CHƯƠNG 135. BA NHI TỬ

Một đường không nói gì, một tay Bách Nhĩ đặt ở sau lưng, một tay khoát nhẹ lên lưng Đồ, lững thững mà quay trở về, ngược lại là Đồ thường thường nhìn trộm y, có đầy lời trong bụng nhưng lại không nói thành một câu. Bước đi của hai người cũng không chậm, đảo mắt đã tới rừng trúc bờ bên kia, chỉ là chưa đợi họ đi lên đã thấy một trái bóng tuyết trắng từ trong rừng lăn ra, rầm một phát, té trên mặt băng, còn trượt ra xa một khúc.

Đồ chết lặng nhìn con vật nhỏ kia vì bị té mà mù mịt đầu óc đang cố gắng đứng dậy, trong quá trình đứng lên còn trượt hai ba cái mới có thể miễn cưỡng đứng vững được, nhưng mà khi nó vừa định rũ lông, xoay người lại, thì kết quả lại bịch một cái, ngã xoài bốn chi ra.

Húc thở dài, không đành lòng nhìn, nên nó nâng móng vuốt lên che mắt, cảm thấy thằng út thật là mất mặt.

Đồ dại ra một lúc, rồi mới đi qua, ngậm lớp lông mềm mại ở cổ của Chiêu vẫn đang nằm sấp trên mặt băng, sau đó đi tới trước mặt Bách Nhĩ, ngốc nghếch nhìn bạn đời của mình, tứ chi như đạp trên mây, có cảm giác như đang nằm mơ vậy.

Bách Nhĩ ôm lấy Chiêu từ miệng hắn, vừa định lên tiếng, lại phát hiện Chiêu cựa quậy trong lòng mình, sau đó giãy ra, vươn cái mình nhỏ của nó, vội vàng liếm lên đầu của Đồ, liếm cho tới khi Đồ lấy lại tinh thần, sau đó hắn bắt đầu liếm lại, nó mới vừa lòng mà ngừng liếm.

“A phụ!” Đúng lúc này, phía sau Bách Nhĩ vang lên tiếng gọi vui sướng và kích động của Cổ.

Đồ nghiêng đầu qua nhìn, kết quả liền nhìn thấy trên lưng con sư tử vàng nhỏ có một tiểu á thú mặc quần áo bông, bên ngoài khoác da thú tuyết trắng, ngồi ngay ngắn. Lời nói trong cổ họng, trong mắt Đồ cứ như vậy bị mắc kẹt, lần này ngay cả chân cũng không biết phải bước như thế nào.

Ngược lại là Cổ mang theo Tiêu Đồ chạy chậm tới trước mặt Đồ, sau đó nằm sấp xuống, Tiêu Đồ từ trên lưng Cổ trượt xuống, đợt tới lúc Cổ giúp bé đứng vững, bé mới đan chéo hai tay trước ngực, hơi khom người về phía Đồ, làm đại lễ tham kiến trưởng giả ở đại lục thú nhân, cung kính gọi “Phụ thân đại nhân!”

Môi Đồ run run thật lâu, sau đó bước qua ngửi mấy cái, cuối cùng lại là chân tay luống cuống quay đầu nhìn Bách Nhĩ “Bách Nhĩ…” Trong ánh mắt hắn tràn đầy cầu xin, bối rối và mờ mịt. Một đứa con đã vui mừng lắm rồi, hai đứa xuất hiện, mặc dù có chút khiếp sợ, nhưng vẫn có thể gắng gượng thừa nhận. Thế nhưng lúc phát hiện mình có tận ba đứa con, hơn nữa đứa thứ ba còn là tiểu á thú trân quý, hắn liền cảm thấy niềm hạnh phúc này thật sự quá lớn, lớn tới mức mặc dù hắn có thể thong dong quản lý toàn bộ bộ lạc Dũng Sĩ với thú nhân dũng mãnh hoặc ngang ngược, nhưng lại không biết phải phản ứng thế nào với tình huống trước mắt này. Hơn nữa, hắn không kiềm chế được suy nghĩ có phải còn có đứa thứ tư, thứ năm lại từng bước đi ra không, nếu vậy thà rằng lập tức xuất hiện hết trước mặt hắn còn hơn, để tránh trái tim nhỏ của hắn chịu không nổi vui sướng và kích động mỗi lần lại tăng vọt lên này.

Bách Nhĩ ho nhẹ một tiếng, xoay người xoa đầu Tiêu Đồ, tán thưởng, sau đó ôm bé đặt lên lưng Đồ, ở phía sau Húc.

“Có ba đứa. Đây là lão đại Tiêu Đồ, đứa đầu tiên ngươi thấy là Húc, nó thích ra ngoài rèn luyện với Tát, còn đứa bé trong lòng ta là Chiêu, đứa duy nhất còn chưa thể biến hóa.”

Nghe y giới thiệu xong, Đồ đi vòng hai vòng tại chỗ, một chốc đưa lưỡi liếm Bách Nhĩ, Chiêu, Cổ, một chốc lại quay đầu liếm hai thằng bé trên lưng mình, hắn vui mừng tới mức không biết phải làm thế nào, cuối cùng vẫn là gầm một tiếng dài với bầu trời xanh xám, những ngọn núi trùng điệp cùng với những hạt tuyết tung bay.

Tiếng gầm hùng hồn, uy mãnh đó khiến Chiêu ngốc đang rúc trong lòng Bách Nhĩ cũng nhảy lên lưng Đồ, song song đứng với Húc, vểnh cái mông nhỏ lên cùng nhau gào. Ba con thú lớn nhỏ phát ra tiếng gầm làm chấn động tới mức Tiêu Đồ phải túm chặt lấy lớp lông dài của Đồ mới miễn cưỡng ngồi vững được, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn của bé lại hơi ngưỡng lên, giống như đang kiêu hãnh vì phụ thân và huynh đệ của mình. Cổ lẳng lặng đứng bên cạnh Bách Nhĩ, ánh mắt trầm tĩnh mà vui sướng của nó nhìn cảnh tượng này, nó biết a mạt không cần phải mang theo ba đệ đệ nhỏ tuổi bôn ba khắp nơi nữa.

“Thần thú của tôi ơi!” Đoàn người Nguyên xa xa nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc hô lên, ngay cả những thú nhân bình tĩnh nhất cũng không thể bình tĩnh nổi, họ chưa bao giờ nghĩ tới thủ lĩnh nhà mình có tới ba hài tử, lại còn được sinh ra và nuôi sống khi thủ lĩnh mình mất tích. Theo như cái này thì, mắt chọn bạn đời của thủ lĩnh quả nhiên là hơn xa người khác.

Bởi vì đột nhiên nhảy ra ba tiểu hài tử, khiến cảnh tượng gặp lại lần này hoàn toàn khác với tưởng tượng vô số lần của Đồ, không tìm được cơ hội ở riêng với Bách Nhĩ, muốn thân mật chút cũng không được, vừa vui mừng vừa oán giận, hắn dứt khoát chở ba đứa con trai, còn mang theo một đứa con nuôi, đi tới trước mặt huynh đệ mình khoe khoang. Tới khi chọc người ta nóng mắt không thôi, dâng lên suy nghĩ cướp lấy thú con để chơi đùa, thì hắn lại xoay người, đắc ý mang theo các con đi tới vài huynh đệ trước kia của mình. Từ miệng những người khác, hắn mới biết, hóa ra trong thời gian hắn mất tích, Bách Nhĩ vẫn đi tìm hắn, thậm chí còn tới tận thảo nguyên phương Nam, trong lòng hắn lập tức vừa tự hào vừa chua xót, và nhiều hơn là áy náy, nào còn có thể ngây ngốc ở bên ngoài nữa, mà vội vàng trở về nhà mình.

Bách Nhĩ thừa lúc hắn ra ngoài, đã nấu xong nước nóng, cũng nấu xong bữa tối. Nhìn thấy mấy cha con hùng dũng trở về, y không khỏi bật cười, đang muốn mở miệng bảo Đồ vào ngâm nước nóng, tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chút, thì ai ngờ thú nhân này lại hóa thành hình người, ôm y vào lòng.

“Bách Nhĩ, ta nhớ ngươi.” Sau khi ôm y xoay tròn một vòng, lúc đối mặt với Bách Nhĩ, rốt cuộc Đồ đã có thể nói ra một câu hoàn chỉnh, dù cho mấy chữ này cũng không thể biểu đạt hết tình cảm của hắn.

Bách Nhĩ bị hắn náo loạn cũng trở tay không kịp, đột nhiên nghe thấy một câu như vậy, bên tai không hiểu sao lại hơi nóng lên, nhưng may mà lý trí của y vẫn còn, biết bên cạnh còn mấy đứa nhỏ đang nhìn, nên chỉ dung túng hắn một lát, liền đẩy ra.

“Đi tắm một cái đi.” Y nhấc nồi nước nóng trên lò sưởi, đi tới cái buồng nhỏ được chắn bằng trúc.

Đồ vội vàng nhận lấy, tự mình đổ nước vào trong thùng tắm lớn, cảm thấy nước còn hơi nóng, nhưng mà vẫn có thể chịu được, liền không thêm nước lạnh nữa, cứ như vậy ngồi thẳng xuống. Nước ấm chảy qua làn da, sau cơn run rẩy ban đầu, lỗ chân lông cả người dường như đều mở ra, thoải mái đến mức hắn bất giác khẽ rên thành tiếng.

Bách Nhĩ giao chuyện nấu nướng lại cho Cổ, định lên lầu lấy quần áo cho Đồ, thì lại thấy Chiêu đang rón rén chạy vào gian buồng tắm, y biết tật xấu thích nghịch nước của thằng nhóc này lại tái phát, thế nhưng ở trời hạ đại tuyết này, nơi đây lại thiếu thầy thuốc, dược liệu, bị bệnh thì ngay cả nội công của y có tốt hơn cũng không chữa nổi. Nên y duỗi tay ôm thằng nhóc trở về, đặt nó ở giữa Húc và Tiêu Đồ, nói một câu, trông kỹ đệ đệ các con đấy, rồi mới xoay người lên lầu, không bao lâu y liền cầm một bộ quần trong làm bằng vải bông và một chiếc áo khoác vải bông dài, mỏng đi tới. Đây là vào mùa tuyết rơi lần trước, sau khi á thú bộ lạc học được cách dệt vải bằng quả bông, y liền nhờ A Chức dựa theo kích thước cơ thể Đồ để may. Bởi vì thú nhân vào đông chỉ ở nhà mới có thể hóa thành hình người, không cần đi săn, mặc áo khoác cũng sẽ không ảnh hưởng tới hoạt động hàng ngày, cho nên y dựa theo kiểu dáng y phục nam nhân kiếp trước để làm. Còn quần áo mùa mưa đương nhiên cũng có chuẩn bị, là quần áo bằng vải lá, vừa mát mẻ vừa thoáng, dù sao cũng bảo đảm vô luận Đồ trở về lúc nào đều có quần áo để mặc.

Cầm quần áo đưa vào gian buồng tắm, Đồ đang nhắm hai mắt, ngửa mặt, tựa vào thành thùng tắm, nghe thấy tiếng động hắn lập tức mở hai mắt ra, trong khoảng khắc đó đôi mắt hắn chợt lóe ra tia sắc bén, nhưng rất nhanh liền biến mất. Hóa ra, họ đi vội vàng hơn một tháng trên đường, do lúc đó quá hưng phấn, nên hắn không có cảm giác gì, thế nhưng sau khi ngâm qua nước ấm, thần kinh cơ bắp đều dãn ra, mới bất tri bất giác thiếp đi. Vừa rồi nghe thấy tiếng động, thuần túy là cảnh giác theo bản năng thôi, tới khi nhớ ra mình đã về nhà, hắn mới thả lỏng lại.

“Muốn thêm nước ấm nữa không?” Bách Nhĩ cầm quần áo đặt lên cái giá bên cạnh, hỏi. Vào mùa tuyết rơi, nước lạnh đi rất nhanh, còn chưa ngâm thoải mái thì đã lạnh đi rồi, nên y mới hỏi câu này.

“Không cần đâu.” Đồ lắc đầu, rào rào đứng lên trong thùng tắm, sau đó bước ra bên ngoài, cơ thể rắn chắc, tráng kiện cứ như thế không hề che chắn mà hiện ra trước mắt Bách Nhĩ.

Bách Nhĩ nhìn thấy vết thương cũ trên người hắn, nhận ra hình như là do roi, mà ở bả vai lại càng nghiêm trọng, trong lòng y hiện lên một liên tưởng không tốt, nhịn không được đưa tay sờ lên, hỏi “Những vết này là sao?” Từ lúc hai người gặp lại, tâm tình đều bị vui sướng và kích động lấp đầy, nói chuyện cũng chỉ được hai ba câu, đương nhiên chưa có cơ hội hỏi những chuyện phát sinh khi rời xa nhau. Nên đột nhiên thấy cơ thể chồng chất vết thương của Đồ, vả lại lúc nhìn ra là do con người làm, y lập tức cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay bóp chặt, vừa đau vừa giận, chỉ hận không thể phân thây vạn đoạn kẻ đã làm tổn thương Đồ.

Trong phút chốc bị y chạm vào, Đồ bất giác run rẩy, vật ở dưới hơi ngẩng đầu lên, nếu không phải bọn nhỏ đều đang ở gian ngoài, hắn đã sớm nhào qua, đè Bách Nhĩ xuống. Thế nhưng hiện tại lại chỉ có thể nhanh chóng làm khô nước trên người, sau đó lấy quần áo qua loa mặc vào.

Cơ thể khát vọng của hắn truyền rõ ràng qua đầu ngón tay của Bách Nhĩ, Bách Nhĩ hơi quẫn bách, tự dưng lại làm ra hành động khiến người ta suy nghĩ viển vông, vì thế y nhanh chóng chỉnh quần áo ngay ngắn lại cho hắn. Lúc buộc đai lưng, Đồ vẫn nhịn không được, vươn tay ra, ôm chặt người kia vào lòng.

“Ta luyện ra khí rồi.” Dán vào tai Bách Nhĩ, Đồ trịnh trọng tuyên bố, nói xong, khuôn mặt hắn đầy chờ mong nhìn đối phương, hiển nhiên là vẫn nhớ kỹ giao hẹn trước kia của hai người.

Bách Nhĩ lại cảm thấy bên tai bắt đầu nóng lên, y không bài xích, ngược lại trong lòng thật ra cũng muốn mập hợp cùng đối phương, có điều y chỉ mỉm cười, đưa tay ấn lên mạch ở cổ tay của Đồ, đưa dòng chân khí vào suy đoán, lại bị nội lực hùng hậu sinh sôi không ngừng trong đó làm cho kinh ngạc. Nhưng lúc này không phải thời điểm hỏi chi tiết, nên y chỉ lộ ra ánh mắt tán thưởng, thản nhiên nói “Những gì ta đã nói tất nhiên sẽ giữ lời.” Sau đó đẩy người kia ra, rồi bước ra khỏi gian buồng tắm. Hai người còn cứ dây dưa như vậy, thì e rằng chính y cũng không kiềm chế nổi hoặc không đành lòng kiềm chế chuyện này phát triển lên.

Đồ sửng sốt một lát, sau đó suy nghĩ cẩn thận một lúc mới nhận ra ý tứ trong lời nói của Bách Nhĩ, hắn lập tức cảm thấy cơ thể mình khô nóng, chờ thêm một khắc nữa cũng thấy gian nan. Thật vất vả đợi tới bữa tối, ăn xong, dỗ mấy đứa nhỏ đi ngủ, hắn liền khẩn cấp kéo Bách Nhĩ lên lầu.

Khao khát hôn lên, vội vã triền miên, không có xấu hổ chống lại dục vọng, cũng không có không cam tâm khi nằm dưới thân người khác như giống cái, hai người kết hợp chặt chẽ với nhau, hung mãnh tiến công và nghênh hợp lại, cảm nhận nhiệt độ cơ thể và sự tồn tại của nhau, giống như vốn dĩ là một chỉnh thể vậy.

Sau khi mọi thứ bình ổn lại, nhiệt tình lại thật lâu vẫn không tan đi, Đồ ôm Bách Nhĩ vào lòng, cơ thể hắn chen vào giữa hai chân y, cũng không chịu rút dục căn ra.

“Chỗ này là sao?” Trong lòng Bách Nhĩ nhớ tới vết thương nhìn thấy lúc Đồ tắm, sờ soạng, xoa lên vị trí trong trí nhớ, quả nhiên chạm vào một vết sẹo lồi ra ở đó.

“Ta rơi xuống núi, trôi theo dòng sông, bị bộ lạc Giao Nhân nhặt về, sau đó bán cho Bối Mẫu.” Đồ không muốn Bách Nhĩ lo lắng, nên chỉ dùng vài câu ngắn gọn kể lại chuyện quá khứ, nhưng hắn lại không biết Bách Nhĩ đã từng đến đảo Bối Mẫu, thậm chí còn nhìn thấy cảnh tượng thú nhân bị đối xử ở nơi đó.

Trong lòng y hối hận vô cùng, nhưng lại không nói nên lời, vì vậy chỉ có thể đưa tay vuốt ve vết sẹo kia, sau đó ôm chặt đối phương, đồng thời trong lòng dâng lên sát ý trước nay chưa từng có.

Đồ không muốn Bách Nhĩ lãng phí tâm tư trên chuyện này, vì thế hắn lại kể chuyện ăn thịt bạn đời rùng rợn và kỳ lạ của Bối Mẫu ra, để dời lực chú ý của y đi.

“Nếu không trải qua chuyện này, chắc vĩnh viễn ta đều sẽ không luyện ra khí cơ đâu.” Cuối cùng, hắn cảm khái nói. Đồng thời trong lòng cảm thấy may mắn tuy mình mất trí nhớ, nhưng cũng chưa bao giờ quên tên của Bách Nhĩ và những thứ y từng dạy cho hắn. Nếu không muốn tự cứu mình, e rằng không dễ dàng như vậy.

Bách Nhĩ dịu dàng sờ tóc hắn, không nói là, luyện không ra cũng không sao, bởi vì chuyện đó liên quan tới tính tự tôn tự cường của thú nhân, không chấp nhận bị bất luận kẻ nào xem nhẹ.

“Hiện tại ngươi không chỉ là luyện ra khí đâu, mà còn đả thông Đại chu thiên nữa, chỉ cần biết vận dụng nội lực, ở đại lục này xưng dũng sĩ đệ nhất cũng không quá.” Y nhàn nhạt nói, trong lòng lại nghi hoặc, dù sao luyện ra khí cơ còn đả thông được đại chu thiên cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Ngay cả Tát thuộc loại kỳ tài luyện võ, tới giờ cũng chỉ đả thông được mấy cái kinh mạch, chặng đường tới kinh mạch toàn thân còn xa lắm, lại càng không nói tới những người khác chưa đạt được bước này.

Đồ hơi kinh ngạc, hắn biết đả thông đại chu thiên nghĩa là sao, lần trước Bách Nhĩ chính vì cái này mà toàn thân tê liệt, sau khi khỏe lại, liền trở nên lợi hại hơn trước kia biết bao nhiêu. Thế nhưng ngoại trừ cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, ngũ quan nhạy bén, còn có sức lực dùng không hết, thì không cảm thấy lợi hại gì đặc biệt cả, chỉ có cái lần Ưng tộc đột kích đó, hắn từng đánh bậy đánh bạ, dùng một chưởng mà đánh chết tên Ưng nhân đã giết thú nhân bộ lạc họ. Mà sau này, hắn thử lại, cũng không đạt được hiệu quả này.

Sau khi hắn hỏi ra nghi vấn trong lòng, Bách Nhĩ không khỏi bật cười, y chỉ nói “Mai ta luận bàn với ngươi.”

Đồ cũng không tình nguyện thảo luận vấn đề sát phong cảnh này, nghe vậy cũng không gò ép, bận tâm nữa, sau khi hàn huyên thêm vài câu, hai người liền giữ tư thế ôm nhau đó, bắt đầu một đợt kịch chiến mới. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play