Sau khi chứng kiến chuyện lạ thú biến thành chim, lấy nhỏ ăn lớn, Bách Nhĩ và Đồ lại hiểu thêm một điều về cực Bắc này, hai người tuyệt đối sẽ không cho rằng con thú ba đầu sáu chân kia chỉ là có ngoại hình dọa người, sức chiến đấu lại yếu kém đâu. Lúc hai người dùng vảy thú màu trắng bạc che nắng, Đồ liền dùng móng vuốt thử chọc qua, kể cả vận dụng nội lực cũng không chọc thủng được lỗ nào. Nếu đổi lại để cho hai người đối phó với nó, không bàn tới thắng thua ra sao, kể cả có thể bắt được đi nữa, cũng sẽ không nhanh chóng và gọn gàng như con thú bay. Bởi vậy có thể nhận định, con thú ở đây vô luận bề ngoài hiền lành như thế nào cũng không nên tùy tiện chọc vào.
Mà sự thật cũng chứng minh kết luận của họ không sai. Sau một ngày, tuy bởi vì có tấm vảy thú màu trắng bạc, nên không cần tốn tâm tư để tránh nắng, nhưng số lần gặp dã thú trên đường lại càng tăng lên, hiển nhiên là đang tới gần nội địa của cực Bắc. Với thực lực của hai người, phải tốn không ít công sức mới giải quyết được chúng, có vài lần còn bị thương nữa. Mà sau đó, gặp mấy cái hồ cũng không còn yên tĩnh như ban đầu, không phải bờ hồ có đám mãnh thú quanh quẩn một chỗ, thì chính là sát khí chồng chất trong hồ. Sau vài lần như thế, hai người mới dần dần nhìn ra manh mối, cái hồ đầu tiên sở dĩ có thể cho họ tùy ý lên xuống, e rằng bởi vì nó là địa bàn của con thú bay.
Sau khi tìm kiếm ở ba cái hồ mà hoàn toàn không đạt được gì, hai người rốt cuộc không cam lòng mà thừa nhận, không phải cái hồ nào ở cực Bắc cũng có thú quả. Mà với tốc độ này của họ, nếu tiếp tục tìm như thế, với một cực Bắc có diện tích không kém gì vùng hoang vu, tin rằng lúc mùa tuyết rơi đến, chỉ sợ một phần mười số hồ họ cũng chưa tìm xong. Vào mùa tuyết rơi, ao hồ sẽ đóng băng, muốn phá băng tìm kiếm tuyệt đối còn khó hơn cả việc chiến đấu với dã thú hung dữ nhất. Cho nên, họ không thể không bàn bạc kỹ càng hơn.
“Người ở cực Bắc này thật là xấu quá đi.” Đồ vừa nhe răng nhếch miệng vì đau để Bách Nhĩ nhổ cái gai nhọn trên người ra, vừa oán giận nói.
Mấy hôm trước, họ thấy một sinh vật rất giống người ở một chỗ đất hoang, liền đuổi theo lập tức. Vốn họ cho rằng không có ai ở cực Bắc, nên vẫn không nghĩ tới chuyện tìm một bộ lạc thú nhân, sau đó hỏi thăm chuyện thú quả, nay nhìn thấy người sao có thể buông tha, dù cho người kia nhìn thấp hơn thú nhân bình thường tới gần một nửa đi nữa.
Cái người lùn kia chạy rất nhanh, mà sức bền cũng vô cùng tốt, với tốc độ của hai người đuổi theo cả nửa canh giờ mới đuổi tới gần, nào ngờ lúc thấy sắp đuổi kịp, người kia lại đột nhiên biến mất. Con người sao có thể tan biến vào không khí như thế được, dù cho dã thú cực Bắc rất kỳ lạ, nhưng hai người không tin có cái gì có thể làm được điều này, cho nên sau khi cẩn thận tìm hồi lâu ở phụ cận chỗ người kia biến mất, cuối cùng phát hiện dưới tảng đá có một cái hang chéo xuống dưới.
Đến lúc này, hoặc là ôm cây đợi thỏ, hoặc là xâm nhập vào hang động. Thấy mùa cỏ cây sinh trưởng sắp qua đi, hai người không có thời gian để lãng phí, sau khi thương lượng liền quyết định xuống động tìm kiếm. Nào ngờ nhìn bên ngoài hang động không có gì khác thường, bên trong lại vô cùng sâu, giống như mê cung vậy, rẽ nhánh vô số, cộng thêm các loại mùi hỗn tạp, khiến Đồ căn bản không thể phân biệt được người lúc nãy chạy về hướng nào. Có một điều duy nhất đáng ăn mừng là, cửa động tuy nhỏ, nhưng đường trong động lại rất rộng lớn, hai người không cần khom lưng hoặc là bò mới đi được vào trong nữa.
Trong động không có ánh sáng, càng đi vào trong càng tối, sau đó giơ tay lên cũng không thấy năm ngón nữa, hai người đành phải quay trở lại, nghĩ cách làm mấy cây đuốc, mới tiến vào một lần nữa.
Bách Nhĩ và Đồ tới hiển nhiên là kinh động tới cư dân ở sâu trong lòng đất. Ban đầu họ chỉ là lặng lẽ đi theo gần kề để giám sát hai người, hai người biết, nhưng nghĩ mọi cách đều không thể dẫn họ ở chỗ tối đi ra, mà tại trong hang động đường đi chồng chéo, tối thui này lại không thể đuổi kịp đối phương, cuối cùng chỉ có thể kiềm chế đợi đối phương chủ động hiện thân, hoặc là tìm tới đại bản doanh của đối phương.
Như hai người mong muốn, sau khi tiến vào hoang động khoảng một ngày, những người kia liền xuất hiện, chẳng qua biểu hiện không được thân thiện cho lắm, mà là dùng một loài sâu màu xanh đậm, to lớn, tròn bắt đầu tấn công hai người, hoàn toàn không quan tâm tới hai người sợ dẫn tới hiểu lầm mà cố gắng biểu đạt thiện chí.
Tuy vóc dáng những người đó thấp bé, nhưng lại to bề ngang, cộng thêm hành động như gió, lúc ra tay có thể sánh bằng các hán tử học võ công trong kiếp trước của Bách Nhĩ. Có điều nơi này có rộng hơn cũng không thể cho họ tràn ra, nên Bách Nhĩ và Đồ ứng phó cũng không quá hết sức, lúc đang nghĩ tới việc bắt một người làm con tin, ngồi xuống chậm rãi nói chuyện với họ, thì những người đó lại lùi vào chỗ tối trong động, ném những con sâu béo lên. Tới lúc này, hai người không quen địa hình, cộng thêm không có vũ khí thuận tay, nên tình thế không thuận lợi liền hiện lên rõ rệt.
Đương nhiên, mặc dù như vậy, vô luận là Bách Nhĩ hay Đồ đều không cho rằng mình sẽ thua bọn sâu này. Chỉ là hai người dù thế nào cũng không ngờ tới sức mạnh, sự độc ác của sinh vật cực Bắc căn bản không nằm trong sức tưởng tượng của mình. So sánh với thứ này, Bối Mẫu, Ưng thú chẳng là cái đinh gì.
Bởi vì không có vũ khí, đối mặt với sinh vật phi nhân loại, Đồ dĩ nhiên là hóa thành hình thú. Dựa theo suy nghĩ của hắn, cái thứ mềm nhũn này, chỉ cần mình dùng móng vuốt mổ bụng chúng ra là được. Bách Nhĩ cũng có ý nghĩ này, nên y không tiến lên giúp đỡ, mà thụt lùi lại, đứng phía sau Đồ, để ngừa có người đánh lén mặt sau. Vì thế sự việc liền biến thành như thế này: Lúc Đồ dùng móng vuốt chém vào mình con sâu, có thể là bởi vì da của con sâu vừa mềm vừa dai, cũng không thể xé rách như trong tưởng tượng, có điều nó vẫn bị đau mà cuộn tròn lại. Sau đó Đồ dựa theo thói quen xưa nay, thừa thắng xông lên, muốn nhào qua bồi thêm một nhát, để nó mất đi khả năng hoạt động. Không ngờ biến cố lại nổi lên, con sâu vốn cuộn tròn mình đột nhiên dãn ra, đồng thời trên người nó bắn ra vô số gai nhọn. Đồ đứng gần nó nhất dĩ nhiên là đứng mũi chịu sào, thậm chí ngay cả tránh cũng không kịp, với lại nếu hắn tránh, vậy người gặp tai ương sẽ chính là Bách Nhĩ đứng phía sau hắn, nên hắn chỉ có thể vận nội công, cắn răng chịu đựng, cuối cùng có thể ngăn được hết gai nhọn có khả năng bắn tới Bách Nhĩ.
Bách Nhĩ cầm đuốc trong tay, nghe thấy Đồ giận dữ gầm lên thì quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy hắn bị bắn thành một con nhím, muốn ra tay cứu cũng đã không kịp rồi, cuối cùng chỉ có thể từ phía sau túm lấy con thú trắng to xác, ngốc tới cực hạn này, khiêng nó trên vai, chạy ra bên ngoài. Đường đi vào y nhớ rất rõ, nếu nói đuổi theo những người ở trong động, thì có thể có chút khó khăn, thế nhưng y muốn đi ra ngoài lại không ai có thể cản nổi.
Ngoại trừ rừng cây thấp bé và gốc hoa cao lớn, thì ở cực Bắc không có nơi nào có thể che giấu, cộng thêm Bách Nhĩ lo lắng Đồ bị thương quá nặng, không thể trì hoãn, nên y tìm tới nguồn nước lân cận liền ngừng lại. Còn đối phương có đuổi theo hay không, trước khi xác định Đồ không sao, y cũng chẳng còn sức đâu mà quan tâm nữa.
May mà lúc Đồ nhận thấy bị gai nhọn bắn vào người, hắn liền vận dụng nội lực co rút các cơ, kẹp chặt gai lại, cho nên tuy trên người bị đâm như con nhím, nhưng thật ra đều chỉ là vết thương nhỏ ngoài da, cũng không chạm đến nội tạng, không thì lúc này sao còn có sức lực mắng vài người kỳ quái kia.
Thấy hắn còn khỏe như vâm, lại cẩn thận xem xét những chỗ bị thương không có đổi màu, sau khi xác định mấy cái gai kia không có độc, Bách Nhĩ mới thả lỏng “Chờ ngươi khỏe, chúng ta lại đi vào.” Y không trách hành động không tránh đi của Đồ, bởi vì nếu đổi lại là y, y cũng sẽ làm như vậy. Thế nhưng, vết thương này dù sao cũng không thể nhận không thế được. Nói cho cùng, bởi vì đột nhiên biết được ở cực Bắc này có người ở nên họ rất vui mừng, cộng thêm trong ấn tượng, thú nhân đều là người thẳng thắn, thiện lương, dù cho vừa nãy, những người đó mang theo loài sâu kỳ lạ tràn ngập ý không tốt mà xuất hiện, hai người vẫn chỉ cho rằng vì mình tự tiện xông vào hang động của họ, làm cho họ khó chịu, nên lúc giao thủ vẫn chừa lại đường sống, để tránh sự tình phát triển tới bước không thể cứu vãn. Có điều, hiện tại y đã không còn sự băn khoăn này nữa, dám đả thương người của y, vậy thì cứ chuẩn bị cho tốt để nhận hậu quả đi.
Lần này Đồ không hiểu sao mình lại chịu thiệt thòi lớn như thế, trong lòng hắn bực bội vô cùng, nghe Bách Nhĩ vừa nói, hắn lập tức thấy hưng phấn, hận không thể khỏe ngay, sau đó đòi lại món nợ này với mấy người dưới lòng đất kia.
Đang lúc nói chuyện, bên tai đột nhiên nghe được một tiếng kêu chói tai, sau đó liền nhìn thấy một con điểu thú có bộ lông chim màu đỏ trắng đan vào nhau từ trên trời đáp xuống, sát khí đầy mình đi về phía hai người.
Bách Nhĩ thầm chửi một tiếng xui xẻo, nhanh chóng đứng dậy, chắn trước mặt Đồ bởi vì cả người đau nhức do bị gai đâm mà tạm thời không tiện hành động, nào ngờ lúc con điểu thú kia đang tới gần lại đột nhiên quay lại, cũng không có đối chọi với Bách Nhĩ, mà dừng ở chỗ cách họ vài bước, sau đó chậm chạp hóa thành con thú con tròn xoe. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT