Buổi trưa sau khi cơm nước xong, Tô đại ca đột nhiên nói với ta, “Tiểu Phi, muốn đi nghe thuyết thư không?”

“Thuyết thư?”

“Đúng vậy, nghệ nhân thuyết thư Giang Nam Tiêu Tử Y đến kinh thành đã lâu, gần đây hắn vẫn luôn thuyết thư ở Vân Tiêu biệt viện, Tiểu Phi, có muốn đi xem không?”

Thì ra là Tiêu Tử Y, lần trước bọn Tô đại ca hẳn là đã cùng Tiêu Tử Y chạm mặt, lộ liễu đi như thế, chẳng lẽ không sợ hắn nhận ra sao?

Ta đem lo lắng nói cho Tĩnh nghe, không ngờ sau khi Tĩnh nghe xong cười cười nói, “Tiểu Phi cũng biết lo chuyện rồi, Tiêu Tử Y luôn luôn lui tới chốn quan to quý tộc, chuyện hắn tham gia loại săn bắn này cũng chẳng có gì lạ, hơn nữa lần trước chúng ta tới bãi săn tìm người thì toàn bộ đều đã dịch dung rồi, sẽ không dễ dàng bị người nhận ra như vậy, hôm nay chúng ta chỉ tới nghe thuyết thư thôi, không sao đâu.”

Nếu Tĩnh nói như vậy, chính là không có việc gì, ta lập tức vui vẻ nhảy từ trên ghế xuống nói, “Có thể đem Tiểu Quy và Tiểu Lục cùng đi không?”

“Cái này… Tiểu Quy đương nhiên không vấn đề gì, có điều Tiểu Lục sẽ làm người ta sợ.”

“Không sao, ta giấu Tiểu Lục trong ngực là được rồi.”

Ta vừa nói, Tiểu Lục lập tức ngoan ngoãn chui vào ngực ta.

Liễu đại ca nở nụ cười.

“Con xà vương của ngươi thật ra rất có nhân tính đấy, Tiểu Phi, ngươi có thể cho nó uống chút rượu, nghe nói Bích Phệ thích nhất mùi rượu, sở dĩ nó bị bắt tới kinh thành, chỉ sợ là người bắt rắn dùng rượu làm mồi nhử, rượu mạnh không tốt, cho nó chút rượu trái cây, nói không chừng nó sẽ càng nghe lời ngươi nói.”

“Thật à?”

Vậy còn không đơn giản sao, ta nhờ Huỳnh Tuyết một chút, lập tức có người ùn ùn mang rượu trái cây tới.

Trên đường tới Vân Tiêu biệt viện, ta cùng Tĩnh ngồi chung một cỗ kiệu, nhớ tới lần ngồi kiệu trước chúng ta còn là người xa lạ, vậy mà bây giờ đã là tình nhân không cách nào xa nhau, ta có loại cảm giác phảng phất như cảnh trong mộng.

Ta tựa lên vai Tĩnh, kéo một tay của hắn nhẹ giọng nói, “Tĩnh, ta không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nếu có thể lựa chọn, ta nguyện vì ngươi làm bất cứ chuyện gì, kể cả trả giá bằng tính mạng của ta!”

Ta thấy vẻ mặt Tĩnh kinh ngạc nhìn ta, ta cũng cười nhìn lại hắn.

Ta không còn là tiểu đồng tỉnh tỉnh mê mê mới vào Mộ Dung phủ nữa, sự việc phát sinh mấy ngày này vượt quá tất cả những gì ta đã trải qua trước đây, ta biết có rất nhiều người gây bất lợi cho Tĩnh, ta cũng biết hiện tại Tĩnh đang bất an, tuy hắn không nói gì, nhưng từ trong mắt hắn ta nhìn thấy lo lắng và ưu sầu, ta không giúp được Tĩnh điều gì, nhưng ít nhất có một việc ta có thể làm, chính là lấy mạng của ta đổi lấy mạng của hắn.

Thân thể của ta trong khoảnh khắc bị Tĩnh ôm chặt vào lòng, ta nghe hắn mắng, “Ngươi nhóc ngốc này, ngươi chính là muốn chọc ta tức chết mới cam tâm sao?”

“Ta đâu có ngốc? Ta thấy gần đây mình thông minh lên nhiều nha.”

“Không, Tiểu Phi, ngươi không cần thông minh, cứ vĩnh viễn ngốc ngốc như vậy là được rồi, ta thích ngươi như vậy.”

Nhưng ta muốn thông minh hơn một chút, nào có ai thích người ngốc chứ?

Vì được Tĩnh ôm lấy, ta không thấy mặt của hắn, mà hắn ôm chặt thế này, như muốn đem ta hòa tan vào ***g ngực hắn.

Bởi việc Tiêu Tử Y thuyết thư, chỗ ngồi bên trong Vân Tiêu biệt viện không còn, tiểu nhị dẫn chúng ta tới nhã gian đã chuẩn bị tốt trên lầu, sau khi chúng ta ngồi vào chỗ của mình, các thứ điểm tâm và trà cũng bưng lên bàn theo, thấy hai mắt ta tỏa sáng, Tô đại ca cười nói, “So với nghe kể chuyện, ta thấy Tiểu Phi toàn hướng tới điểm tâm.”

Huỳnh Tuyết đẩy tất cả điểm tâm về phía ta, lành lạnh nói, “Ăn từ từ, chớ để nghẹn, ăn không hết lát nữa ta sẽ giúp ngươi mang về nhà.”

Tất cả mọi người không động tay, ta sao lại không biết xấu hổ chứ.

Ta ngượng ngùng đặt điểm tâm trong tay xuống, ngồi thẳng người, Tĩnh mỉm cười, cầm lấy một khối điểm tâm đưa tới miệng ta nói, “Các ngươi đừng trêu hắn, Tiểu Phi, nếm thử cái này đi.”

Vẫn là Tĩnh tốt, ta vội vàng há miệng cắn một miếng, ngọt thật.

Tiểu Lục trong ngực bắt đầu rục rịch, ta ấn vài cái cũng không giữ được nó, rốt cuộc nó thò cái đầu nhỏ ra, ở trước mặt ta chuyển một cái, vụn điểm tâm rơi trên bàn đã bị cái lưỡi của nó liếm sạch sẽ.

Liễu đại ca cười ha ha, “Quả nhiên chủ nhân thế nào nuôi ra sủng vật thế ấy, lần đầu tiên ta thấy xà vương ăn điểm tâm.”

Ta cả giận, “Tiểu Lục cũng muốn ăn cơm mà, huynh đều rút hết răng rồi, còn ở đây nói mát.”

“Ngươi biết cái gì? Dùng răng độc của nó ngâm thuốc có thể giải bách độc, Tiểu Lục đang làm việc thiện đó, công đức vô lượng.”

“Vậy sao huynh không lấy răng của mình ngâm thuốc? Càng thêm công đức vô lượng…”

Tô đại ca vội vàng khoát khoát tay với chúng ta, lại chỉ chỉ cái đài thuyết thư ở lầu dưới, ý bảo chúng ta im lặng.

Tiêu Tử Y ngồi ở giữa bàn dài bằng gỗ lim chậm rãi kể chuyện, thần tình hắn tiêu sái phiêu dật như trước, cây quạt trong tay nhẹ nhàng lay động, cao giọng kể một đoạn chuyện trầm bổng du dương, tiếng âm thanh vỗ tay hô hoan như nước thủy triều tràn tới.

Ta đối với người này ngay từ đầu đã không có ấn tượng gì tốt, hơn nữa hắn nói ta nghe cũng không hiểu, đúng như Tô đại ca nói, so với nghe chuyện, ta cảm thấy hứng thú hơn với trà, điểm tâm và phong cảnh bên ngoài.

Chỉ nghe Tĩnh hừ nhẹ một câu, “Giả dạng rất giống a!”

Cái gì?

Ta đang muốn mở miệng đặt câu hỏi, một trận tiếng hoan hô át tiếng của ta xuống.

Quên đi, không liên quan đến ta, ta ngắm phong cảnh là được rồi.

Ta vuốt đầu Tiểu Lục, cho nó ăn vụn điểm tâm, ta lại tựa vào cửa sổ nhìn phong cảnh ngoài lầu, cây liễu dưới lầu một mảng xanh biếc, cành liễu mềm mại nhẹ nhàng đung đưa theo gió, trên đường phố người đi tới đi lui, tiếng rao hàng không ngừng, khiến ta nhớ ngày trước ra ngoài đi dạo cùng Tiểu Thanh, ngày đó tuy không có điểm tâm để ăn, không được ngủ nướng, nhưng đã từng rất vui vẻ.

Đang ngắm đến xuất thần, dưới lần đột nhiên truyền đến một tràng vỗ tay sôi nổi, ta quay đầu nhìn xuống dưới, thấy Tiêu Tử Y đứng dậy hành lễ, tiểu đồng bên cạnh dâng trà thơm.

Truyện kể xong rồi?

Tĩnh kéo ta đến bên cạnh hắn cười nói, “Truyện kể xong một hồi rồi, Tiểu Phi cũng ngắm xong phong cảnh rồi sao?”

“Vâng, xa xa hình như có biểu diễn tạp kỹ kìa.”

“Tạp kỹ có gì hay mà xem, Tiểu Phi, ngươi có biết có thể nghe Tiêu Tử Y thuyết thư phải có mặt mũi lớn thế nào không?” Huỳnh Tuyết ở một bên nói xen vào.

“Có mặt mũi sẽ không cần tốn tiền sao?”

“…”

Không để ý đến vẻ mặt xanh lét của Huỳnh Tuyết, ta cúi đầu chơi đùa cùng Tiểu Lục, lúc này, một tùy tùng từ bên ngoài tiến tới bẩm báo vài câu bên tai Tĩnh, hắn “hử” một tiếng nói, “Mời bọn họ lên đây.”

Liễu đại ca hỏi, “Mộ Dung, chuyện gì?”

“Là đại ca của ta và Tiêu tiên sinh muốn qua bái kiến.”

Nghe nói là mấy người Đại công tử muốn tới, ta vội vàng nhét Tiểu Lục vào ngực, chỉ nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân, sau đó rèm cửa khẽ vén lên, Đại công tử Mộ Dung Ninh cất bước tiến vào, theo bên cạnh hắn là vị ôn văn nhĩ nhã Tiêu công tử kia, ta thấy hắn một thân thanh nhã, cử chỉ lễ độ, thực sự rất khó liên tưởng hắn cùng quý công tử ngày đó nhảy tới tranh giành ngựa ở bãi săn kia.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thẳng vào Tiêu Tử Y, gương mặt tuấn nhã này cho ta cảm giác vừa quen vừa không quen, về phần Đại công tử, ánh mắt hắn không ngạc nhiên chút nào liếc về phía ta mang theo coi thường và lãnh ý, ta nghĩ tới thân phận của mình, theo bản năng đứng lên, chẳng biết tại sao Tiểu Lục trong ngực cáu kỉnh mà uốn tới ẹo lui, ta vội vàng giữ tay lên ngực, ngăn nó giãy dụa.

Tĩnh đứng lên khỏi ghế chắp tay về phía hai người cười nói, “Đại ca, Tiêu tiên sinh.”

Tiêu Tử Y người dong dỏng cao vái chào nói, “Nhị công tử, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng.”

“Cũng suốt ngày vất vả long đong, vì kế sinh nhai mà bôn ba, sao so được với tiên sinh nhàn vân dã hạc?”

Sau một phen hàn huyên, bọn họ ngồi xuống xung quanh bàn, ta đứng ở cạnh Huỳnh Tuyết, Tiểu Lục trong ngực rất khó chịu cựa quậy lung tung, ta cố sức muốn trấn an nó, liền không chú ý Đại công tử nói gì, lại nghe Tĩnh cười nói, “Nếu phụ thân và nương nương đã muốn nghe tiên sinh thuyết thư, Đại ca, sao huynh không mời Tiêu tiên sinh di giá tới Lạc Diệp sơn trang, như vậy mỗi ngày tiên sinh cũng bớt phải vất vả chạy qua chạy lại.”

Đại công tử nói, “Nhị đệ, ngươi đã quên, hôm nương nương trở về thăm nhà từng có người đến ám sát, sau khi Hoàng thượng biết việc này liền cố ý phái hơn mười thị vệ tới hộ giá bên cạnh nương nương, lại hạ chỉ những người không có nhiệm vụ không được ra vào Lạc Diệp sơn trang, thái độ làm người của Tiêu tiên sinh tất nhiên là chúng ta đều tin, chỉ là phía dưới tiên sinh có không ít tùy tùng thị tỳ, nếu toàn bộ đều vào trong sơn trang, chỉ sợ khó giao phó với Hoàng thượng bên kia, ta đã thương nghị qua với nương nương, có thể để Tiêu tiên sinh tới ở tạm Trích Tinh Lâu của Nhị đệ không? Như vậy ra vào vừa thuận tiện, lại không làm trái với thánh dụ của Hoàng thượng.”

Tĩnh cười nói, “Chuyện này có khó khăn gì? Chỉ cần Tiêu tiên sinh nguyện ý, bất cứ lúc nào Trích Tinh lâu cũng xin đợi tiên sinh đại giá.”

Tô đại ca ở bên cạnh tiếp lời, “Có điều nếu tiên sinh muốn vào ở Trích Tinh Lâu, cần phải kể cho chúng ta mấy đoạn truyện mới được đấy.”

“Đây là hiển nhiên.”

Nói xong mọi người đều cười.

Ta đứng yên một bên, vì Tiểu Lục không ngừng giãy dụa làm hại ta cũng động đậy liên tục, Huỳnh Tuyết chú ý tới ta không ổn, nhỏ giọng hỏi, “Tiểu Phi, không thoải mái sao?”

Đúng vậy, ta thực sự rất khó chịu, sớm biết thế đã không mang theo cái tên nghịch ngợm này ra ngoài.

Hết chapter 71

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play