Sáng sớm, Dung Khiêm khẩu vị cực tốt ăn một bữa tiệc lên đường, mặc dù
thịt vịt dính răng, thịt mỡ hơi ngán, rượu trắng rõ ràng pha nước, chẳng qua nghĩ đến đây coi như là bữa ngon cuối cùng của y trên thế giới này, thôi cũng có thể nuốt tạm.
Ăn xong cơm thượng lộ thì bị trói
lại. Mọi người biết võ nghệ y cao cường, dùng gân trâu ẩm buộc chặt,
thít thẳng vào thịt, mạch máu trong cơ thể cũng sắp bục ra.
Bởi
vì là hình phạt lăng trì, cho nên lúc buộc phải cởi hết quần áo, chỉ
chừa mỗi cái khố, trói gô lại. Dung Khiêm vô thú âm thầm trợn trắng mắt, tuy nói vóc người y đích xác rất tiêu chuẩn, quyết không thể kém quán
quân kiện mỹ chỗ nào, chẳng qua lúc diễu trên đường, y thật sự rất hoài
nghi sở thích thẩm mỹ của người cổ đại. Ôi, đáng tiếc, ném lên không
phải hoa tươi trái cây, mà là vỏ dưa vỏ chuối. Người ta ném quả đầy xe, y cũng không rảnh nhường nhiều, bất quá ném chính là vỏ trái cây, tải
chính là xe tù.
Đứng trên xe tù, rất hình thức hóa mà đi ba vòng
quanh thành, nhìn bách tính khắp thành cao hứng bừng bừng đuổi theo,
Dung Khiêm nở một nụ cười nhàn nhạt.
Vô luận tại bất cứ thời điểm nào, giết người vẫn là tiết mục hấp dẫn nhất, huống chi là vở kịch lăng trì kích thích như vậy. Thị giác kịch liệt, đẫm máu, chấn động mãnh
liệt, đến đám đánh võ cũng chẳng hơn như thế, không trách được lão bách
tính lại ham thích như vậy.
Dung Khiêm nhìn bách tính cao cao
hứng hứng chỉ trỏ mình, bất giác cười, AQ khi diễu phố trước lúc chết là tâm tình gì nhỉ? Y rất nghiêm túc mà bắt đầu cân nhắc, mình nên hô to
một tiếng hai mươi năm sau lại là hảo hán, hay học tập ai đó, hát một
đoạn kịch không tồi, cho khán giả một lần hưởng thụ nghệ thuật sau cùng.
***
Trên đỉnh Lăng Nguyệt lâu, nơi cao nhất hoàng cung, Yên Lẫm một mình đứng
trên lầu cao, gió đầy tay áo, khoanh tay trông ra xa xa.
Hoàng
thành lớn như vậy, cho dù đứng cao nữa y cũng chẳng thể nhìn thấy cảnh
cổng chợ, chỉ có thể xa xa hoài tưởng, người nọ bị diễu phố thị chúng,
người nọ bị trói lên pháp trường, rốt cuộc sẽ thảm hại cỡ nào, buồn cười cỡ nào.
Nghĩ đến thảm trạng của người nọ, hẳn là có thể giải
hận, lửa giận đọng lại trong lòng ngần ấy năm có thể tiêu tan nhỉ, tại
sao sâu trong nội tâm, thật sự chẳng thấy sung sướng gì, cảm giác nặng
nề u uất kia ép y không thở nổi.
***
Giờ ngọ ba khắc đã
đến, theo thẻ lệnh quan hành hình ném xuống, tất cả bách tính chen chúc
kéo đến đều hưng phấn hẳn lên, nhìn cảnh quan sôi trào bốn phía, Dung
Khiêm rốt cuộc khe khẽ thở dài. Ngần ấy năm qua y chủ chính Yên quốc,
tuy không dám nói là tạo phúc vạn dân nhưng chí ít cũng chưa hại nước
hại dân, ít nhiều với chính cục ổn định, quốc gia an bình, chống lại
ngoại xâm, đồn điền đê điều, đều có chút công. Hiện giờ muốn lăng trì y, bách tính y từng trị ngần ấy năm mỗi kẻ hưng phấn đến thế, thật vẫn hơi bất ngờ.
Sự phức tạp, khó lường, quỷ dị của nhân tính, thủy
chung khiến người cảm thấy khó mà lý giải. Cho dù tham gia nhiều lần mô
phỏng như vậy, cho dù đã nhìn thấy nhiều thế thái nhân tình như vậy, rất nhiều thời điểm vẫn cảm thấy khó mà lý giải, khó mà tiếp thu.
Trong tiếng thở dài khe khẽ, tấm lưới đã chụp xuống như một cái lồng, sau đó
nhanh chóng bị kéo căng, mỗi một tấc cơ thể đều bị mắt lưới thít căng.
Người hành hình đầu buộc khăn đỏ, tay cầm đao sừng trâu nhọn hoắt, giơ
đao lên giữa tiếng trống hành hình điếc tai.
Đao thứ nhất, hạ
xuống chỗ không quan trọng, đầu vai hơi đau. Dung Khiêm không thể cúi
đầu, không nhìn thấy tình cảnh dụng hình, lại biết một miếng thịt đã bị
lóc xuống.
Đây là đao đầu tiên, vẫn còn chín trăm chín mươi tám
đao, hành hình liên tục mười ngày, mỗi ngày một trăm đao, sau đó áp về
lao, dùng nhâm sâm thuốc thang bảo trì hơi thở, đảm bảo người có thể
sống đến khi thụ hình hoàn tất.
Sức tưởng tượng của nhân loại
đúng là không gì bì được, khi hủy diệt một sinh mệnh, lại có thủ pháp
phức tạp như vậy, phiền toái như vậy, lãng phí sinh mệnh, lãng phí tinh
lực, lãng phí thời gian như vậy.
Có điều, chú mục nhìn ra bốn
phía, những dải lụa đỏ, chiêng trống vang trời, bách tính cao hứng bừng
bừng, quả thật hệt như miếu hội, hát tuồng cũng chỉ đến như thế, có thể
cung cấp cho ngần ấy người màn giải trí hay như vậy, cho bách tính toàn
thành một tháng tới sẽ không thiếu chuyện để nói, cũng coi như là một
loại cống hiến nhỉ.
Dung Khiêm cười cười nhàn nhạt, ngửa đầu nhìn trời xanh mây trắng, im lặng chuẩn bị chịu đựng, hôm nay còn chín mươi
chín đao nữa cơ.
***
“Đã bắt đầu hành hình.”
“Y không hề kêu thảm, không hề kêu đau, cũng chẳng có vẻ gì là kinh hoảng.”
“Không xin tha, thậm chí không có thay đổi biểu tình gì rõ ràng.”
“Chỉ một mực cười nhàn nhạt, có lúc lại ngẩng đầu nhìn trời.”
“Bách tính bốn phía pháp trường vốn rất hưng phấn, rất ồn ào, thế nhưng y vẫn không có động tĩnh, hệt như đầu gỗ, quả thực chẳng giống lăng trì, rất
nhiều bách tính cảm thấy buồn tẻ vô vị.”
“Mấy vị đại nhân giám trảm đều rất kinh hãi, người hành hình thì cả tay cũng run.”
Yên Lẫm lặng lẽ đứng trên nơi cao nhất của lâu vũ, cứ cách nửa nén hương
lại có người bay vút đến, bẩm báo mọi chuyện trên hình trường.
Mắt y vẫn nhìn về phương xa, sắc mặt trầm mục, không nói năng động đậy.
“Người hành hình từ hình đài ngã xuống, một mực kêu gào như phát điên, y không phải người, y không phải người.”
“Quan giám trảm đã đổi một người hành hình khác, người nọ có tiếng đảm khí
tráng, giết người như ma, thế nhưng lần này khi lên đài, chân cũng run
lẩy bẩy.”“Y cũng không hề rống to kêu to, vẫn chỉ im lặng chịu hình như vậy, để
người ta từng đao cắt xuống, tay chân nát bét, máu thịt tung tóe, thế
nhưng im lặng liên tục như vậy lại khiến mỗi một người đứng xem cảm thấy sợ hãi.” Mật thám sau cùng chạy đến bẩm báo, thanh âm cũng hơi run run.
Cả đời cũng chẳng thể quên được ánh mắt bình tĩnh an tường của người kia,
thậm chí mang theo ý cười nhàn nhạt, lại thấp thoáng có nét ưu thương
đạm đạm, máu thịt y bị cắt vụn từng chút, thân thể y phải chịu nỗi thống khổ cực lớn trong thiên địa, thế nhưng ánh mắt yên tĩnh ôn hòa, không
có bất cứ thù hận gì như vậy nhìn qua, lại chẳng ai dám nhìn thẳng.
“Hình trường hiện tại là sự an tĩnh chưa từng có bao giờ, mọi người đều trầm
mặc, chỉ có tiếng người hành hình liều mạng thở gấp.”
“Đã bắt đầu có người khóc lóc.”
“Có người bắt đầu hướng lên đài giám trảm thỉnh nguyện, yêu cầu giết y, cho y một nhát thống khoái cho xong.”
Sắc mặt Yên Lẫm càng lúc càng nhợt nhạt, đã đến bước này mà hết thảy vẫn
nằm trong tầm khống chế của người kia, tại sao lại có người như thế, tại sao cho dù bị trói lên hình đài, tại sao bị cắt từng đao, y vẫn là
trung tâm của mọi người, tại sao bản thân y còn có thể không quan tâm,
người khác thì đã không chịu nổi, tại sao?
“Tiểu Dung, tình huống của ngươi dường như không tốt lắm.” Tiếng nói truyền đến từ sâu trong
óc, gọi về tâm tư có phần bay xa của Dung Khiêm.
“Khinh Trần, sao lại là ngươi? Mô phỏng của ngươi đã kết thúc, quay về Tiểu Lâu rồi à?
Ngươi không phải lại chơi trò tự sát đó chứ?”
“Sớm chết sớm siêu
sinh, thoát khỏi bể khổ vạn sự đại cát. Ta nói ngươi cũng đừng cố chấp,
tuy nói đề tài ngươi chọn là kết cục của bề tôi ủy thác, nhưng mà kết
cục không có nghĩa là nhất định phải cắn răng chịu cho xong lăng trì,
trên sách sử, đại thần bởi vì không chịu nổi đả kích, hoặc vì trốn tránh hình phạt mà tự sát cũng có cả đống đấy thôi?” Phương Khinh Trần cười
nói.
“Ngươi cho ta là ngươi, sáu mươi điểm vạn tuế, chỉ cần có
thể qua cửa thì điểm thấp lè tè cũng chẳng sao, dùng tự sát kết thúc mô
phỏng, để giáo sư trừ cả đống điểm.”
“Đồ cuồng điểm, ngươi không thể đứng nhất một lần là chết ngay à?”
“Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhịn một chút là xong, chờ ta về
rồi, tử linh pháp sư của ta với thánh kỵ sĩ của ngươi sẽ tiếp tục PK lần trước chưa xong.”
“Bị người trói lại lăng trì mà còn hưng phấn
như vậy, thần kinh của ngươi thật không phải mạnh bình thường.” Phương
Khinh Trần cũng chẳng biết là cười hay cáu.
Dung Khiêm lại cảm
thấy ngữ khí của y hình như có bất đồng với thường ngày lúc xem náo
nhiệt chen miệng nói leo, hơi chau mày “Khinh Trần, tâm tình của ngươi
dường như không tốt lắm? Từ sau khi bắt đầu mô phỏng, liên tục bốn lần,
tâm tình của ngươi dường như chưa bao giờ được tốt, ngươi xác định tâm
lý hoặc thái độ của mình, hoàn toàn không có vấn đề chứ? Ta cho rằng, có lẽ để giáo sư phụ đạo một chút sẽ khá hơn đó?”
“Tiểu Dung, ta
cũng không rõ, nhiều lần gặp phải phản bội, thương tổn, nhiều lần bị
lăng nhục, vứt bỏ, tất cả hiến dâng, tất cả nỗ lực của ngươi đều bị chà
đạp, tại sao ngươi luôn có thể cười cao hứng như thế, ngươi luôn không
biết thù hận.”
Dung Khiêm khe khẽ cười rộ: “Khinh Trần, tại sao
ngươi không thể khoan dung một chút, bao dung người ta một chút chứ? Khi ngươi bỏ ra, nếu muốn hồi báo, vậy thì khi hồi báo không như ý, ngươi
tự nhiên sẽ thống khổ. Thế nhưng ngươi còn nhớ được cảm giác thỏa mãn
khi ngươi bỏ ra không? Ngươi còn nhớ vẻ tươi cười hạnh phúc của người
khác khi nỗ lực của ngươi trợ giúp người khác không? Khinh Trần, rất
nhiều chuyện, không phải mua đồ ngoài chợ, không phải ngươi trả mấy đồng tiền, ta cho ngươi mấy lạng thịt, nhất định phải giao dịch công bằng.
Sự thỏa mãn khi ngươi thấy người khác vì sự giúp đỡ của ngươi mà hạnh
phúc đã là hồi báo cực lớn rồi. Hết thảy ta làm, không phải vì trợ giúp
người khác, mà là vì thỏa mãn chính ta, vì để bản thân được vui vẻ, mà
cho tới nay, ta đều vô cùng vui vẻ. Huống chi cứ phỏng theo bản thân mà
nói, giúp chúng ta viết thành luận văn, giúp chúng ta lấy được bằng tốt
nghiệp, chúng ta đã đạt được hồi báo lớn nhất rồi, tại sao còn phải oán
giận. Kết quả của oán giận, là làm cho tâm tình mình buồn bực, bản thân
không vui vẻ, cuối cùng bị thương chính là bản thân, tại sao không tốt
với mình một chút? Khinh Trần, tại sao không đối với người ta tốt một
chút?”
Phương Khinh Trần rõ ràng không để những lời này vào tai
“Chính bởi vì ta muốn tốt với mình một chút, mới không thể tốt với người khác hơn một chút. Tiểu Dung, không phải người người đều có thể bao
dung thiên hạ như ngươi, cũng không phải người người đều có thể nhận hết thảy như ngươi. Đề mục của ngươi là đủ loại kết cục của bề tôi nhận ủy
thác, điều này liền quyết định, ngươi tất phải trải qua nhiều lần mô
phỏng. Lần đầu tiên, Cảnh vương binh bại như núi lở, vào lúc khốn đốn
nhất đã giao đứa trẻ quấn trong tã lót cùng một thiên hạ tan hoang cho
ngươi. Ngươi tận lực dành cho đứa trẻ sự chăm sóc tốt nhất, đánh bại
quân địch, bảo vệ giang sơn tàn cũ, từng chút từng chút, làm cho một
quốc gia đang ở giữa khốn cảnh từ từ giàu mạnh lên, gian khó khốn khổ
trong đó nhiều không đếm xuể. Thế nhưng, khi ngươi vì nước dốc hết tâm
huyết, tiểu Hoàng đế lại dưới sự kích động của thần tử sinh lòng nghi kỵ ngươi, ngươi ở tiền tuyến tác chiến, y lại ở hậu phương liều mạng cản
tay, nghĩ đủ biện pháp trừ đi quyền lực của ngươi, trước là đoạt binh
quyền, để ngươi ở kinh thành quan cao tước hậu, kế tiếp lại tìm một lý
do tước đi tước vị của ngươi, sau đó ngươi đến dân gian làm ruộng, nhất
cử nhất động đều bị quan địa phương giám thị chặt chẽ, người ngoài ngay
cả nói chuyện với ngươi cũng chẳng dám, khiến ngươi cô tịch mà chết.”
Dung Khiêm không cho là đúng: “Là bản thân ta chỉ chú ý phát triển quốc gia
chuyên tâm quân vụ mà không chú ý thân cận tiểu Hoàng đế, một đứa trẻ,
đối mặt với người mỗi năm gặp mặt không được hai lần lại nắm giữ quyền
lực lớn hơn mình, đương nhiên phải sợ hãi hoài nghi.”
“Đúng vậy,
ngươi không giận, so với người khác, tiểu Hoàng đế này còn chưa tính là
quá đáng lắm.” Phương Khinh Trần cười khẩy “Lần thứ hai, Duyên vương
tráng niên mất sớm, trước giường ủy thác. Ngươi đã vất vả nhiều vì quốc
sự, còn phải bớt thời gian đến chơi với tiểu hài tử, ngươi sủng y như
trân bảo trong tay, phàm có điều cầu đều tòng mệnh. Thế nhưng, ngươi
phát hiện y dần dần lớn lên, dần dần hoang dâm tùy hứng, thích tìm dân
nữ, sau khi đại kiến cung thất, bắt đầu giáo huấn y, cũng bắt y hạ chiếu tội mình, y âm thầm ghi hận, lại không thể lung lay địa vị quá mức cao
quý của ngươi trong triều, liền dùng độc dược độc chết ngươi. Sau khi
ngươi chết, y dùng khoảng thời gian ba năm, khống chế quyền lợi quốc
gia, sau đó quật xác tiên thi, lại còn tàn sát thân bằng tộc nhân của
ngươi.”
Dung Khiêm khẽ thở dài: “Đây là ta không giáo dục tốt. Y
từ nhỏ đã được ta nâng lên đến vị trí chí cao, bất kể muốn gì ta đều
thỏa mãn, ta không dạy y đạo lý làm người, không dạy y nỗi khó khăn của
bách tính, ta không dạy y lượng thứ cho người khác, sau khi y làm sai
lại đanh mặt trách cứ trừng phạt. Chưa từng có ai dạy y là cái gì nên
làm, cái gì không nên làm, mới dẫn đến hết thảy những việc này.”
Phương Khinh Trần lạnh lùng nói: “Cho nên, lần thứ ba Tài vương băng hà, ngươi vẫn trợ giúp ấu chủ, không dám quá lạnh nhạt, lại không dám quá thân
cận. Ngươi chú ý mời đại nho danh thần dạy y, bản thân tại triều đường
gánh vác hết thảy áp lực, khổ tâm mưu tính, vì y tru tham quan, trừ
quyền thần, làm sạch nền chính trị, tình nguyện một mình kết thù khắp
thiên hạ cũng muốn cho y một triều cục thái bình. Chờ y mười sáu tuổi tự mình chấp chính, ngươi tức khắc giao quyền từ quan, một lòng muốn trọn
vẹn trước sau. Lại không nghĩ đến ngươi rời triều đường chưa được bao
lâu, tham ô, lộng quyền, kết đảng đủ các trò hề của bá quan, mà từ quan
trường đến sĩ lâm, thù hận của mọi người với ngươi đều bộc phát, tấu
vạch tội ngươi ba ngày hai mặt đệ lên, bá quan liên danh muốn trị tội
ngươi. Tiểu Hoàng đế ngươi khổ tâm bồi dưỡng kia, bởi vì rất ít tiếp
cận, không có tình cảm với ngươi, lại chưa bao giờ gặp phải trận trượng
thế này, vừa bị bá quan thỉnh nguyện uy bức là lập tức ném ngươi ra để
bình ổn cơn giận của thiên hạ, lấy lòng bá quan. Năm thứ hai sau khi
ngươi thoái ẩn lâm tuyền thì bị tịch biên, người nhà đều lưu đày, ngươi
là trọng thần ủy thác, thủ phụ chi tôn bị chém ngang lưng giữa chợ.”
“Ta vẫn tiếp tục sai, ta tưởng cho hài tử đó lão sư tốt nhất là đủ, ta cho
rằng tự mình thay y an bài hết thảy là được. Lại quên mất, nhân sinh của y phải do y tự mình đối mặt, gian khổ của y phải do y tự mình gánh vác, học vô số trên sách, nếu không có kinh nghiệm thực tiễn thì vẫn không
dùng được. Y sống quá thuận lợi, chưa từng trải qua khó khăn thất bại,
chưa từng gặp phải khảo nghiệm, học nhiều hơn thì cũng chỉ là những thứ
trên sách. Sau khi ta buông tay rời khỏi, một hài tử mười sáu tuổi như
y, đối mặt với bức bách của triều đình bá quan, đối mặt với vô số tấu
chương thỉnh nguyện, rất tự nhiên sẽ phải kích động kinh sợ, bên cạnh
không một người để có thể tin nhờ, thương lượng. Dưới tình huống như
vậy, bỏ một lão thần không hề thân quen cũng chẳng có tình cảm lại tính
là gì.” Dung Khiêm khẽ thở dài một tiếng “Chỉ là sau lần khuất phục đó,
uy thế của thiên tử trong mắt thần tử không còn chút nào, khiến cho quốc gia dần dần suy yếu, mà thân nhân bằng hữu của ta đời đó cũng bị liên
lụy vì ta, thật sự khiến ta rất bất an.”
Phương Khinh Trần cười
khẩy: “Cho nên đời này ngươi tình nguyện tự mình làm kẻ ác. Ngươi tuy
không công khai muốn làm quyền thần gian thần hoặc bất kính với tiểu
Hoàng đế trước mặt mọi người, nhưng trong lúc hữu ý vô ý cũng khiến tiểu Hoàng đế cảm thấy áp lực của ngươi, cảm thấy ngươi không hề để mắt đến
y, cảm giác được nguy cơ của quyền thế địa vị. Ngươi để y tự mình lớn
dần trong ưu hoạn, ngươi để y tự mình liều mạng học tập hết thảy tri
thức trị quốc bình thiên hạ, ngươi để y lén kết giao anh tài tuấn kiệt
thiên hạ, trên thực tế, nếu không được ngươi ngầm đồng ý, y làm sao có
thể giấu được tai mắt ngươi, sao có thể may mắn gặp gỡ nhiều tuấn kiệt
như vậy. Vì để y tạo uy thế cao thâm khó lường trong quần thần, ngươi
không tiếc hy sinh bản thân, để y sau một trường chính biến, nháy mắt
khống chế đại cục, khiến chúng thần tử vừa kính vừa sợ. Vì để y có thể
thành công thu phục lòng người, hai năm nay ngươi cố ý giả hồ đồ, khinh
mạn chính vụ, lại cùng xa cực xỉ, làm điều ngang ngược, quá mức nghiêm
khắc vô tình với bộ hạ trước kia, khiến lòng người đều bỏ ngươi mà đi,
rất tự nhiên liền thật lòng hiệu trung với thiếu đế. Ngươi hao hết nhiều khổ tâm như vậy, chỉ hy vọng sau khi ngươi bị giết, y có thể độc lực
chèo chống một quốc gia, không bị nước khác ức hiếp, không bị thần tử
làm nhục. Ngươi thậm chí nhận giáo huấn mấy đời trước, chỉ sợ liên lụy
người khác, cho nên đời này mới lựa chọn thân phận không phụ mẫu thân
nhân, không cưới vợ nạp thiếp, ngay cả nha hoàn hạ nhân bên cạnh cũng
sớm thả đi, mượn thân tín trong phủ người khác. Ngần ấy năm qua, ngươi
vì quốc gia này, vì tiểu Hoàng đế kia mà hao hết khổ tâm, lại không một
ai có thể chia sẻ, không một ai có thể thổ lộ, không một ai bầu bạn bên
cạnh. Ngươi chỉ có thể một mình, lặng lẽ cô quân chiến đấu, sau đó cô
độc chết đi. Ngay cả một nha hoàn cuối cùng muốn theo ngươi cũng bị
ngươi ném đi, vì sợ cô ta lại đến làm phiền, rước họa vào thân, ngươi
không thể không cố ý khiến cô ta bị thương nặng, trước khi ngươi chết
chỉ có thể nằm trên giường, không thể động đậy. Thế nhưng, ngươi hẳn
không ngờ đến, tử hình chờ ngươi, lại là lăng trì, lại là tra tấn lâu
như vậy nhỉ.”
Trong giọng điệu của Phương Khinh Trần tràn đầy chế nhạo và cười khẩy.
Dung Khiêm lại nghe mà không thấy, chỉ hơi nhíu mày: “Đúng vậy, ta không
hiểu, tại sao y nhất định phải lăng trì ta. Ta không tôn kính y lắm, y
ghi hận là đương nhiên, nhưng cũng chưa đến mức phải lăng trì chứ. Cho
dù ta thật sự đã từng đắc tội to trong lúc không chú ý, lòng y hận ta
tột cùng, cũng không nên chẳng phân nặng nhẹ như vậy. Ta nhìn y từ từ
học tập, từ từ nỗ lực lớn mạnh, y rõ ràng cực kỳ biết ẩn nhẫn, cực kỳ
biết vận dụng tâm cơ, tại sao lại làm chuyện không khôn ngoan như vậy.
Lúc này cục diện vừa ổn định, chuyện nên làm nhất chính là yên ổn lòng
người thiên hạ, để tất cả thần dân có lòng tin với y, biết y là bậc quân chủ nhân hậu đáng tin, mà không phải để người cảm thấy y hà khốc tàn
ngược, điều này sẽ làm chúng thần tử quá khiếp sợ rồi từ đó sinh ra bất
an, cũng sẽ khiến những người nắm trọng quyền các nơi lấy ta làm gương,
không chịu dễ dàng giao ra quyền thế, y lần này thật là quá tùy hứng.”
Y lo lắng như vậy, Phương Khinh Trần bên kia lại giận đến mức thở hổn
hển: “Ngươi, ngươi… Ngươi rốt cuộc có hiểu rõ tình hình… Ngươi đang bị
lăng trì đấy…”
“Ta rất rõ mà, tuy rằng tiểu thí hài kia có hơi hồ đồ, tổng thể mà nói, vẫn rất thông minh rất độc lập rất có chủ kiến rất có đảm đương rất có lòng dạ, sau khi ta chết, có lẽ y sẽ có chút khó
khăn, nhưng đều nên đột phá, y sẽ trở thành minh quân trong sử sách Yên
quốc, cho bách tính cuộc sống hạnh phúc, y cũng sẽ lưu danh sử sách,
nghĩ tới đây là một lần bồi dưỡng thành công, ta đương nhiên phải rất
vui mừng.”
Đoán chừng Phương Khinh Trần trong Tiểu Lâu đã đâm đầu vào tường, lại hộc ba lít máu: “Ngươi… Ngươi… Ngươi mẹ kiếp hết cứu nổi rồi.”
“Khinh Trần… Khinh Trần…” Kêu mấy tiếng, không có hồi âm
nữa, xem ra Phương Khinh Trần đã chẳng chút khách khí cắt luôn liên hệ ý niệm rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT