Sau ngày thứ hai Tam công tử trở về, Trích Tinh Lâu có một vị khách không mời mà đến ─ Tô Nguyệt Trần.

Vị nam nhân này vẫn xinh đẹp phi phàm như trước, nhìn thấy ta lập tức thất thanh kêu lên, “Ngươi chính là cái tiểu hài tử vừa xấu vừa câm kia? Dáng dấp lại có thể xinh đẹp như vậy sao, nói cho ta biết, rốt cuộc ai giải độc cho ngươi?”

Ngón tay thon dài *** tế, trắng như ngọc sờ tới sờ lui mặt ta, lại ra sức nắn má của ta, dùng lực đến nỗi khiến ta nghĩ quyết không phải là tán dương mà là đang đố kị da ta nhẵn mềm hơn so với hắn.

Đó là tự nhiên, dù sao hắn cũng gần bốn mươi rồi, mà ta vẫn chưa tới mười bốn đâu, da tự nhiên sẽ đẹp hơn hắn rất nhiều.

Thấy cái dạng này của Tô Nguyệt Trần, Tĩnh không làm sao được cười cười, “Cậu, bộ dáng này của cậu nếu để Hoàng thượng thấy, chỉ e hắn lại mắng người.”

“Hắn dám!”

Tô Nguyệt Trần có chút không cam lòng buông lỏng cái tay đang bóp ta ra, hắn trở lại chỗ ngồi, thưởng thức trà khinh thường hừ một tiếng.

Cậu?

Ta nhìn nhìn cái người Tô Nguyệt Trần vô cùng tự phụ thêm tự kiêu này, lại nhìn Tĩnh, thực sự không tìm ra điểm nào giống nhau giữa bọn họ.

“Tĩnh, hắn là cậu của ngươi?”

Tĩnh còn chưa trả lời, Tô Nguyệt Trần vội vàng nói, “Đúng vậy, Tiểu Phi, có phải ngươi cũng cảm thấy chúng ta không giống cậu cháu không, Tĩnh lớn lên một điểm cũng không giống người Tô gia chúng ta, hắn chỉ cần đẹp bằng một nửa ta cũng tốt a.”

Ta nhịn rồi lại nhịn, mới không đem hớp trà trong miệng phun ra.

Thiên hạ có nam nhân nào tự phụ về mỹ mạo của mình? Lại còn là cậu của Tĩnh, có điều sau khi Tĩnh nghe lời này gương mặt vẫn bình tĩnh, hình như hắn đã sớm thích ứng với cách nói của Tô Nguyệt Trần.

“Cậu, sao đột nhiên cậu lại tới chỗ cháu?”

Bị Tĩnh hỏi chuyện này, Tô Nguyệt Trần không vui liếc hắn một cái, “Cái gì gọi là đột nhiên? Cậu đến gặp cháu mình là chuyện rất bình thường, lẽ nào ta tới thăm ngươi còn phải chào hỏi sao?”

Tĩnh cười khổ nói, “Ý của cháu là, Hoàng thượng đi tế thiên, sao cậu không đi theo? Lẽ nào cậu không sợ có người gây bất lợi cho hắn?”

“Ngươi yên tâm, tên Nhiếp khốn kiếp kia mệnh quá lớn, không chết được!”

“Cậu!”

Biểu tình lúc này của Tĩnh không phải đơn giản là cười khổ nữa, hỏi hắn, “Có phải hai người lại cãi nhau rồi phải không?”

“Đó cũng không phải…” Tô Nguyệt Trần ngừng một chút, lại hầm hừ nói, “Có điều hôm qua chơi cờ với hắn, thua hắn hai quân, vì thế tối hôm qua việc kia… Ừm… Dù sao hiện tại chính là không thoải mái, thân thể khó chịu, trong lòng khó chịu… Còn có, muội muội kia của ngươi, đã về thăm nhà rồi, trước khi đi còn chạy đến chỗ Nhã Băng kích động thị phi ta, nói ta ỷ vài phần tư sắc họa loạn hậu cung, muốn Nhã Băng trị tội, ta vì mặt mũi của ngươi bình thường chẳng quan tâm đến mấy thủ đoạn nhỏ này, nàng lại còn không biết chừng mực, muốn mượn Hoàng hậu nương nương tới áp chế ta.”

Tĩnh sửng sốt vội hỏi, “Là Hoàng hậu nói với cậu thật sao?”

“Đúng thế, hôm qua ở chỗ Nhiếp trùng hợp gặp được Nhã Băng, mới nghe nàng nói.”

Sau khi Tĩnh nghe lời này xong, mày kiếm chau lại, thần tình dường như rất không vui, hồi lâu hắn mới thở dài nói, “Mộ Dung Khuynh trước đây không phải là người như vậy, năm đó không phải Lão gia tử ép buộc nàng tiến cung, hiện tại có lẽ nàng đã gả vào nhà bình thường, trải qua những tháng ngày vui vẻ bình yên.”

Tô Nguyệt Trần hừ một tiếng nói, “Mới là lạ, Mộ Dung gia không có một tên nào tốt! Tỷ tỷ của ta nếu không phải bị buộc gả cho Mộ Dung gia, cũng sẽ không qua đời sớm như vậy.”

Tĩnh cười khổ nói, “Cậu, cháu cũng họ Mộ Dung.”

“Ta đã sớm bảo ngươi theo họ ta rồi, ai bảo ngươi không đổi!”

Tô Nguyệt Trần nói chuyện rất không biết phải trái a, họ sao có thể nói đổi là đổi, ta càng phát hiện hắn không giống trưởng bối của Tĩnh.

“Vậy lần này sao cậu lại không bồi Hoàng thượng đi tế thiên?”

“Đi, sao có thể không đi? Thân ta là Thái phó Thái tử, loại đại lễ tế thiên này sao có thể không tham gia? Nghỉ ngơi một chút, lát nữa ta đuổi theo đội ngũ tế thiên cũng không muộn, yên tâm, thân binh và ám vệ xung quanh Nhiếp đều là người của ta, còn có Ngọc Hiên theo, không có việc gì đâu.”

Tô Nguyệt Trần nói xong, lại chuyển mắt về phía ta hỏi, “Tiểu Phi, ngươi còn chưa nói cho ta biết, ai giải độc cho ngươi?”

“Ta cũng không biết, hình như một thời gian dài từ từ tốt lên.”

Hiển nhiên Tô Nguyệt Trần đối với câu trả lời của ta rất bất mãn, hắn cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó vẻ mặt không tin nổi nói, “Lại nói thể chất của ngươi thực sự rất kỳ quái, lần trước ta nhìn thấy ngươi đã cảm thấy ngươi không có điểm nào giống bệnh trạng trúng độc, chẳng lẽ máu của ngươi có thể giải độc? Không bằng ta tìm mấy loại độc dược khác cho ngươi thử xem một chút?”

Thấy ánh mắt lấp lánh của Tô Nguyệt Trần hướng về phía ta, ta sợ lập tức vọt đến phía sau Tĩnh, không phải hắn cũng muốn đem ta làm dược nhân chứ?

“Cậu, đừng trêu Tiểu Phi nữa, gần đâu thủ hạ của Thành Vương và Nghị Vương hoạt động thường xuyên, cậu phải cẩn thận nhiều hơn mới được.”

“Xem ra bọn chúng thực sự đợi không nổi, kỳ thực nếu trong lúc đó không có hai người bọn chúng kiềm chế lẫn nhau, cái ngai kia của Nhiếp cũng ngồi không yên ổn, không phải vạn bất đắc dĩ, cửa sổ tầng này ai cũng không muốn chọn phá a.”

Nghe bọn họ nói chuyện với nhau, thế ta mới biết, thì ra Tô Nguyệt Trần ngoại trừ là quan Thái phó Thái tử ra, còn là thủ lĩnh ám vệ của Hoàng thượng, Đoàn Nhất Chỉ kia là thị vệ cơ mật được Tô Nguyệt Trần phái đi thám thính Thành Vương, trong viên thuốc hắn cho ta chính là tin tức thám thính được, nhưng không ngờ giữa chừng Đoàn Nhất Chỉ thất thủ bị bắt, may mà Thành Vương chỉ coi hắn là đạo tặc thông thường, đưa hắn nhốt vào phòng giam trong bãi săn.

Sườn dốc vốn là nơi Tô Nguyệt Trần phái người âm thầm báo cho Đoàn Nhất Chỉ để hắn chạy trốn, ai ngờ Nghị Vương đột nhiên lại tham gia vào chiến đoàn đi săn, nếu như không phải Tĩnh dẫn người đến đánh bậy đánh bạ vào bãi săn cứu người, sợ rằng Đoàn Nhất Chỉ căn bản không có cách nào thoát ra.

Ban đầu Tô Nguyệt Trần muốn ta tới làm khẩu cung cho bọn họ, nhưng nếu Đoàn Nhất Chỉ còn sống, nhân chứng ta đây tự nhiên không cần nữa.

Về phần vì sao ta cũng bị bắt tới bãi săn, hay chỉ là vừa khéo gặp xui xẻo, nào có nhiều tử tù để các vương gia dùng săn bắn? Vì thế tự nhiên sẽ có người vô tội bị bắt vào, trở thành con mồi để truy bắt.

Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy trong mấy lời nói của bọn họ hình như chỉ qua quýt, nếu quả thật đơn giản như vậy, vì sao còn làm điều thừa hạ độc ta? Ta vốn muốn hỏi, nhưng câu chuyện về bãi săn khiến tâm tư ta nhớ lại điều đã trải qua, trận đó thật kịch liệt hung hiểm. Ta đang nghe được một nửa thì hai mắt đã ướt nhòe, nếu như không phải có Tô Nguyệt Trần ở đây, chỉ sợ ta đã nhào vào lòng Tĩnh khóc lớn một trận.

“Tiểu tình nhân của ngươi hình như rất thích khóc nhè đó.” Lúc Tô Nguyệt Trần rời đi nói đùa một câu, sau đó lại nói, “Tĩnh Nhi, chuyện ngươi xông vào bãi săn cứu người chỉ sợ không gạt được Nghị Vương, hắn so với Thành Vương còn thông minh hơn, mọi việc cẩn thận.”

“Cảm tạ cậu đã nhắc nhở.”

Tô Nguyệt Trần đi rồi, một mình ta rúc ở trên ghế ngẩn ra, lời nói vừa rồi của bọn họ khiến ta rất không an tâm, Tĩnh để an ủi ta, liền đưa ra phù bình an ta cho hắn, nói phù bình an nhất định sẽ phù hộ hắn, nhất định hắn không có việc gì, lúc này ta mới yên lòng lại, nhớ tới cái tên vừa rồi Tô Nguyệt Trần không ngừng nhắc tới, ta nhịn không được hỏi Tĩnh, “Tĩnh, cậu của ngươi nói Nhiếp kia rốt cuộc là ai a?”

Người có thể để cho Tô Nguyệt Trần không ngừng treo ở trên miệng hẳn không phải người bình thường nha.

Tĩnh cuống quýt che miệng ta lại, nhỏ giọng nói, “Đó là tục danh của Hoàng Thượng, nhớ kỹ, trước mặt người ngoài ngàn vạn lần không thể nhắc tới chữ này!”

“Vì sao cậu của ngươi có thể gọi thẳng tục danh của Hoàng thượng vậy?”

Tĩnh cười cười, “Trên đời này chỉ có một mình hắn có thể gọi.”

Ồ, thì ra chức quan Thái phó Thái tử thật to, ngay cả tục danh của Hoàng thượng cũng có thể tùy tiện xưng hô, ta không khỏi đối với Tô Nguyệt Trần cảm thấy kính nể.

Hết chapter 68

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play