thuật, mà là có nguyên nhân khác.

Có nguyên nhân gì?” Diệp Thạch gấp gáp hỏi.

Ta nghe được, tại trước khi trận đấu bắt đầu, Lục Nghiêu đã đi gặp tên đối thủ của Trang Du, Lục Nghiêu không phải là rất thân cận với Trang Du sao?

Lục gia là đại gia tộc ở Fred đế quốc, trong gia tộc bọn họ thậm chí có trưởng bối cấp bậc võ hoàng tồn tại, nếu Lục Nghiêu muốn Trang Du thắng, Trang Du sẽ có thể thắng…” Trong mắt Phú Nguyên Bảo hiện lên vài tia tinh quang, cả người toả sáng một loại thần thái dị thường.

Diệp Thạch trừng mắt nhìn, có chút không hiểu được, “Ngươi rốt cuộc đang nói gì đấy?

Mộ Thần vuốt ve nhẫn trên tay, nói: “Ý của ngươi là, Lục Nghiêu vì lấy lòng Trang Du mà cố ý tạo áp lực cho đối thủ của Trang Du, để hắn thua trận tỷ thí đó?

Diệp Thạch ngẩn người, “Sao có thể?” Nếu Lục Nghiêu làm như vậy thì đó không phải là ăn cây táo, rào cây sung sao, người nọ không đến mức như thế đi?

Mộ Thần không để bụng cười cười, sao lại không có khả năng? Lục Nghiêu vì Trang Du mà hy sinh hai cái danh ngạch của Minh Nguyệt học viện, tên Trang Du này hẳn là đã cảm động tột đỉnh rồi đi.

Bỏ một trận đấu nhưng lại có thể mượn sức võ giả có thiên âm thân thể và bát cấp tư chất, rất có lợi.

Diệp Thạch khẽ đảo mắt, bát quái hỏi: “Mập mạp, chuyện Lam Nhược Phong và Trang Du chia tay là bọn họ đang giận dỗi nhau hay là thật sự chia tay?

Thật sự là chia tay, nghe nói Trang Du là thiên âm thân thể, nhưng Lam Nhược Phong lại ra tay che dấu thể chất của Trang Du, sau khi Trang Du biết đã cảm thấy Lam Nhược Phong rắp tâm bất lương, liền chia tay với hắn.

Thiên âm thân thể là cái gì?” Diệp Thạch ngạc nhiên hỏi.

Thiên âm thân thể là một loại thể chất đặc biệt, cùng người có được thiên âm thân thể song tu thì tiến độ tu luyện có thể đề cao hơn rất nhiều, nghe nói, người thứ nhất phá vỡ thiên âm thân thể sẽ có được chỗ tốt nhiều nhất, chỉ là không biết Trang Du bây giờ có còn trong trắng hay không.” Phú Nguyên Bảo sờ sờ cằm, tinh quang trong mắt lóe ra.

Diệp Thạch cau mày, đại lượng tin tức mạnh mẽ xông vào trong đầu Diệp Thạch, Diệp Thạch chỉ cảm thấy đầu óc của mình có chút không đủ dùng.

Thì ra tiểu tử kia có loại thể chất đặc biệt này! Khó trách Lam Nhược Phong khẩn trương canh chừng hắn như vậy, ta thấy Lam Nhược Phong người này hơn phân nửa đã đắc thủ.” Diệp Thạch suy nghĩ nói.

Mộ Thần híp mắt hỏi: “Ngươi làm sao lại biết Trang Du có được thiên âm thân thể?

Thời điểm Trang Du cùng Lam Nhược Phong cãi nhau thì bị những người khác nghe được.” Kim Nguyên Bảo xấu hổ nói.

Hai người kia cũng quá kỳ quái, cãi nhau cũng không biết tìm cái địa phương không có người rồi cãi sao?” Diệp Thạch phiên cái xem thường nói.

Mộ Thần cười lạnh “Sao ngươi không nghĩ là Trang Du cố ý để người khác biết?

Hắn sao phải làm như vậy?” Diệp Thạch không hiểu.

Mộ Thần nhún vai, nếu Trang Du là người mang loại thể chất đặc biệt này, vậy giá trị con người của hắn sẽ được đề cao.

Huống hồ, Trang Du nếu không có lý do đã bỏ Lam Nhược Phong, người không biết chuyện sẽ không khỏi cảm thấy Trang Du rất bạc tình, nhưng mà cái chìa khóa của Trang Du là bởi vì Lam Nhược Phong mơ ước thể chất của hắn. Nếu có lý do để bỏ Lam Nhược Phong, vậy đó đều là Lam Nhược Phong không đúng.

Xem ra, Lam Nhược Phong liền chuẩn bị trở thành pháo hôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play