Sáng sớm săn được bốn con dã thú, trong đó còn có một con đa túc thú, đối với đám người Bách Nhĩ chỉ có hai mươi mấy người mà nói đã là thu hoạch rất lớn rồi, chí ít trong một thời gian có thể không cần lo lắng chuyện thức ăn vào bụng. Bởi vì Mạc bỏ không ít công sức, nên Bách Nhĩ cho người cắt một miếng thịt đại đỗ thú, đa túc thú và cự vĩ thú cho hắn mang đi, có điều Mạc lại từ chối.
“Sau này ta còn tới, lúc đó cho ta ăn cùng các ngươi là được.” Mạc cười nói.
“Thế cũng được.” Bách Nhĩ không kiên quyết bắt hắn cầm, chỉ bảo các á thú đi nấu thịt cự vĩ thú đã xử lý xong, sau khi ăn xong, Mạc liền về bộ lạc, còn những người khác phải tiếp tục đi làm việc.
Ba con còn lại đều giao cho các lão thú nhân cùng á thú xử lý, Bách Nhĩ dẫn các thú nhân bắt đầu tiếp tục hoàn thiện trận pháp, hoặc tăng thêm đá, hoặc đào hố bẫy, hoặc cắm gai ngầm… Cứ như vậy bận rộn mấy ngày, mới bố trí xong một trận pháp có tính sát thương, lại không sợ dã thú xâm nhập. Nếu thời tiết tốt, lão thú nhân cùng hài tử có thể phơi nắng ở khu đất trống trước cửa động, không có việc gì mọi người cũng sẽ không xông loạn vào.
Chờ sau khi hết việc, cuối cùng Bách Nhĩ mới thở phào nhẹ nhõm. Y tìm Ngõa, hỏi về việc làm lều. Y thấy nhiều người ở trong một sơn động như vậy vẫn nên có không gian riêng tư, tuy phần lớn đều là thú nhân, nhưng vẫn có á thú, cùng với hai đôi bạn còn trẻ, không thể để họ làm chuyện bầu bạn trước mặt công chúng được, mà chính y cũng cần một không gian yên tĩnh để tu luyện.
“Ai cũng mang da thú làm lều hết.” Ngõa nói, tuy là đi chờ chết, thế nhưng rời khỏi bộ lạc, mỗi người đều mang theo da thú có thể dựng lều ở bên ngoài, dù sao cũng không ai muốn lạnh chết “Có điều không có gỗ chống, nếu chặt cây sẽ tốn rất nhiều thời gian.” Bởi vì không có công cụ thích hợp đốn cây. Nhắc tới chuyện này, Bách Nhĩ liền có chút đau đầu, vì công cụ cùng vũ khí ở đây rất thiếu thốn. Lúc này đi chặt gỗ không tránh khỏi việc huy động nhiều người, y suy nghĩ một lát, trong đầu chợt lóe lên, mắt đảo qua sơn động một vòng.
“Ông xem có thể tìm hai cây dây leo rắn chắc, chăng từ đầu này tới đầu kia.” Y chỉ một cột đá, rồi vẽ đường qua cột đá khác “Sau đó ghép da thú thành một mảnh, chắn xung quanh, chia thành mấy gian. Nếu dư da thú, có thể che mặt trên luôn, còn có thể giữ ấm nữa. Ở trong sẽ không bị gió lùa vào.” Nghe thấy lời y nói, mắt lão Ngõa sáng lên, nghiêm túc tự hỏi, sau đó gật đầu tán đồng, cảm thấy như vậy vừa dư da thú, ở trên không có đỉnh lều sẽ không bị ngột ngạt. Có điều muốn làm như thế, các lão thú nhân sẽ không có gì để làm, ghép da thú là chuyện của các á thú, tìm dây leo cũng có các thú nhân thanh niên, trung niên làm. Trong lòng ông cảm thấy buồn bã vì không có đất dụng võ. Bách Nhĩ đương nhiên hiểu tâm trạng của ông, cũng không muốn cho các thú nhân khác cảm giác nuôi không các lão thú nhân, bởi vậy y mới đưa ra chuyện dùng nanh vuốt, chất độc của dã thú làm vũ khí, y còn luôn nghĩ tới việc dùng cung tên để vừa có thể giảm thấp thương vong, vừa tăng xác suất thành công. Tuy không có công cụ tinh xảo, nhưng nếu muốn thì nhất định vẫn có thể làm được. Lúc trước y không có thời gian, cũng không có kiên nhẫn làm việc tỉ mỉ như thế, nên vẫn chưa động tới.
Nhìn hình vẽ bằng đá trên mặt đất, Ngõa hơi đăm chiêu nhìn y, trong lòng mơ hồ đoán được nguyên nhân y bị trục xuất. Có điều với một người lúc nào cũng có khả năng chết đói mà nói, là yêu hay ma đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là phải sống sót. Ông tin những người khác trong sơn động này cũng nghĩ như vậy.
Bách Nhĩ chỉ nói sơ qua chút ý nghĩ của mình, sau đó liền để cho Ngõa suy nghĩ tiếp, y biết ông tất nhiên sẽ đi tìm các lão thú nhân khác cùng cân nhắc, nên không định tiếp tục nhúng tay vào. Tiếp theo y tìm tới ba lão á thú cùng hai á thú trẻ tuổi, đề cập chuyện dùng da thú khâu quần áo và giày cho tiện hoạt động và giữ ấm. Chuyện may vá, y thật sự không làm nổi, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào các á thú tương tự nữ nhân này. Nếu họ không làm được, vậy y đành phải làm cho mình thích ứng với cái quần da thú chẳng ra cái gì này.
Các á thú thấy Bách Nhĩ ra ngoài săn thú, vả lại còn đánh được đa túc thú mà ngay cả thú nhân còn sợ hãi, đây là lần đầu tiên họ biết được hóa ra á thú cũng có thể dũng mãnh như thú nhân, mà không phải chỉ ở trong bộ lạc dựa vào thú nhân nuôi sống, bởi vậy họ tin phục y vô cùng. Lúc này nhìn thấy y vẽ hình dáng quần áo và giày kỳ quái trên mặt đất, sự kính nể trong mắt càng thêm nồng đậm, nếu có thể che kín toàn thân, người được lợi nhất chính là á thú không thể biến hình giống thú nhân, nên chuyện này với họ là vô cùng để ý.
“Không rõ có thể hỏi lại ta.” Bách Nhĩ thấy nói cũng đủ rồi, liền bỏ lại một câu rồi định rời đi, nhưng y lại bị một á thú trẻ tuổi tên là Bối Cách gọi lại.
“Bách Nhĩ, tóc của ngươi làm thế nào vậy?” Các á thú từ rất lâu đã chú ý tới mái tóc được chải chuốt ngay ngắn của y, chỉ là vẫn không dám hỏi, hiện tại mọi người ở cùng nhau ít nhiều cũng có thể đối thoại, nên họ không nén nhịn nữa.
Bách Nhĩ mỉm cười, không đáp lại, xoay người rời đi. Ngay lúc trong lòng các á thú tràn đầy thất vọng, y quay trở lại, trong tay cầm chiếc lược, nhấc mái tóc của Bối Cách lên, chải mấy cái làm mẫu, sau đó ném cho á thú này “Bảo thú nhân nhà ngươi làm cho.” Hiển nhiên á thú chú ý ngoại hình hơn thú nhân nhiều. Giống như Nặc, ở cùng y lâu vậy mà chưa bao giờ hỏi y chuyện tóc tai.
Bối Cách đưa tay đón lấy, cầm cẩn thận như đang cầm bảo vật, các á thú khác cũng hiếu kỳ, chỉ là ngại Bách Nhĩ đang có mặt, nên không dám mở miệng muốn đi tới nhìn kỹ thôi. Bách Nhĩ thấy thế liền cười, không ở lại nữa.
Chờ y vừa đi, các á thú liền tới trước mặt Bối Cách, mỗi người đều cầm chiếc lược lên nhìn xem, còn chải vài cái lên đầu mình, trong mắt đều hiện lên vẻ yêu thích. Người nào trong nhà có thú nhân liền nhờ bạn đời giúp, không có thú nhân thì cũng tính toán tự mình làm thử xem, nghĩ đến Bách Nhĩ có thể búi tóc được, đương nhiên họ cũng có thể làm, có điều chắc mất nhiều công sức đây.
Sau khi hai bên đều hết bận, lúc này Bách Nhĩ mới tìm tới các thú nhân đang ngồi vây quanh đống lửa chia sẻ tâm trạng hưng phấn với nhau, nhắc tới chuyện dựng lều cùng tìm dây leo. Các thú nhân đều bằng lòng, trong đó đặc biệt các thú nhân có bạn đời và hài tử là có biểu hiện tích cực nhất.
“Trên đường tới đây có một loại dây leo dài, quấn quanh cây a kỳ, nó rất chắc, dùng sức cũng không kéo đứt được.” Gấu xám Hạ nói. Nghe hắn nhắc, ngoại trừ Bách Nhĩ còn chưa quen với thực vật trong rừng núi này, những người khác đều sôi nổi bàn tới.
“Mai chúng ta đi chặt một ít về.” Bách Nhĩ làm việc vẫn luôn là sấm rền gió cuốn. Bởi vì tạm thời không cần lo chuyện thức ăn, nên có thể nhân dịp này làm việc khác, mọi người cũng có thể an tâm tạm bỏ chuyện săn thú xuống.
Những người khác đương nhiên sẽ không phản đối. Có lẽ vì hiểu bản lĩnh của Bách Nhĩ, có lẽ vì cách Bách Nhĩ nói chuyện và hành động không giống á thú bình thường chút nào, các thú nhân dần dần xem nhẹ chuyện y là một á thú thực thụ, mà coi y như một đồng bạn có thể kề vai chiến đấu. Đối với chuyện này, Bách Nhĩ vui mừng vô cùng.
Bởi vì có trận pháp ngăn cản, lại thêm đá lớn lấp kín, buổi tối vẫn như cũ chỉ cần một người gác đêm trông lửa, so với trước kia ở trong bộ lạc khi chưa bị tàn tật còn thoải mái hơn, cũng không phải chịu giá rét. Các thú nhân đều bắt đầu âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã lựa chọn đúng.
Sáng sớm hôm sau, ăn xong điểm tâm, Bách Nhĩ liền mang theo vài thú nhân đi tìm dây leo. Bởi vì không xa, lại có Nặc tra xét tình hình chung quanh, nên chuyến đi này rất thuận lợi. Chờ khi bọn họ trên đường trở về lại nảy sinh một chuyện lý thú.
“Bách Nhĩ, có người đi theo chúng ta.” Nặc thình lình xuất hiện bên cạnh Bách Nhĩ, nói. Bách Nhĩ nhìn vào mắt gã, phát hiện trong đó không có sự kinh hoàng, liền biết người tới không hề nguy hiểm.
“Biết ai không?”
Nặc gật đầu “Là Giác.” Dừng một lát, gã bồi thêm một câu “Trông hắn có vẻ không khỏe lắm.”
Giác? Bách Nhĩ nhíu mày suy tư, mãi đến khi Nặc nhắc mới nhớ ra là ai, chính là thú nhân vì Na Nông mà bắt y xin lỗi, còn khiêu chiến với Nặc, cuối cùng lại bị y dùng tiểu xảo lột da mặt, y không khỏi nhíu mày lại “Hắn theo chúng ta làm gì?”
“Không biết.”
“Trông không khỏe thế nào? Bị thương à?” Bách Nhĩ vốn không muốn quan tâm, nhưng lại cảm giác thú nhân này thực chất cũng không phải là xấu, nên mới hỏi thêm một câu. Y cảm thấy nếu hắn bị thương, chính mình ngược lại có thể đưa hắn về bộ lạc.
“Không bị thương, nhưng lông trên mình hắn rất bẩn, đi đứng cũng không thăng bằng, chắc là đói bụng rất lâu rồi.” Nặc nói rất súc tích, cơ bản không hề dư thừa lời vô nghĩa. Bách Nhĩ rất thích cách nói chuyện như thế, cảm giác rõ ràng lại không lãng phí thời gian.
“Chẳng lẽ bị trục xuất khỏi bộ lạc giống ta?”Một thú nhân khỏe mạnh lại đói thành như vậy, ngoại trừ lý do này, Bách Nhĩ không nghĩ ra được cái khác. Nhưng lập tức bị Nặc bác bỏ “Không thể, bộ lạc chưa từng có chuyện trục xuất thú nhân khỏe mạnh.”
Bách Nhĩ sờ cằm, nghĩ không ra nguyên cớ, đành nói “Cứ mặc kệ hắn đi, để hắn đi theo, xem hắn rốt cuộc muốn làm gì.”
Nặc đáp lại, rồi rời đi, hiển nhiên là tiếp tục đi giám thị. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT