Sông rộng hơn mười trượng, kẹp giữa hai ngọn núi sừng sững, chảy qua thung lũng bên cạnh, lại từ bên kia trút qua. Nước chảy rất xiết, một bên là núi cao nhập vào những đám mây, một bên là loài cây dài mảnh với những chiếc lá màu tím hẹp dài tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Bách Nhĩ cẩn thận dò xét địa hình xung quanh, thấy đúng như lời Đằng nói, hai cửa ra vào sông đều là núi cao hiểm trở, muốn leo lên thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Nên ngoại trừ đóng thuyền mà chèo qua, không còn cách nào hết.
“Ở trong này, các ngươi có thể đoán được hướng tới bộ lạc Đại Sơn không?” Y quay đầu hỏi các thú nhân đi theo sau.
“Từ con sông này đi xuống, chắc có thể tới.” Đồ từng đi qua bộ lạc Đại Sơn nhiều lần, trả lời. Khả năng phán đoán phương hướng của thú nhân có một sự nhạy bén khó hiểu, tựa như việc bọn họ có thể phân biệt được thực vật có độc hay không. Có lẽ đây là sự đền bù của thiên nhiên cho họ đối với tình trạng sinh tồn gian nan ở đây.
“Ta nhớ cách bộ lạc Đại Sơn không xa, có một con sông lớn chảy qua.” Nói không chừng chính là con sông này. Lời này hắn không nói ra, bởi vì hắn chưa thể khẳng định. Nói cách khác, nếu đi đường thủy, có thể sẽ nhanh hơn so với quay lại rồi đi tiếp con đường ban đầu đã định, cũng sẽ an toàn hơn một chút. Trong lòng Bách Nhĩ hiện lên ý nghĩ này, nhưng y cũng không vội vàng đề xuất với mọi người.
“Các ngươi nói xem phải làm sao đây?” Y đưa tay sờ cái cây lá màu tím bên cạnh, thấy thân nó bóng loáng, lạnh lẽo, nổi lên màu tím óng ánh rực rỡ, nếu không phải không có đốt, thì trông nó giống như cây trúc vậy, không biết bên trong là rỗng hay đặc đây.
“Chỉ có thể quay trở về thôi. Nước chảy xiết quá, chúng ta không có khả năng bơi qua đâu.” Người nói tiếp là Đằng, bởi vì hắn đã từng xuống sông thử qua. Ngoại trừ điều này, không có ai đưa ra ý kiến khác.
“Nếu mấy con dã thú kia vẫn chưa tản đi, vậy làm sao?” Bách Nhĩ truy hỏi.
“Cùng lắm thì lao ra thôi.” Mạc nói. Nghe đến câu này, mọi người đều trầm mặc. Bởi vì bọn họ mới thoát thân từ trong thú triều không lâu, nên đều biết, nếu lại bước vào, có thể sống sót chỉ e không còn mấy người.
“Bách Nhĩ, ngươi có cách nào không?” Thấy trên mặt Bách Nhĩ cũng không nặng nề như hôm qua khi nghe thấy đường ra vào là một con sông, trực giác của Đồ nói cho hắn biết, chắc là Bách Nhĩ có cách.
“Trước hết cho người trở về xem xét tình huống thế nào đã.” Bách Nhĩ không lập tức nói ra ý nghĩ của mình.
Đằng cùng Mạc đã đi qua hai lần, nên khá quen thuộc, vì vậy vẫn quyết định để họ ra ngoài tra xét tình hình. Hai người bọn họ cũng không trì hoãn, sau khi mọi người chuẩn bị xong thức ăn và đuốc, liền lập tức lên đường.
“Còn chúng ta, tới chơi một trò đi.” Sau khi hai người kia đi, Bách Nhĩ nhìn các thú nhân rảnh rỗi có phần đứng ngồi không yên, y cười nói.
Trò chơi này rất đơn giản. Chặt cây, cắt dây leo, làm bè, thi đấu trong hồ. So tốc độ chặt cây, so xem bè nào làm vững vàng, chắc chắn hơn, so kỹ thuật và tốc độ chèo bè. Các thú nhân bình thường ngoại trừ săn thú, hoạt động nghiệp dư chính là thi đấu với nhau, cùng với theo đuổi bạn đời. Bọn họ chưa bao giờ chèo bè trên nước cả, cũng chưa từng thi đấu như thế. Nghe Bách Nhĩ nói, nhiều người vừa ngạc nhiên hoài nghi, lại vừa hưng phấn, vội vàng muốn thử.
Ngoại trừ năm người bị thương, hai người dò đường, còn lại mười hai người. Vì thế mười hai người chia thành hai nhóm, mỗi nhóm sáu người, sau khi Bách Nhĩ hướng dẫn cho họ cách làm bè cụ thể, họ liền nhanh chóng hành động. Tuy Tiểu Cổ còn nhỏ, nhưng không ai xem nhẹ nó, bởi vì tốc độ leo núi cắt dây leo của nó nhanh nhẹn không kém gì so với một thú nhân trưởng thành.
Muốn chặt cây thì cần phải có dao, lần này đi, chỉ có Bách Nhĩ đem theo dao đá, bởi vậy hai nhóm không thể không thay phiên nhau dùng. Có thú nhân nóng vội, không đợi được, liền đơn giản hóa thành hình thú, mở miệng cắn. Về phần hiệu quả như thế nào, chuyện này… Bách Nhĩ tỏ vẻ miễn bình luận.
Lúc cây lá tím đầu tiên được chặt xuống, Bách Nhĩ nhìn vào, thấy bên trong nó rỗng, vì thế y gọi nó là trúc tía.
“Dùng cái này, bảo bọn họ dùng cái này đi, đừng có lấy răng cắn.” Đồ đưa hai hòn đá cho Tát, để gã chia cho thú nhân trong nhóm. Nói xong, hắn lại xoay người, vội vàng ly khai.
Hóa ra sau khi bọn họ chặt được gốc trúc tía đầu tiên, liền đưa dao cho nhóm thú nhân kia, thấy bên đó dùng răng cắn kèn kẹt, trong lòng không khỏi hoảng hốt. Đồ liền có ý niệm tìm thứ gì đó khác để chặt trúc. Đi vài vòng quanh bờ sông, tìm được vài hòn đá có góc cạnh sắc nhọn, sau khi mài lên tảng đá lớn lại càng mỏng càng sắc, tuy không tốt bằng dùng dao đá, nhưng còn hơn nhàn rỗi hoặc dùng răng cắn.
Thú nhân đội kia thấy thế, lập tức bắt chước theo, chẳng bao lâu, liền mỗi người cầm một hòn đá. Dao đá dĩ nhiên vẫn thay phiên dùng, mà cắt dây leo thì dùng đá mài mỏng là được. Mười mấy người bận rộn đến mức khí thế ngất trời, vài thú nhân bị thương bắt đầu không ngồi yên nổi, nếu không phải Bách Nhĩ mạnh mẽ ra lệnh trước khi thương thế của họ tốt lên đều không thể tham gia, chỉ e họ đã sáp vào. Có điều chuyện này cũng không gây trở ngại để họ ở bên cạnh vung tay múa chân, ra chủ ý này, chỉ khuyết điểm kia. Đương nhiên, kết quả cuối cùng là bị các thú nhân bận rộn đuổi qua một bên.
Chỉ có một mình Bách Nhĩ, bẻ gãy một nhánh trúc, cột thêm một sợi dây leo, ở cuối dây treo một miếng thịt nướng nhỏ, dựa vào tảng đá lớn bên bờ hồ câu cá. Có thể nói từ lúc y đi tới thế giới thú nhân này, chưa bao giờ nhàn nhã như vậy, đương nhiên là phải vô cùng quý trọng rồi.
Lực của thú nhân rất mạnh, dù cho công cụ dùng không tốt, lại mới học cách làm, sau nhiều lần thất bại, đến giữa trưa ngày hôm sau cũng làm ra hai cái bè rộng bốn năm thước, dài khoảng ba trượng. Bè trúc được khiêng lên, ném xuống hồ, tạo thành sóng nước, sau đó đứng yên trên mặt nước tĩnh lặng.
Thú nhân sức lớn, dây leo trên núi vừa mềm vừa dai, nên bè trúc được cột rất chắc, không có dấu hiệu lỏng lẻo. Chỉ là ở trên bè thì sẽ xuất hiện nhiều vấn đề, nên không ai chịu lên trước.
“Cổ, ngươi nhẹ nhất, ngươi đi lên thử xem, ta ở bên cạnh đón ngươi.” Giác vừa nói, vừa muốn xách Cổ ném lên bè trúc. Tuy các thú nhân biết bơi, cũng thích xuống hồ tắm rửa, thế nhưng muốn rời mặt đất, đạp lên thứ gì đó bập bềnh trên nước lại là một chuyện khác, cái cảm giác không chân thật đó khiến trong lòng ai cũng lo lắng.
Cổ bị dọa đến kêu oa oa lên, vừa giãy dụa, vừa cầu cứu với Bách Nhĩ.
“Để ta lên.” Bách Nhĩ tức giận trừng Giác, duỗi một tay ôm lấy Cổ, tay còn lại cầm sào trúc họ đã vót, chân sải bước một cái liền đi lên bè trúc. Cổ không ngờ gọi Bách Nhĩ rồi, mà vẫn không thoát khỏi số mệnh lên bè trúc, nó khẩn trương đến mức dùng cả tay chân bám chặt lên người Bách Nhĩ.
“Đừng sợ.” Bách Nhĩ vỗ nhẹ lên lưng tiểu thú nhân, xoay người để nó ngồi xuống bè trúc, cái sào trong tay y đẩy vào bờ một cái, liền chèo vào trong hồ.
“Bách Nhĩ, chờ ta một chút.” Lúc thấy y lên bè, cái bè cũng không lắc lư, mắt Đồ lập tức sáng lên, cũng không quan tâm bè trúc đã rời bờ, hắn nhảy ùm xuống nước, bơi hai ba cái là tới bên bè trúc, xoay người một cái, leo lên.
“Ngươi không sợ?” Bách Nhĩ thấy bộ dáng một thân mặc da thú ướt sũng của hắn nằm sấp trên bè trúc, y nhịn không được mà nở nụ cười.
“Các ngươi, một á thú, một tiểu thú nhân còn không sợ, ta sợ cái gì chứ?” Đồ đứng lên, nhanh chóng trả lời. Thật ra mục đích chân chính của hắn là muốn thích ứng trước mọi người, cũng để ở gần quan sát động tác của Bách Nhĩ, lát nữa khi bọn họ tự lên bè không phải luống cuống tay chân.
“Bách Nhĩ, sao ngươi nghĩ ra cái này?”
“Ngươi không thấy gỗ trôi bập bềnh trên mặt nước à?” Câu nói của Bách Nhĩ cũng không thể xem là giải thích được. Làm sao nghĩ ra ư? Khi hành quân đánh giặc, lúc đánh lén doanh trại quân địch, không thể vác thuyền đi khắp nơi được, muốn xuống sông suối, đương nhiên phải lấy vật liệu tại chỗ, chặt cây để tạo bè.
Chuyện gỗ cây trôi dạt trên mặt sông đương nhiên Đồ đã từng thấy, cảm thấy hình như có chút đạo lý. Thế nhưng hắn lại nhanh chóng nghĩ, có thể từ một khúc gỗ trôi nổi mà nghĩ tới việc làm bè gỗ, cộng thêm chưa bao giờ trải qua quá trình đó lại có thể thuần thục chèo lái bè trúc, Bách Nhĩ như vậy thật khó có thể khiến người ta không nghĩ ngợi nhiều.
Ngươi tột cùng là ai hả? Môi hắn mấp máy, cuối cùng lại không hỏi ra lời này. Là ai lại có quan hệ gì chứ? Cũng phải ăn thịt uống nước, cũng sẽ bị thương, thế nhưng năng lực của y lại vì mọi người mà cung cấp rất nhiều thứ chưa bao giờ nghĩ tới, chưa bao giờ tiếp xúc qua. Mà những thứ đó lại có thể làm cho cuộc sống của họ thoải mái hơn so với trước kia.
“Hai người các ngươi có muốn thử không?” Thấy hắn như đang suy nghĩ, tuy Bách Nhĩ không sợ bị người ta nhận ra sự khác thường, nhưng y vẫn chuyển đề tài.
“Con thử trước. Con thử trước.” Sau khi trôi nhẹ trên hồ một lát, hoảng sợ cũng dần thối lui, Cổ liền cảm thấy thích thú, Bách Nhĩ vừa mở miệng, nó lập tức nhảy dựng lên, tranh chèo thử trước Đồ.
Đồ chậm một bước, không khỏi cảm thấy buồn bực.
“Cẩn thận, đừng để rơi xuống nước.” Bách Nhĩ chỉ dặn dò một câu, liền lùi về phía sau vài bước, ngồi xuống, không nói cho Cổ phải chèo thế nào, mà để tự nó chậm rãi tìm tòi. Dù sao bè trúc cũng đủ chắc, vô luận chèo thế nào cũng không lật được, cùng lắm là đảo quanh tại chỗ thôi.
“Ngươi muốn dùng cái này dẫn chúng ta qua con sông kia?” Đồ đột nhiên nói, không đợi Bách Nhĩ trả lời, hắn đã đứng lên, đi qua, bắt được Tiểu Cổ xém nữa là ngã xuống hồ, lấy cây sào trong tay nó “Vẫn để ta làm đi. Với chân tay ngắn ngủn của ngươi, đừng để phải tự bơi vào bờ.”
Cổ còn chưa hết hoảng hồn, nó cũng không tranh với Đồ nữa, mà ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Bách Nhĩ. Ngược lại Đồ tựa hồ học rất nhanh, chèo mấy cái, bè trúc vốn đứng yên liền chuyển động, tuy là đi thụt lùi. Lúc hắn đang nghiên cứu xem phải làm sao mới tiến được về phía trước, bè trúc đột nhiên chấn động sau đó đứng yên. Nhìn lại, vậy mà đã về tới bờ rồi.
“Ơ, Đồ, ngươi mà chèo thế, chúng ta không cần di chuyển cũng thắng rồi.” Thú nhân nhóm khác thấy thế, giễu cợt nói. Đồ không lên tiếng, lấy sào đẩy vào bờ một cái như lúc nãy Bách Nhĩ làm, bè trúc lại chậm rãi đi vào trong hồ. Bách Nhĩ đứng dậy, vỗ vai Cổ, thừa dịp bè còn chưa đi quá xa, y nhẹ nhàng nhảy lên bờ. Cổ sửng sốt, nhưng nó không rời đi, ngược lại đi tới bên cạnh Đồ, chăm chú nhìn động tác cứng đờ dùng sào của hắn dần trở nên thuần thục, trong đầu nó đổi người cầm sào chèo thành chính mình, một lần rồi lại một lần mô phỏng động tác.
Tới khi bè trúc tới đầu bên kia hồ rồi trở lại, người chèo đã đổi thành Cổ.
Bách Nhĩ mỉm cười nhìn các thú nhân vẫn luống cuống tay chân thích ứng cảm giác đứng trên bè trúc ở chỗ nước cạn, sâu trong ánh mắt y là sự kiêu ngạo vì mình có một nhi tử thông minh như vậy. Về phần phía trước nó bị bắt buộc tiên phong, đương nhiên y chọn lựa quên đi.
“Cổ lại đây, Cổ nhanh qua đây…” Không đợi bè trúc cập bờ, Hạ đã bước xuống nước chạy tới bên bè trúc, một tay xách Cổ xuống. Cổ vốn thuộc nhóm bọn họ, đương nhiên phải đi cùng bọn họ rồi.
Cổ trả cây sào cho Đồ. Đồ chậm rãi chèo bè trúc tới bụi cỏ bên bờ hồ, khi cùng các thú nhân trong nhóm lên bè, hắn theo bản năng quay qua nhìn Bách Nhĩ vẫn đứng ở ngoài quan sát bọn họ, thấy y mỉm cười, ánh mắt cưng chiều lại kiêu ngạo mà nhìn Cổ, trong lòng hắn liền thấy khó chịu, thầm nghĩ trong lòng, ta mới là người đầu tiên học được cái này. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT