Mộ Dung Viễn đột nhiên cười lạnh.

“Ta thật sự rất đồng tình với Nhị ca a, sao huynh ấy lại thích ngươi cái tên ngu ngốc này? Ta hại ngươi? Trộm ngọc châu cũng được, bị bắt vào bãi săn cũng tốt, đều là Như Phi làm, nếu lúc đầu không phải ta trước mặt Tam ca xin cho ngươi, ngươi sớm đã bị đánh chết, lần ở bãi săn kia chính ta bắn cung đẩy mũi tên của Đại ca ra, cứu ngươi một mạng, đầu óc ngươi không dùng được, mắt cũng mù rồi, không thấy ta đã cứu ngươi sao? Còn có lần ngươi bị Tiểu Thành lừa đến Lạc Diệp sơn trang, nếu không phải ta cố ý dẫn người tới trước, khiến bọn Như Phi trước mắt bao nhiêu người không thể động vào ngươi, nói không chừng ngươi đã sớm bị bọn chúng xử tử ngay tại chỗ rồi, Như Phi nữ nhân kia yêu Nhị ca ta đến phát cuồng, hết lần này đến lần khác Nhị ca ta coi ngươi như châu như bảo, ngươi nói nàng ta không hại ngươi thì hại ai?”

“A…”

“A cái gì, ngu ngốc!!”

Bị Mộ Dung Viễn nói như vậy, ta cũng cảm giác mình có chút ngu, ngẫm lại những điều hắn nói dường như cũng có chút đạo lý, nhưng mỗi lần hắn đều khi dễ ta, ta hoài nghi hắn cũng là rất bình thường a.

“Nhưng ngươi giết Tiền thúc…”

Chờ một chút, ta cũng không thấy được Mộ Dung Viễn giết Tiền thúc, ta chỉ thấy hắn trong căn phòng của Tiền thúc, trong tay còn cầm một cây đao.

Lần này Mộ Dung Viễn dứt khoát không đáp lại, chỉ dùng một đôi mắt nhìn kẻ ngốc mà ngó ta.

Ngẫm lại những lời Tĩnh nói lúc trước, ta đột nhiên hiểu rõ.

“Chẳng lẽ là Đại công tử giết Tiền thúc? Ha ha, hiểu lầm ngươi lâu như vậy, ngại quá, ai bảo ngươi vẫn không giải thích, ta cho rằng ngươi đều đối phó ta là muốn giết ta diệt khẩu…”

Nếu nói như vậy, Mộ Dung Viễn không chỉ không hại ta, hơn nữa mỗi lần đều cứu ta, ta toét miệng cười với hắn, nhưng hiển nhiên hắn căn bản không muốn nhận lời xin lỗi của ta.

“Tại sao ta phải giải thích với ngươi? Nếu không phải Nhị ca thích ngươi, ngươi cũng chỉ là một tên tiểu tư trong bếp, ngay cả xách giày cho ta cũng không xứng!”

“Ngươi nếu cứu ta, vì sao mỗi lần lại khi dễ ta, còn đe dọa ta…”

“Bởi vì ta ghét ngươi, vừa ngu ngốc vừa ngây ngô không nói, còn chuyên mê hoặc người khác, có một Nhị ca là đủ rồi, còn cùng Tam ca lằng nhà lằng nhằng không dứt khoát!”

“Chẳng lẽ ngươi thích…”

Lời tiếp theo ta không nói ra, có điều phúc đến thì lòng cũng sáng ra, ta cũng hiểu toàn bộ rồi.

Thảo nào Mộ Dung Viễn ngay từ đầu đã đối phó với ta, khó trách hắn luôn uy hiếp, đe dọa ta, thì ra vì hắn đố kỵ!

Chỉ đố kỵ mới có thể khiến một người phát cuồng, khiến người ta trở nên bất chấp lý lẽ, giống như ta không cách nào giải thích hành động hắn cứu ta dù hắn ghét ta như vậy.

“Ngươi cuối cùng cũng hiểu? Còn không mau đem binh phù cho ta đi cứu người?”

“Hả…”

Nói như vậy, Mộ Dung Viễn không phải là người xấu, ta lấy binh phù từ trong ngực ra, thấy Mộ Dung Viễn đưa tay muốn nhận lấy, vội nói, “Ngươi không thể cầm, phía trên này đã bôi độc rắn.”

“Độc rắn?”

Thấy vẻ mặt Mộ Dung Viễn hoài nghi, ta vội nói, “Vừa rồi còn hạ độc được cả Nghị Vương nữa, ta sợ người khác đụng vào cũng sẽ trúng độc, liền cất đi, ta đi chung với ngươi cứu người.”

“Không được!”

Hai chữ này ba người trong phòng đồng thời nói ra, ta nhìn bọn họ, không nghĩ chỉ một câu nói phản ứng sẽ lớn như vậy.

“Nhị ca đang cùng đám người Đại ca thương lượng, ta sợ binh phù giả không gạt được người, vì đề phòng vạn nhất, lúc này mới đi tìm đồ thật, ngươi muốn đi theo, nếu xảy ra chuyện bất trắc gì, Nhị ca sẽ giết ta, ta cũng không muốn vì một tên ngu ngốc như ngươi mà đền mạng.”

“Mới không tin đâu, nếu ngươi thật sự sợ Tĩnh như vậy, vì sao mỗi lần còn dám khi dễ ta? Ngươi hoặc là mang ta đi cùng, hoặc là lập tức rời đi, binh phù quan trọng như vậy, ta không yên tâm giao cho ngươi cầm.”

“Tên ngốc, ta vì muốn tốt cho ngươi, được, ngươi nguyện đi theo, xảy ra chuyện gì ta cũng không chịu trách nhiệm.”

Thấy ta muốn rời đi cùng Mộ Dung Viễn, hai người gia đinh vội la lên, “Công tử, tuyệt đối không thể…”

Không để ý tới bọn họ, ta theo Mộ Dung Viễn chạy ra ngoài, hai người kia cũng một đường theo sát ta chạy ra khỏi lâu.

Ngoài lâu, phía trước cửa có không ít ngựa, xem ra mấy người Tô Nguyệt Trần cưỡi tới, ta nhận lấy cương ngựa Mộ Dung Viễn đưa tới, thả người liền nhảy lên, Mộ Dung Viễn sửng sốt, thở dài nói, “Nhị ca lo lắng ngươi xảy ra chuyện, đã dạy công phu cho ngươi rồi, huynh ấy đối với ngươi thật đúng là hết chỗ chê.”

Công phu? Tĩnh nào có rảnh rỗi dạy ta công phu?

Ta nhìn nhìn con ngựa còn cao hơn cả đầu ta, cũng sững sờ, ta làm thế nào cưỡi lên?

“Đi.”

Mộ Dung Viễn tung người lên ngựa, hất cương ngựa một cái, liền chạy về phía trước, ta và hai người gia đinh theo sát phía sau, thuật cưỡi ngựa của Mộ Dung Viễn không tồi, đơn giản là phóng ngựa chạy nhanh, nhưng kỳ quái là ta lại có thể vững vàng đuổi kịp, thì ra có một số việc ta không cần đặc biệt chú ý, chỉ tùy tâm sở dục làm liền có thể làm tốt.

Ta phóng ngựa chạy vội tới bên cạnh Mộ Dung Viễn, cùng hắn chạy song song hỏi, “Này, vì sao Đại công tử nhất định phải tạo phản? Thành Vương không phải đang bị giam lỏng sao? Hắn chỉ là một quan nhỏ a, chỉ bằng một khối binh phù sao có thể thành công?

“Hừ, không phản, hắn có thể chạy được không? Huống chi hắn không phản, Nhị ca ta cũng buộc hắn phản, sau đó nhân cơ hội này ám sát toàn bộ phản quân, không để lại hậu họa, Tiểu Phi, Đại ca ta và Như Phi vài lần hại ngươi, ngươi cho là Nhị ca sẽ bỏ qua cho bọn họ sao? Hơn nữa, cùng Thành Vương cấu kết làm loạn, đó là tội lớn liên lụy cửu tộc, nếu ám sát phản quân, vì nghĩa diệt thân, Mộ Dung phủ trên dưới liền xem như lập công chuộc tội, đặt bản thân ra ngoài, không để người nắm thóp, Nhị ca đây là kế một hòn đá ném hai con chim.”

“Ngươi đây là suy bụng ta ra bụng người, Tĩnh là chính nhân quân tử, mới không đùa giỡn tâm tư giống như ngươi.”

Nghe xong lời của ta, Mộ Dung Viễn ha hả cười.

“Tiểu Phi, xem ra ngươi còn không biết Nhị ca ta, huynh ấy bảy tuổi đã trở thành ám vệ của Hoàng thượng, nếu thật sự tao nhã thuần lương như biểu hiện bên ngoài, làm sao có thể sống tới ngày này? Huynh ấy luôn là người thông minh, đời này chỉ làm một chuyện ngu xuẩn duy nhất chính là coi trọng ngươi.”

Không để ý Mộ Dung Viễn châm biếm, dù sao đây là hắn đố kỵ, ta không tính toán với hắn.

Ngọa Long núi cũng như tên, trong bóng đêm xa xa nhìn lại, một dáng vẻ nguy nga uốn lượn, vách núi dựng đứng, giống như một con rồng cuộn mình nằm trên đỉnh núi, xung quanh núi tràn đầy ánh lửa, chiếu sáng một mảng bầu trời đêm, ẩn trong gió truyền đến tiếng chém giết, thậm chí mùi máu tanh cũng lan tràn trên không trung, khuấy đảo đầu ta từng trận chóng mặt, ta ngẩng đầu nhìn lên núi, tim đột nhiên đập mạnh, cảnh sắc ngọn núi này nhìn rất quen mắt.

Mộ Dung Viễn nói cho ta biết, núi Ngọa Long là nơi trước đây Thành Vương âm thầm chiêu binh mãi mã, phía sau núi còn có một thôn trang rất lớn, gọi là Triệu gia trang, trong thôn cũng không ít đàn ông bị thủ hạ của Thành Vương cưỡng ép nhập ngũ, trở thành binh mã của hắn ở chỗ này.

Triệu gia trang?

Đó không phải nơi ta đã từng ở sao?

Đi tiếp về phía trước, không trung tràn ngập đủ loại máu tanh, mùi khét càng nồng nặc, ven đường còn rơi một ít thương gãy kiếm vỡ, xem ra nơi này từng xảy ra một hồi chém giết kịch liệt.

Rất nhiều quan binh vây quanh chân núi, sau khi nhìn thấy chúng ta lập tức lên dây cung, ngăn chúng ta lại, may là tướng lĩnh dẫn đầu nhận ra Mộ Dung Viễn, khi nghe hắn muốn lên phía sau núi, liền khuyên can nói, “Tứ công tử, người của Mộ Dung Ninh đều bị vây trên núi, nhưng hắn bắt người uy hiếp, cho nên Tĩnh công tử chỉ dẫn theo tùy tùng đi tới thương lượng với bọn họ, ra lệnh cho chúng ta tạm thời thủ ở chỗ này, chỉ sợ Mộ Dung Ninh sẽ ngoan cố chống cự, các ngươi tùy tiện đi lên như vậy rất nguy hiểm.”

“Ta muốn đi lên!”

Sợ Mộ Dung Viễn nổi lên ý muốn lui, ta vội vàng nhấn mạnh, Mộ Dung Viễn liếc ta trắng mắt, cười nói với tên tướng lĩnh kia, “Đánh hổ không rời huynh đệ ruột, toàn gia Mộ Dung hiện tại đều ở phía trên, sao ta có thể lâm trận lùi bước?”

Tướng lĩnh thấy tâm ý Mộ Dung Viễn đã quyết, liền không ngăn cản thêm nữa, sai binh sĩ trước mặt nhường đường, để chúng ta đi qua, nhưng hai người gia đinh theo sau ta bị họ chặn lại.

Ta thấy Mộ Dung Viễn tuy rằng miệng cười nói, trên mặt cũng không giấu nổi vẻ lo âu, liền biết Tâm công tử trong lòng người này nhất định rất quan trọng, ta vốn rất ghét hắn, hiện tại cái nhìn đối với hắn thay đổi rất nhiều.

“Không phải ngươi nói Tĩnh đều suy tính ổn thỏa sao? Vậy còn lo lắng cái gì?”

“Ta đang suy nghĩ mục đích Đại ca để Nhị ca một mình đi gặp, Khuất Chiến nhất định ở cùng một chỗ với bọn họ, bên người Nhị ca cũng chỉ có vài tên tùy tùng, ở đây quan binh tuy nhiều, nhưng cũng ngoài tầm với.”

“Khuất Chiến không phải là sát thủ của Thiên Võng sao? Vì sao lại giúp đám người Đại công tử?”

“Ngươi cũng nói hắn là sát thủ đấy thôi, chỉ cần có tiền, hắn cái quái gì không làm?”

Hết chapter 101

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play