Lê Đình Vãn vắt chéo hai chân, bắt đầu thong thả tự thuật, “Thứ nhất, Hinh Phi suốt đời chỉ biết giết người, sẽ không cầu xin người khác, có điều lần này hắn bỗng cầu ta hai chuyện, một là cứu ngươi, hai là cứu Yến Thiều Thanh, ngươi biết con người của ta rất lười biếng, hơn nữa cứu người cực khổ như vậy, tại sao ta có thể vì hai người chẳng quen biết chút nào vừa chữa bệnh, vừa tặng thuốc? Cái này không phù hợp với cá tính của ta đâu, ngươi thì cũng thôi đi, nói thế nào cũng là tiểu tình nhân của Hình Phi, không nhìn mặt tăng thì cũng nhìn mặt phật, cho nên phải cứu, nhưng cái tên Yến Thiều Thanh kia a, ta muốn cứu hắn, nhất định phải rời cốc, ngươi có biết không, ta đời này…”
“Nói trọng điểm!”
Cho tới bây giờ Mộ Dung Tĩnh chưa từng nổi cáu như thế, hiện tại hắn chỉ muốn biết hành tung của Tiểu Phi, và chén vong tình chết tiệt kia đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng người trước mặt này lại nói lảm nhảm dông dài không dứt với hắn.
Lê Đình Vãn chẹp chẹp than thở, “Tính tình của ngươi hình như không tốt lắm, điểm này ngươi phải chú ý, vì tính cách của Hình Phi cũng không được tốt, nếu quả thật sau này các ngươi ở cùng một chỗ, nhất định phải quan tâm thông cảm cho nhau…”
Nếu như không phải vì muốn biết chuyện của Tiểu Phi, Mộ Dung Tĩnh thực sự cảm thấy không bằng mình trực tiếp ngất đi cho xong, cũng may Lê Đình Vãn rất nhanh đã trở lại trọng tâm câu chuyện lúc đầu.
“Ờ, phải rồi, ta vừa mới nói đến chỗ nào?”
“Ngươi nói không nhìn mặt tăng thì cũng nhìn mặt phật, ngươi phải cứu ta!”
Không thấy ánh mắt muốn giết người của Mộ Dung Tĩnh, Lê Đình Vãn tiếp tục kể, “Cứu thì cứu, cũng không thể cứu không công, ta cũng không phải mở từ thiện đường đúng không? Vì thế ta bảo Hình Phi làm cho ta một chuyện, ta lúc đầu cho rằng bắt hắn quỳ xuống, hắn nhất định sẽ không chịu cơ, ai ngờ hắn không hề nghĩ ngợi, lập tức quỳ xuống với ta, thất sách quá thất sách, sớm biết thế sao ta lại không ra đề khó hơn để hắn làm…”
“Ngươi bắt Tiểu Phi quỳ trước ngươi?!”
Tên khốn kiếp này! Lại có thể bắt Tiểu Phi quỳ xuống trước hắn! Sát Nhân Vô Xá là một người cao ngạo cỡ nào, để hắn quỳ xuống chẳng phải tàn nhẫn hơn so với giết hắn sao?
Bị lửa giận trong mắt Mộ Dung Tĩnh thiêu đốt, Lê Đình Vãn kìm lòng không đậu dịch người về phía sau, lải nhải, “Ta nói thế nào cũng là sư huynh hắn, hắn bái một bái ta cũng nhận được mà…”
“Ngươi là sư huynh hắn?”
Đáp án này khiến Mộ Dung Tĩnh sửng sốt, nhưng hắn lập tức cả giận nói, “Sư huynh thì sao? Ngươi cũng không phải sư phụ hắn! Ngươi có tư cách gì bắt hắn quỳ xuống…”
“Này này này, đừng kích động như vậy có được không? Tức giận rất dễ tổn hại sức khỏe a, chuyện thứ hai ngươi còn muốn nghe không?”
“Nói!”
“Chuyện thứ hai chính là trước khi Hình Phi đi, cũng muốn lấy của ta một bình Vong tình, nói là hắn sẽ uống nó, sau đó quên đi quá vãng với ngươi, cho nên dù ngươi không uống chén thuốc này, cũng vẫn sẽ bị quên đi, cùng với bị quên mất, chi bằng cả hai cùng quên, được tự tại…”
“Cái gì?”
Tiểu Phi vậy mà cũng có Vong tình? Vì sao? Vì sao phải làm đến đoạn tuyệt như thế, ngay cả một con đường cũng không cho hắn đi?
“Hình Phi đi Giang Nam, là cố hương của hắn, sau khi ngươi uống thuốc xong cùng ta quay về Trích Tinh Lâu chứ? Hay là đi Giang Nam tìm một người đã quên ngươi? Hiện tại chính ngươi quyết định đi.”
Lê Đình Vãn thẳng thắn thì thật đúng là thẳng thắn, hắn nói xong một câu, liền đứng lên, đưa chén thuốc trên bàn cho Mộ Dung Tĩnh, sau đó không quay đầu lại ra ngoài.
Uống? Hay không uống?
Mộ Dung Tĩnh nhìn chăm chăm chén thuốc, tay lại không ngừng run rẩy.
Thực sự uống nó rồi, cả hai cùng quên sao? Có lẽ kim bài sát thủ bễ nghễ giang hồ kia sẽ không nhớ y đã từng yêu một người, một người từng là con mồi của hắn, có lẽ lúc bọn họ gặp lại, chỉ là người xa lạ gặp thoáng qua, đâm tới là một kiếm chân chính không chút lưu tình…
Chén sứ từ trong bàn tay run rẩy trượt xuống, vỡ nát đầy đất.
Dù ngươi đã quên ta, ta cũng không muốn quên đi ngươi, người ta đã từng yêu sâu đậm nhất…
Kinh thành Trích Tinh Lâu.
Tô Hoán Hoa nhìn nam nhân ngồi trước mặt này, hai chân bắt chéo, không có chút hình tượng nào thưởng thức cao lương mỹ vị, trong lòng một trăm lần không tin hắn chính là Lê Đình Vãn nổi danh thiên hạ.
Rõ ràng lúc vừa gặp mặt, Lê Đình Vãn cho hắn cảm giác chính là thanh linh ôn nhã, thậm chí có thể nói là kinh diễm trong phút chốc, nhưng vừa thấy các thứ mỹ vị đặt lên bàn, người này liền giống như lang sói vồ mồi cuốn sạch một bàn tiệc rượu, hoàn toàn coi như không thấy ánh mắt khinh bỉ của Huỳnh Tuyết đứng bên cạnh.
“Nghe nói kinh thành còn có bán rất nhiều rượu ngon a, hơn nữa còn có các loại rượu ngoại nữa, không bằng buổi tối chúng ta cũng nhấm nháp thưởng thức đi? Trong núi cái gì cũng tốt, chỉ thiếu rượu ngon mỹ thực a, lần này thật vất vả tới kinh thành, thế nào cũng phải ăn ngon, ở sướng, chơi vui, nghỉ tốt, như vậy mới không uổng công ta ngàn dặm xa xôi chạy tới một chuyến…”
Sau khi Lê Đình Vãn cơm nước no nê, hài lòng lấy tay chống cằm, một bộ dạng nheo mắt mơ màng đi vào giấc ngủ.
Tô Hoán Hoa bắt đầu ngoài nghi người trước mắt này có phải giang hồ thuật sĩ giả danh lừa bịp hay không, hắn cũng là bệnh gấp tìm loạn thầy mới có thể chiêu đãi Lê Đình Vãn, tình hình Tiểu Thanh càng ngày càng nguy kịch, ngay cả Liễu Hâm Phong cũng nản lòng nhụt chí, nếu không phải như vậy, chẳng qua chỉ là báo một tính danh, sao có thể đi vào Trích Tinh Lâu đơn giản như vậy?
“Việc ấy… Lê tiên sinh, chúng ta bây giờ vội vã cứu người, chỉ cần tiên sinh có thể cứu được bệnh nhân của tệ phủ, đừng nói rượu ngoại, ngay cả rượu tiến cống triều đình, cũng mời tiên sinh thưởng thức.”
“Gọi Đình Vãn được rồi, tiên sinh tiên siếc cái gì, ta nghe không quen.”
Lê Đình Vãn vừa nói vừa nhìn Huỳnh Tuyết cười, “Mỹ nữ, hết trà rồi, có thể mang một ấm nữa không?”
Huỳnh Tuyết tức giận nói, “Nước còn đang đun trong trù phòng đấy, tiên sinh đợi thêm lát nữa đi.”
Đây rốt cuộc là đăng đồ tử (háo sắc) mọc ở đâu ra? Một bộ dạng lười biếng không nói, còn nói năng ngọt xớt như vậy, thật muốn cho hắn hai cái tát.
“Vậy trà lạnh được rồi, trà lạnh giải nhiệt.” Hình như không cảm giác được chút khó chịu nào của Huỳnh Tuyết, Lê Đình Vãn năn nỉ như trước.
Tô Hoán Hoa vội đánh một cái giảng hòa, “Huỳnh Tuyết, ngươi mau sai người đi xem xem nước đã đun xong chưa, đừng chậm trễ tiên sinh.”
Hắn nói xong lại hỏi Lê Đình Vãn, “Nghe nói bình sinh tiên sinh không xuất sơn, không biết tại sao lại cố ý tới tệ phủ chẩn bệnh?”
Vấn đề này kỳ thực ngay từ đầu đã muốn hỏi, chỉ là Lê Đình Vãn vừa vào cửa đã bảo đói bụng, sau đó ăn liên tục như hổ đói, khiến hắn căn bản không rảnh rỗi để hỏi.
“Bởi vì ta lười đi đường mà, nơi ấy núi cao nước xa, ngươi có biết có bao nhiêu mệt mỏi không?”
Đáp án khiến Tô Hoán Hoa thiếu chút nữa thổ huyết, hắn cho rằng thần y Lê Đình Vãn kiêu ngạo thanh cao như vậy, không thèm cùng người khác tương giao, cho nên mới giữ chân không đi, này lười đi cũng được coi là lý do sao?
Hắn nén giận tiếp tục hỏi, “Dù là như vậy, vì sao tiên sinh lại xuất sơn?”
“Ta nhận một lạy của người, đương nhiên cũng chỉ có thể xuất sơn thôi…”
Gương mặt Lê Đình Vãn hối hận, hắn cũng không muốn bôn ba như vậy a, nhưng lúc đó ai có thể ngờ sư đệ sẽ đơn giản quỳ xuống trước hắn như vậy?
“Nhận một lạy của người?…”
“Được rồi, không cần nói nhiều, mau mang ta đi xem bệnh nhân đi, bệnh cũng không chờ người.”
Lê Đình Vãn sờ mũi một cái, cuối cùng vẫn quyết định không khai ra tên Hình Phi mới được, người sư đệ kia của hắn khi tức giận, thật đúng là lục thân không nhận, vì thế hắn bỏ qua đề tài này, liền đứng lên đi ra ngoài.
Biết bệnh không đợi người, còn ở nơi này ăn cơm nước hơn một canh giờ?
Tô Hoán Hoa nháy mắt với Huỳnh Tuyết, trường kiếm bên hông Huỳnh Tuyết lập tức đâm tới, hướng thẳng đến lưng Lê Đình Vãn.
Vô ý đả thương người, có điều muốn thăm dò một chút thực hư của đối phương, mắt thấy trường kiếm khó khăn đâm tới sau lưng Lê Đình Vãn, không ngờ tay áo hắn thấp thoáng, gió nổi lên, thanh kiếm kia liền không giữ được nữa, đinh một tiếng, bay về phía xà nhà.
Gan bàn tay Huỳnh Tuyết tê dại, nàng ngạc nhiên nhìn về phía Tô Hoán Hoa, người sau cũng là gương mặt kinh ngạc, có thể dễ dàng chặn thế tiến công của đối thủ một cách vô hình, nội lực người này thật đúng là sâu không lường được.
Lê Đình Vãn vẫn không quay đầu đi về phía trước, trong miệng lại cười nói, “Mỹ nữ, kiếm phải cầm chắc, cũng đừng làm người bị thương.”
Cửa sổ phòng thuốc đóng chặt, trên cửa sổ cũng đều bị vải bố che lại, ngăn ánh sáng chiếu vào, trong phòng mùi thuốc lượn lờ, Lê Đình Vãn theo Huỳnh Tuyết mới vừa vào phòng, đã bị sặc ho khan một tiếng.
“Ta xin ngươi, vị thuốc đông y nồng nặc như vậy, dù là người bình thường cũng bị hun cho hỏng, các ngươi có thường thức không vậy?”
Gương mặt Tô Hoán Hoa bất đắc dĩ, hắn đương nhiên biết như vậy không tốt, nhưng hiện tại Liễu Hâm Phong đang trầm mặc như tảng đá, không chỉ nói muốn thuyết phục hắn, ngay cả cơ hội nói chuyện với hắn cũng không có.
Huỳnh Tuyết nghe vậy, liền vội vàng tiến tới muốn kéo rèm cửa sổ lại, Liễu Hâm Phong ngồi bên giường bỗng nhiên trầm giọng nói, “Đi ra ngoài!”
Nếu không cứu được Tiểu Thanh, đây là cơ hội ở cùng với y nhiều thêm một chút, hiện tại hắn không muốn cho bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy bọn họ.
Lê Đình Vãn lại chẳng hề để ý, đến gần bên giường, hắn nhìn lướt qua người đang nằm trên giường hơi thở mỏng manh nói, “Đừng giơ bộ mặt mướp đắng ra có được không? Tiểu tình nhân của ngươi còn chưa có chết đâu.”
“Ngươi có thể cứu hắn sao?” Nghe ra ngụ ý của Lê Đình Vãn, Liễu Hâm Phong chợt đứng lên, mắt hướng về phía hắn vội vàng hỏi.
Liễu Hâm Phong nhiều ngày nay không để ý tới bản thân, thần sắc cũng mệt mỏi đến cực điểm, nếu không có ý chí đang chống đỡ, chỉ sợ sớm đã ngã xuống rồi.
Lê Đình Vãn không thèm quan tâm nhún nhún vai, “Cho tới bây giờ, chưa có người Lê Đình Vãn ta không cứu được.”
“Ngươi muốn thứ gì? Ta đáp ứng ngươi mọi thứ, chỉ cần ngươi có thể cứu được Tiểu Thanh!”
Hết chapter 108
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT