Giỏ trúc, sọt trúc. Loại đồ vật này Bách Nhĩ đã từng thấy, bộ dáng thô hay tinh tảo đều thấy qua. Kiểu thô đương nhiên là thấy người bán hàng rong, người khuân vác dùng trên đường, còn kiểu tinh xảo là dùng để mấy món tươi ngon từ thôn trang đưa tới, họ sẽ trang trí mấy cái giỏ, sọt đó trở nên sặc sỡ, mà các cô nương, đại thẩm rất thích.
Kiếp trước làm được mấy thứ này quả thật rất bình thường, đáng tiếc Bách Nhĩ lại không biết làm. Sau khi tới chỗ này, thỉnh thoảng y cũng sẽ nghĩ, nếu trước khi tới đây, phụ thân bồi dưỡng y như một người nông dân hay thợ thủ công, lúc tới đây chắc sẽ như cá gặp nước rồi. Có điều ý nghĩ này chỉ có thể xem như truyện cười thôi, đừng nói gia thế của y không có khả năng bồi dưỡng con cháu như vậy, dù thật sự y học mấy thứ đó, chỉ e mùa tuyết rơi vừa rồi cũng không qua nổi. Ở đây, điều quan trọng nhất vẫn là vũ lực mạnh mẽ.
Định lấy tấm da thú vẽ cho mấy lão thú nhân xem, các lão thú nhân này rất khéo, bình thường y chỉ nói đại khái hình thức, bọn họ đã có thể làm ra được, hiện tại cũng đành dựa vào họ thôi.
“Không được lấy da thú nữa!” Lão Ngõa tức giận nói. Chỉ riêng hôm qua, Bách Nhĩ đã dùng tới ba tấm da thú rồi, tuy hai tấm trong đó đã được Lão Ngõa giấu đi, định để từ từ nghiên cứu, nhưng tóm lại là không cho Bách Nhĩ lãng phí nữa.
Bách Nhĩ sờ mũi, biết bị Lão Ngõa ghét bỏ, y cũng không giận, xoay người đi tìm Lão Thác. Theo miêu tả của y, Lão Thác giật vài cây cỏ dài, làm thử vài lần, cuối cùng thật sự làm ra một chiếc sọt bằng cỏ khéo léo cho y. Bách Nhĩ ngạc nhiên không thôi, âm thầm nhắc nhở bản thân không được coi thường trí tuệ và sức sáng tạo của thú nhân, đồng thời sâu trong lòng cảm thấy may mắn vì lúc trước đã giữ lại mấy lão thú nhân này.
Vì tăng tính bền và chịu được trọng lực nên Lão Thác thay đổi một ít ở đáy và bốn mặt của sọt, tiếp tục thương lượng với hai lão thú nhân khác, sau khi cảm thấy được rồi, mới bắt đầu bảo các thú nhân chặt hai cây trúc, cùng với một vài cây dây leo lại đây. So sánh thử nếu dùng hai thứ này làm ra thì cái nào sẽ tốt hơn.
Mấy lão thú nhân hợp lực, lại có các thú nhân giúp chặt trúc với dây leo, bởi vậy hai ngày sau, khi Bối Cách ra ngoài đã có vài cái sọt mới. Để cho tiện, Lão Ngõa đau lòng cắt tấm da thú đã thuộc, cột vào trong một cái sọt, để đeo lên hai vai. Về phần khoai lang tím Tang Lộc đào về, vì lúc đó quá muộn, nên dùng đất bao lấy, bán ngâm trong chỗ cạn của hồ nước, đến ngày hôm sau, Bách Nhĩ cùng Lão Hãn tìm một khu vực ở trên thảo nguyên có điều kiện tương tự với chỗ khoai lang tím sinh trưởng, khai hoang, rồi mới trồng. Bởi vì chỉ có chừng mười gốc, nên cũng không tốn bao nhiêu công sức, có điều phải đề phòng thú ăn cỏ giẫm lên.
Đối với chuyện gieo trồng, vô luận là Bách Nhĩ hay những người khác đều là người mới, chỉ có thể từ từ tìm tòi. Dù sao Bách Nhĩ cũng đã từng nhìn thấy người làm vườn trong nhà gieo trồng hoa cỏ, cũng từng thấy nông dân canh tác, đại khái y cũng biết sau khi trồng, thì phải tưới nước, bón phân, trước tiên cứ dựa theo bản vẽ là được.
“Sau này ở ngoài trồng một vòng thứ thứ, bên trong là khoai lang tím, khổ tử ma, còn có chia khu cho các thực vật khác nữa…” Trên tay Bách Nhĩ còn dính đất, đứng ở trước mười cây khoai lang tím, không biết nó có thể sống được không nữa, nghĩ đến cảnh tượng vào mùa thu hoạch, y lại có cảm giác thành tựu như đánh thắng trận vậy.
Bởi vì nơi đây không lớn, nên không cần á thú cùng thú nhân hỗ trợ, nhưng vẫn có không ít người hiếu kỳ tới xem. Nghe Bách Nhĩ nói, Ô Trĩ nhịn không được hỏi “Trồng cái này làm gì? Chờ nó chín, lấy về ăn là được rồi, cần gì phiền toái như vậy chứ?”
“Ở bên ngoài đào khoai lang tím có nguy hiểm không?” Thấy y chỉ đơn thuần thắc mắc, chứ không phải cố ý gây chuyện, Bách Nhĩ đương nhiên cũng sẽ tận lực giải thích cho y hiểu. Bách Nhĩ tin rằng không chỉ mình Ô Trĩ, mà các thú nhân khác chỉ e cũng có suy nghĩ này.
“Nguy hiểm.” Ô Trĩ gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ, hiện tại đi đào khoai lang tím không phải cũng nguy hiểm sao?
Bách Nhĩ đương nhiên biết á thú này suy nghĩ cái gì, nhưng y lại không lập tức bác bỏ, mà là tiếp tục hỏi “Dưới một cây khoai lang tím có thể đào ra bao nhiêu củ?”
Về vấn đề này, Ô Trĩ không thể trả lời, không phải y chưa từng đào, mà là y không biết đếm.
“Nếu nhiều thì có thể đào được mười mấy củ, ít cũng được năm sáu củ.” Người nói tiếp là Nặc, vì Tang Lộc muốn nhìn xem khoai lang tím mình đào về trồng như thế nào, nên gã cũng theo qua. Ở mùa tuyết rơi, Bách Nhĩ đã nhắc tới chuyện gieo trồng, nên gã khá hiểu.
“Thế nhưng lúc mùa tuyết rơi tới, khoai lang tím sẽ chết, mùa mưa kế tiếp cũng không mọc lại được.” Lúc trước bị đánh cho một trận thê thảm, lại chịu kinh hách lớn, sau một ngày thành thật, Hồng Dật phát hiện chỉ cần không lười biếng, giở trò, Bách Nhĩ cũng sẽ không quản bọn họ, nếu biểu hiện tốt, thậm chí còn có thể được khích lệ, vì thế y mới dám nóng nảy nói ra.
“Vậy khoai lang tím trong rừng sao lại mọc lên được?” Tuy trong trí nhớ của Bách Nhĩ khắc sâu á thú này, nhưng y cũng không phải cố ý làm khó Hồng Dật.
Thấy ánh mắt ôn hòa của y, Hồng Dật cũng không biết là xuất phát từ tâm lý gì, là muốn thể hiện mình hay là muốn nhận được sự tán thưởng từ đôi mắt kia, y ưỡn thẳng ngực, lớn tiếng nói “A phụ ta nói khoai lang tím không bị đào trong mùa mưa sẽ mọc lên.” A phụ nói sẽ không sai đâu. Nói tới đây, y chợt nhớ tới cái chết của a phụ, a mạt trong thú triều, cảm xúc lập tức hạ xuống. Khi đó y chợt nghĩ, nếu mình tài giỏi như Bách Nhĩ, có phải a phụ, a mạt sẽ không chết không? Thời điểm bản thân Hồng Dật còn chưa phát hiện, quan niệm của y đã dần dần chuyển biến, có lẽ là lúc Bách Nhĩ không quay đầu đã bắn chết một con dã thú, có lẽ là lúc Bách Nhĩ dùng ánh mắt nhìn y như một phế vật, có lẽ chính thời khắc y nhớ tới song thân của mình. Tóm lại, từ buổi sáng hôm sau, y trở nên tích cực tập luyện hơn, không cần người khác đốc thúc nữa. Bách Nhĩ yên lặng nhìn y thay đổi, không nói lời nào, mà âm thầm tăng cường tập luyện cho y.
“Vậy nếu chúng ta để lại một phần khoai lang tím năm thay thu hoạch được, sang năm lại trồng xuống ruộng, các ngươi nói xem có thể thu được bao nhiêu?” Bách Nhĩ dần dần gợi ý.
Nghe đến đó, phần lớn mọi người đều lộ ra biểu tình như chợt hiểu ra, Hồng Dật không nói tiếp, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
“Tương tự, nếu trồng thứ thứ, mùa tuyết rơi qua, nó sẽ đâm chồi, sau đó mọc ra cây mới, càng ngày càng nhiều, cũng không cần chúng ta trồng nữa.” Bách Nhĩ rèn sắt khi còn nóng, gieo giắc ưu điểm của việc trồng trọt vào lòng mọi người “Chúng ta chỉ cần vất vả một mùa mưa này, về sau không cần phải mạo hiểm ra ngoài đào chúng nữa. Kể cả mùa tuyết rơi cũng có thể có thức ăn dồi dào, chẳng lẽ không tốt sao?”
Đương nhiên tốt rồi. Trước tiên, mặc kệ có thể trồng được không, chỉ riêng cảnh tượng Bách Nhĩ hình dung ra, đều đáng để bọn họ thử một lần. Huống chi ngoại trừ săn thú cùng với dựng phòng ốc, bọn họ cũng không có việc gì khác để làm.
Vì thế sau một thời gian dài, người trong bộ lạc, vô luận già, trẻ hay là thú nhân, á thú đều sẽ thường chạy đến nơi này xem, thuận tiện xua đuổi thú ăn cỏ. Lúc phát hiện mấy cái cây đào về đều sống được, họ sẽ vui mừng mà cười cả ngày, nếu thấy nó chết, họ thậm chí sẽ trộm khóc một trận.
Mặc kệ nói như thế nào, việc gieo trồng xem như đã được tất cả mọi người tiếp nhận. Mà các thú nhân có một ưu điểm, đó chính là chuyện đã quyết định, thì nhất định sẽ làm tới cùng, dù cho trong quá trình gặp thất bại cũng sẽ không dễ dàng buông tay. Nói dễ nghe chút là kiên trì, khó nghe chút là cố chấp. Nhưng trong việc gieo trồng này, thật đúng là cần người cố chấp như vậy.
Giải đáp nghi hoặc của mọi người xong, ai nấy cũng tản ra, nên làm gì thì làm cái đó. Bách Nhĩ gọi Đồ lại, không biết tại sao, y mơ hồ cảm thấy mấy ngày nay Đồ tựa hồ đang cố tình tránh mình. Sau này mọi người còn chung sống với nhau lâu dài, tình huống như vậy y cũng không muốn nhìn thấy.
“Còn chuyện gì?” Đồ không tự nhiên đứng lại, cũng chẳng liếc qua Bách Nhĩ, tỏ ra có chút mất kiên nhẫn. Bách Nhĩ nhíu mày, cho rằng mình không cẩn thận đắc tội với đối phương lúc nào đó, nhưng trong ấn tượng của y, vô luận là Đồ hay các thú nhân khác đều là người thẳng thắn, sẽ không vì một hai câu mà nổi giận đâu. Nên, là do y đã làm gì quá đáng lắm sao? Nghĩ lại chuyện phát sinh mấy ngày nay, thứ nhất là y rạch mặt Na Nông, thứ hai là đêm đó xử lý Hồng Dật, ngoại trừ hai chuyện này, tựa hồ không có gì nghiêm trọng hơn. Nhưng nếu Đồ thật vì hai chuyện này mà nổi giận, y sẽ không xin lỗi đâu.
“Chúng ta đánh nhau một trận đi. Ngươi không dùng hình thú, ta không dùng vũ khí.” Y nghĩ một lát, rồi nói như vậy. Tình cảm của nam nhân chỉ cần đánh nhau một trận là ra, nếu trong lòng Đồ còn giận hờn, cũng mượn cơ hội này để hắn phát tiết ra.
“Ngươi là á thú, ta không đánh nhau với ngươi.” Đồ hừ một tiếng, liền muốn bước đi. Hoàn toàn quên ban đầu ở sơn động, hắn còn từng chủ động khiêu chiến Bách Nhĩ.
Bách Nhĩ khẽ cười một tiếng, đột nhiên như bão táp tiến về trước, đưa tay bắt lấy cánh tay của Đồ, khéo léo dùng sức một cái, nháy mắt kéo cơ thể hắn sát vào bả vai, sau đó trở mình, mạnh mẽ quật xuống đất, không đợi đối phương phản ứng lại, đầu gối y đã tì lên ngực đối phương, tay đặt lên cái cổ cường tráng của hắn, mỉm cười nói “Muốn đánh tiếp không? Bị một á thú đánh ngã, cảm giác chắc không dễ chịu nhỉ?” Đến lúc này, Bách Nhĩ cũng có chút nổi giận, y thầm nghĩ, ngươi cùng người ta nhàm chán nói ta xấu, ta còn chưa giận, ngược lại ngươi giận cái gì chứ.
Đồ hơi hoảng hốt, ngơ ngẩn nhìn người đè lên người mình, hắn chỉ cảm thấy ánh mặt trời từ sau lưng y chiếu xuống sáng ngời, khiến mắt hắn đau đau.
Bách Nhĩ thấy hắn thật lâu không có phản ứng, y cũng biết xấu hổ, nghĩ thầm, ngươi thật muốn như vậy thì cứ vậy đi, chẳng lẽ ta còn phải cầu xin ngươi? Nghĩ tới đây, y liền muốn đứng dậy, lại không ngờ Đồ chợt phản ứng lại, thừa dịp lúc y buông tay ra, một phát túm chặt được đầu gối y tì lên ngực hắn, dùng lực lớn đánh tới, trời đất chuyển đổi, vị trí của hai người trong nháy mắt liền đổi cho nhau.
Bách Nhĩ nào cam tâm cứ như vậy bị đối phương chế ngự chứ, y nhanh chóng thi triển tiểu cầm nã thủ (một kỹ thuật trong võ thuật), ý đồ chuyển bại thành thắng, đáng tiếc một người có sức lớn có thể thắng mười người biết võ nghệ, Đồ không biết chiêu thức khéo léo, nhưng hắn thắng nhờ vào sức lớn cộng thêm phản ứng nhanh nhạy, nên cuối cùng ngăn được chiêu thức của Bách Nhĩ, thậm chí khống chế hai tay của y, khiến y không thể nào nhúch nhích tiếp.
Trường hợp như vậy, Bách Nhĩ không sử dụng nội lực, nhưng vẫn xem như mình thua, bởi vì do y khinh địch mà tạo thành, vì thế y nói “Được rồi, ta thua, buông ta ra.”
Bởi vì vừa rồi đánh nhau, hô hấp của y còn hơi dồn dập, cho nên Đồ đè trên người y có thể thấy rõ được ***g ngực y đang phập phồng, tim hắn đập mạnh lên, sau đó hắn nhìn vào tư thế cực kỳ ái muội của hai người, cùng với hạ thân dính chặt vào nhau. Nếu Bách Nhĩ không mặc quần da thú, mà chỉ quấn một tấm da thú quanh hông như hắn…
Đồ đứng bật dậy, sau đó loạng choạng, đảo mắt đã chạy mất vô tung vô ảnh. Bách Nhĩ sửng sốt một chút, mới chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt có chút nghiêm túc. Y không phải là người chậm hiểu, vừa rồi hạ thể Đồ có biến hóa, y đương nhiên nhận ra. Cho đến lúc này, y mới hoàn toàn nhìn thẳng vào thân phận á thú của mình.
Có lẽ không bao giờ có thể ở chung với các thú nhân như trước nữa. Nghĩ tới đây, y có chút tiếc nuối. Còn Đồ, y quy phản ứng đó là sinh lý bình thường của các thú nhân, cũng không buồn bực, không cảm thấy mình phải chịu nhục, chỉ âm thầm nhắc nhở bản thân về sau không thể không biết kiêng kị như thế nữa. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT