CHƯƠNG 97. LIÊN LỤY (1)

Có chuyện nếu luôn không có ai làm thành công, thì dù tốn thêm nhiều thời gian để cố gắng, thỉnh thoảng cũng sẽ hoài nghi, thế nhưng sẽ không đến nỗi cảm thấy khó có thể chấp nhận được. Sau khi Tát luyện ra khí cơ trong khoảng thời gian ngắn, còn Đồ dù mất nhiều thời gian và nỗ lực mấy lần lại chẳng cảm nhận được gì, cái loại dày vò tâm lý này không phải người thường có thể chịu đựng được. Nếu mà ý chí chỉ hơi mềm yếu một chút, khả năng sẽ cứ như vậy mà buông tay, thản nhiên thừa nhận mình không có khiếu luyện võ. Thế nhưng Đồ không phải người như vậy, phàm là chuyện hắn quyết tâm muốn làm, dù cho gian nan thêm nữa, hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tay. Giống như, hắn từ một cô nhi, không có bất cứ trưởng bối nào chỉ bảo vẫn có thể trở thành dũng sĩ đệ nhất bộ lạc. Với hắn, điều sai lầm duy nhất chính là vấn đề chọn lựa bạn đời.

Lựa chọn á thú đẹp là bản năng của thú nhân, giống như á thú sẽ lựa chọn thú nhân cường tráng. Mà hắn lập ra lời thề muốn lấy á thú đẹp nhất, ăn thức ăn ngon nhất, ở trong lều lớn nhất thật ra là bởi vì lúc còn bé thường xuyên bị tộc nhân bỏ mặc, tình cảnh bữa đói bữa no mà tạo thành. Tin rằng đa số con người bị đẩy xuống tầng chót của xã hội, trong lòng đều sẽ dấy lên ý niệm trở nên vượt bậc, được muôn người chú ý, chỉ là có rất ít người có thể chân chính làm được điều đó. Còn khi ấy, lúc nhỏ bị Mai Việt trêu đùa, chẳng qua là kíp nổ để bạo phát tất cả mà thôi.

Na Nông có đẹp không? Đương nhiên là đẹp rồi. Thế nhưng đối với Đồ mà nói, ngoại trừ gương mặt sạch sẽ, thanh tú, kiêu ngạo hơn người, thì y cũng chẳng khác gì các á thú kia mấy, hơn nữa a mạt của Na Nông là á thú tới từ phương Nam, còn sinh ra và nuôi lớn được những hai hài tử. Đây là điều rất hiếm ở bộ lạc, cho dù là hai á thú cùng về với a mạt của Na Nông cũng chỉ sinh được có mỗi một đứa. Cho nên, đối với một người vừa đẹp vừa có khả năng di truyền năng lực sinh đẻ của a mạt mình, đương nhiên các thú nhân đều rất muốn lấy được.

Trước khi Bách Nhĩ… không, là Tiêu Mạch xuất hiện, Đồ vẫn cho rằng bạn đời trọn đời mình chính là Na Nông, dù cho hắn từng nói với Tát, nếu xuất hiện á thú đẹp hơn, hắn sẽ không do dự chuyển đổi mục tiêu. Không phải hắn luyến tiếc hay là muốn thay đổi lời thề đâu, mà là hắn cảm thấy tốn nhiều tâm tư và thời gian trên một á thú quả là không đáng chút nào.

Chỉ là, hắn không sao tưởng tượng nổi, lúc nhìn thấy Bách Nhĩ vì một đám thú nhân tàn tật mà không sợ hiểm nguy, một mình xông vào thú triều. Sau khi thấy y xém nữa vùi thân trong bụng trùng thú, đột nhiên hắn cảm thấy không thể nào chịu đựng được các á thú chẳng có gì nhưng vẫn đầy kiêu ngạo, lúc nào cũng được thú nhân nuông chiều lại có thể dễ dàng lạnh lùng bỏ rơi bạn đời và hài tử của chính mình. Cho nên trước khi đi đổi muối, hắn liền nghĩ, nếu Na Nông biết rõ chuyến đi này của hắn rất nguy hiểm, có khả năng sẽ không thể quay về, mà vẫn tình nguyện đồng ý lời cầu hôn của hắn, thì hắn sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với y, sẽ không phải chỉ là những biểu hiện mang tính hình thức bên ngoài như quá khứ nữa, dù cho đối phương lạnh lùng, khó chịu gấp mười gấp trăm lần, dù cho đối phương có làm ra tội ác tày trời đi nữa.

Đối với Đồ mà nói, bởi vì những gì đã trải qua, cộng thêm tính cách bản thân, trong lòng hắn thật ra không rõ ràng quan niệm thiện ác cùng với tôn ti trật tự, hắn chỉ tiếp thu người hắn thừa nhận, mặc kệ đối phương là người thiện hay kẻ ác, là tầm thường vô danh, hay là người khiến người khác ghét cay ghét đắng. Cho dù là tộc trưởng và tộc vu, đối với hắn mà nói, cũng chỉ là một cách xưng hô thôi, thời điểm hắn mất hứng, hắn vẫn có thể chẳng nể nang mặt mũi của họ. Cho nên, hắn mới dễ dàng đem người rời đi cùng Bách Nhĩ.

Về phần Na Nông, có lẽ y còn không rõ chính mình đã bỏ lỡ một cơ hội lôi kéo thú nhân mạnh nhất cho a phụ mình, thậm chí có thể nói y đã thật sự bỏ lỡ một người sẵn sàng che mưa che gió cho mình, dù cho chính bản thân hắn ăn không đủ no cũng sẽ không bao giờ để y bị đói.

Sở dĩ nói việc lựa chọn bạn đời là một sai lầm, thật sự là bởi vì, Đồ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ coi trọng một á thú như Bách Nhĩ. Hắn vẫn cho rằng, dù cho không có Na Nông, hắn vẫn sẽ tìm được một á thú có dung mạo không kém cạnh gì Na Nông. Cho nên, hắn thậm chí không biết từ lúc nào ánh mắt mình đã bắt đầu dừng trên người Bách Nhĩ, và từ lúc nào hắn đã bắt đầu có ý định với Bách Nhĩ. Thế nhưng hắn lại có thể xác định một điểm, đó chính là trong nguy nan, Bách Nhĩ tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ rơi bạn đời của mình.

Sau khi được Tát đánh thức, Đồ mới giật mình hiểu ra, hóa ra tìm bạn đời còn có thể như vậy. Không nhìn dung mạo, không nhìn xem người đó có sinh con được hay không, chỉ là đơn thuần muốn đối phương, hận không thể giấu y đi, không cho người khác nhìn nhiều hơn một chút, cũng không hi vọng người ấy liếc nhìn, nói nhiều hơn một câu với người khác. Cho nên, trước kia có thể làm ngơ với mấy thú nhân vây quanh Na Nông, thì quả thật là không bình thường chút nào.

Nếu không thể chấp nhận người khác tiếp cận Bách Nhĩ, càng không thể chấp nhận Bách Nhĩ kết thành bạn đời với người khác, hắn liền biết, chuyện này đã định, mà tâm tư vốn có chút lo sợ, nghi hoặc của hắn cũng đã quyết định rồi, chẳng sợ Bách Nhĩ hoàn toàn không chấp nhận tình cảm này của hắn. Thế nhưng hắn là Đồ, là người không đạt được mục đích thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua, cho nên ở điểm này, hắn hoàn toàn không do dự. Nếu đã quyết định, vậy thì phải cố gắng để đạt được, còn quá trình và thủ đoạn áp dụng, đó không phải là điều quan trọng.

Đó là lý do nói, trong tính cách của Đồ có một thứ duy nhất có lẽ nên gọi là cứng ngắc, đương nhiên nói dễ nghe chút đó chính là kiên trì. Lúc đang luyện công, hắn cũng sẽ thể hiện tốt mặt này ra. Đổi lại là người khác, khả năng đã chán nản, buông xuôi rồi, thế nhưng hắn lại có thể không hề dao động, tiếp tục kiên trì tu luyện. Điểm này, kể cả Bách Nhĩ cũng không thể không bội phục.

Đồ biết mỗi ngày Bách Nhĩ dù bận rộn, tới tối cũng đều sẽ tới sông luyện công. Lúc còn chưa rõ tâm tư tình cảm của mình, hắn còn đi theo, huống chi là sau khi đã rõ ràng. Lo lắng cho an nguy của Bách Nhĩ, lo lắng thú nhân khác xông lầm vào mà vô tình nhìn thấy cơ thể của y, lại lo người ta nhân cơ hội này để mưu tính được mãn nhãn, vân vân, nguyên nhân thật sự nhiều lắm. Dù cho sau khi bị Bách Nhĩ phát hiện, đã từng cấm hắn đi theo, ngoài mặt hắn cứ ừ ừ, nhưng y vừa quay lưng, hắn lại như cũ làm theo ý mình. Bách Nhĩ bất đắc dĩ, lại lười quan tâm, cũng không thể vì vậy mà không đi luyện công nữa được, huống chi y cũng chẳng sợ bị người ta nhìn.

Trong quá trình chờ đợi, Đồ cũng sẽ không ngồi không, mà là ngồi thiền tu luyện, Bách Nhĩ luyện bao lâu, hắn sẽ luyện bấy lâu. Cho nên, tối hôm nay, hắn phát hiện Bách Nhĩ luyện công vượt quá thời gian so với bình thường rất nhiều, thấy có chút lo lắng, hắn nhịn không được mà đứng dậy nhìn, nhưng hắn lại nhìn thấy Bách Nhĩ đang cố hết sức trèo lên bờ, sau đó còn chưa đứng vững, đã ngã nhào xuống mặt đất, khiến hắn sợ tới mức tim như muốn vọt ra ngoài.

Chạy tới ôm lấy người ấy, còn chưa mở miệng hỏi, liền ngửi thấy một mùi phát tình nồng đậm của á thú. Loại mùi này đối với thú nhân mà nói không khác gì xuân dược mạnh, nếu không phải bởi vì lo lắng tình trạng của Bách Nhĩ, miễn cưỡng giữ lại chút lý trí, có lẽ hắn đã liều lĩnh đè lên người y rồi.

Lung tung kéo quần áo da thú trên tảng đá, bọc y lại, hắn mới dừng ánh mắt ở trên mặt Bách Nhĩ, ánh trăng mênh mông có thể soi rõ người trong lòng mình đang mở to mắt, đôi mắt ấy sáng trong, sắc mặt ngoại trừ hơi nhợt đi thì cũng không có gì khác lạ, khiến hắn không khỏi thoáng thở nhẹ ra.

“Bách Nhĩ…” Đồ cảm thấy cổ họng mình hơi khô “Ngươi làm sao vậy?” Hắn không dám mặc quần áo cho Bách Nhĩ, sợ chính mình không thể khống chế nổi.

“Không sao.” Giọng nói của Bách Nhĩ bình tĩnh như thường ngày, nếu không phải y vẫn không tránh thoát cái ôm của Đồ, có lẽ thật sự đã khiến người ta tin tưởng.

Đồ đương nhiên không tin, nhưng lại không biết y xảy ra vấn đề gì, hắn thầm nghĩ, đem y về chỗ ở rồi tính tiếp. Nhưng lúc vừa muốn đứng lên, hắn lại đột nhiên dừng lại, dùng một tay ôm chặt Bách Nhĩ vào lòng, mặt vùi vào cổ y, một hồi lâu mới hít sâu, ngăn dục vọng xao động lại, đứng lên.

“Làm đi.” Mới vừa đi được hai bước, bên tai đột nhiên truyền tới giọng nói của Bách Nhĩ.

“Gì cơ?” Đồ sửng sốt, vốn nghĩ rằng sẽ bị mắng một trận, không ngờ lại là hai chữ này, hai chữ không đầu không đuôi. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play