CHƯƠNG 154. TUYỆT VỌNG

Lục rốt cuộc hiểu rõ ý nghĩa sâu xa của câu “thần hồn nát thần tính”, mà không phải là năm chữ được viết ở trên giấy trắng nữa. Khi trải qua rừng rậm, họ không dám dừng lại, đối với sơn động lại càng sợ hãi, chỉ e tránh đi không kịp, kể cả nhìn thấy núi đá trọc lóc, gã cũng sẽ hoài nghi ở đó có dã thú màu trắng giỏi về ẩn náu. Mãi tới khi mệt đến không thể chịu nổi, mới cam chịu dừng lại ở một bờ sông, cả một đêm kinh hoảng, đau thương, sợ sệt bộc phát, khiến gã không khống chế được mà bật khóc thành tiếng.

Bỏ rơi tộc nhân để chạy trốn, vài Ưng vệ đều có chút mờ mịt, không hiểu sao sự tình lại biến thành thế này. Lúc nhìn Lục khóc lớn tại chỗ, họ đều lo sợ không biết phải làm sao, cũng không ai biết cần phải tiến lên an ủi gã.

Từ khi tới thế giới thú nhân này, có thể nói Lục vẫn là thuận buồm xuôi gió, Đế quốc thú nhân được thành lập càng làm cho gã nổi lên ý niệm, ở đây không có ai có thể địch nổi gã, thậm chí cảm thấy nếu mình xuyên tới cổ đại, tất nhiên cũng có thể gây nên sóng gió, không nói xưng vương xưng hậu, mà làm một đại tướng quân phụ tá minh quân quét sạch bốn phương vẫn còn dư dả. Thế nhưng trận đánh này lại phá hủy toàn bộ hùng tâm tráng chí trong lòng hắn, phá hủy tất cả sự kiêu ngạo và tự tin được thành lập ở thế giới thú nhân này, khiến gã hiểu rõ thật ra mình vẫn chỉ là một viên chức nhỏ, không có tiếng tăm gì ở nơi làm việc.

Có thể nói, đây mới là trận chiến đầu tiên có ý nghĩa thật sự của cuộc đời gã. Gã từng say mê quân sự, không chỉ từng nghiên cứu, phân tích chiến dịch xâm nhập từ cổ chí kim, đăng bài bình luận tới tận mấy triệu ký tự, nhằm vào chiến lược, chiến thuật, cùng với sự xảo quyệt trong chiến tranh, tình báo, tâm lý học, vân vân… đều được trình bày và phân tích chi tiết, còn từng vì chụp được một tấm hình máy bay quân sự mới được đưa ra bay thử, mà nằm vùng năm sáu ngày ở trong đống tuyết ngoài sân bay. Gã tự xưng kiến thức quân sự của mình sâu rộng, gã cảm thấy nếu cho gã cơ hội lên chiến trường, gã tuyệt đối sẽ không kém hơn bất cứ vị danh tướng vào trong lịch sử. Mà tất cả những gì trải qua khi đến thế giới thú nhân tựa hồ cũng chứng minh điều này, mãi cho tới đêm qua.

Đủ loại chuyện đêm qua, gã gần như không dám hồi tưởng lại. Hóa ra không phải ở bên cạnh nhìn người khác giết vài người, là có thể xem như ra chiến trường. Ra chiến trường là phải chuẩn bị tốt tâm lý lúc nào cũng có thể bỏ mạng. Mà trong không khí giết chóc và cấp bách còn có thể bình tĩnh quan sát và phân tích cục diện của địch và ta, rồi bình tĩnh chỉ huy mới có thể làm tướng. Mà gã, căn bản không có tố chất tâm lý làm tướng. Lần này đại bại, nguyên nhân cuối cùng là do bản thân gã. Nếu gã không hoảng loạn, thì làm sao đến nỗi, làm sao đến nỗi…

Trước khi nhìn không rõ năng lực và vị trí của bản thân mình, mỗi người đều sẽ ngã đau một lần, chẳng qua có người có thể đứng dậy, càng đi càng vững, cũng có người cũng sẽ vì cú ngã này mà gãy xương, vỡ đầu, từ nay về sau không thể gượng dậy. Lục bị Bách Nhĩ đánh tới mất hết can đảm, cũng bởi vậy mà phủ định bản thân hoàn toàn, gã cảm thấy thật ra mình cũng chỉ là một tên bần cùng, vô dụng, kể cả đổi một thế giới mới cũng chẳng thể hoành hành ngang ngược, bắt chước người ta thống nhất giang sơn, xây dựng bá nghiệp được. Nếu không phải bên cạnh còn vài Ưng vệ, e rằng gã sẽ không bao giờ quay lại Đế quốc thú nhân ở phương Nam do chính tay mình thành lập kia nữa. Không có lòng tin cũng không có mặt mũi.

Nhưng mặc kệ thế nào, vài Ưng vệ vẫn không trách cứ hay thậm chí vứt bỏ gã, cho nên sau khi phát tiết một trận, gã vẫn là mặt xám mày tro theo họ tiếp tục bay về phương Nam.

Dựa theo mạch suy nghĩ nhất quán của nhân vật chính trong tiểu thuyết xưng bá, nhân vật chính bao giờ cũng không có khả năng mới bắt đầu đã đại sát tứ phương, mà là trước đấy sẽ bị một danh tướng nào đó quật ngã một lần thật đau, sau đó nản lòng, mãi tới khi được người khác đánh thức, lại tập hợp mọi người, từ đó, nam chính mới thực sự đại sát tứ phương. Đương nhiên, tiền đề là gã còn có cơ hội.

Bất hạnh thay, Lục không có cơ hội, bởi Bách Nhĩ không cho gã cơ hội này.

Khi mấy người trải qua bao lần gian khổ, bôn ba núi non, rừng rậm, trở về thảo nguyên phương Nam, mới phát hiện đế quốc chính mình vất vả thành lập đã bị san bằng. Tòa thành hùng vĩ vẫn còn đó, nhưng lại không thấy một chiến sĩ Ưng tộc nào trên đấy, càng không có nghi thức chào đón như gã tưởng tượng, chỉ có thú nhân cầm cung tên nhắm chuẩn về phía họ. Một thú nhân có ngoại hình cao lớn, cường tráng, khuôn mặt anh tuấn, mỗi bên vai có một con thú con, lông trắng nằm sấp, bên cánh tay tráng kiện bế một tiểu á thú, hắn đứng ở trên tường thành, nhìn bọn họ cười to.

Thú nhân kia chính là Đồ. Cuối cùng Lục đã thấy được thú nhân gã hận thấu xương kia, lại nghĩ tới ngày đó, á thú thiếu chút nữa bắn chết mình chính là bạn đời của tên thú nhân này, bỗng nhiên đầu gã trở nên choáng váng, mắt tối sầm đi, tay chân run rẩy, nếu không phải có Ưng vệ đúng lúc kéo lấy gã, e rằng gã đã cứ như vậy ngã xuống rồi.

Nhìn mấy thú nhân Ưng tộc hoảng sợ như chó chết chủ mà vội vàng bay xa, Đồ đưa tay sờ cung tên đặt một bên, có chút tiếc nuối. Thật sự là rất cao, hắn bắn không tới.

Hóa ra lúc Bách Nhĩ vừa rời khỏi đảo Dũng Sĩ, hắn liền mang theo bốn trăm người lái thuyền tới bờ biển phương Nam, vốn là không muốn đem theo mấy đứa nhỏ, đáng tiếc chịu không nổi sự dây dưa quấn lấy của chúng, cộng thêm hắn cảm thấy để tụi nhỏ hình thành thói quen với cảnh tượng chiến đấu từ bé cũng tốt, nên cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.

Từ đảo Dũng Sĩ đến bờ biển phương Nam, nếu dùng thuyền gỗ trước kia thì cũng tốn hơn nửa lần trăng tròn, thế nhưng sau khi dựa theo đề nghị thay đổi của Bách Nhĩ, lại chỉ mất hơn mười ngày. Đợi tới phương Nam, khi biết ở đó còn không ít thú nhân Ưng tộc ở lại đóng giữ, hắn mới bỏ đi ý định tấn công trực tiếp, chuyển sang đi đường vòng, tránh thành Huyền Vũ có sự đề phòng nghiêm ngặt nhất mà đến thành Thanh Long, tìm cơ hội liên hệ với khách thú Chân đang ở thành Thanh Long, dưới sự giúp đỡ của hắn, cho vài thú nhân trộn lẫn vào làm nội ứng, thừa dịp ban đêm nội ứng ngoại hợp, làm thịt thành chủ đang mơ ngủ, nhanh chóng chiếm lĩnh thành Thanh Long. Để phong tỏa tin tức, một người Ưng tộc cũng không để chạy thoát.

Có mạng lưới quan hệ của Chân, lại có thú nhân được thả ra ở lại thủ thành, Đồ dùng tiếp chiêu cũ, liên tiếp hạ ba thành. Đáng tiếc cuối cùng vẫn là bị đối phương phát hiện, nên đánh thành hai khá vất vả. Có điều lúc đánh tới thành ba, số Ưng tộc có thể chiến đấu vừa vặn ngang ngửa với bọn họ, mà lại phân chia đóng giữ ở hai thành, có thể nói, bên Đồ đang chiếm ưu thế, cộng thêm mấy lần giao chiến trước, họ cũng thăm dò được đặc tính chiến đấu của Ưng thú, nên tuy phí chút sức lực, cuối cùng vẫn có thể hạ được thành Huyền Vũ và Đế đô. Có điều lúc này lại không thể tiêu diệt toàn bộ thú nhân Ưng tộc, mà để cho chúng chạy thoát một bộ phận nhỏ.

Nếu theo cách nói của Bách Nhĩ, thì chính là Đế quốc thú nhân này xây quá lớn, nếu duy trì vận chuyển nhân số bình thường thì sẽ không kịp, nên mới dễ dàng bị Đồ chiếm lấy như vậy. Thế nhưng theo cách Đồ nói thì lại là Ưng thú bay trên trời, hẳn là sẽ quen cư trú ở trên núi cao, nhưng chúng lại phải cố thủ ở dưới mặt đất, sao có thể không thua cho được.

Mặc kệ nói như thế nào, thì Ưng tộc hùng mạnh đã chính thức suy vong, đối với Ưng thú chạy trốn cũng như Bối Mẫu chạy trốn kia, Đồ không muốn đuổi cùng giết tận. Khi chúng không còn khả năng tạo thành uy hiếp đối với tộc khác, Đồ và các thú nhân khác sẽ dựa theo quy tắc của đại lục thú nhân, trừ khi bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không dễ dàng diệt tận một chủng tộc. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play