CHƯƠNG 109. TRƠ TRẼN

Cổng thạch viện có người trông coi, khó trách Na Nông không thể xông thẳng vào. Lúc Bách Nhĩ cùng Đồ sóng vai đi ra, thì nhìn thấy Na Nông tựa lưng vào tường đá, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tuy Bách Nhĩ biết bọn họ đến đây, nhưng giờ y mới nhìn thấy Na Nông, nhìn á thú kia mất đi vẻ kiêu ngạo và sáng sủa ngày xưa, trở nên bình thường không khác gì các á thú khác, trong lòng Bách Nhĩ có hơi bất ngờ. Nhưng vừa nghĩ tới tình cảnh mấy tháng nay của y, âu cũng là điều dễ hiểu.

Cảm thấy có người đi ra, Na Nông ngẩng đầu, trong phút chốc nhìn thấy Đồ, sắc mặt y lộ ra vui mừng, nhưng khi phát hiện có cả Bách Nhĩ, vẻ vui mừng đó liền được thu lại, thay vào là sắc mặt kinh ngạc.

“Tìm ta có việc gì?” Lúc còn cách bốn năm bước, Đồ ngừng lại.

Na Nông nhìn Bách Nhĩ, trên mặt lộ ra do dự, đợi một lát, sau khi phát hiện Đồ, người luôn hiểu rõ tâm tư của mình nhất cũng không dựa theo ý của y đuổi người kia đi, Na Nông mới đành mở miệng “Đồ, ta có thể nói chuyện riêng với ngươi một lát không?”

“E rằng không được.” Mở miệng không phải Đồ, mà là Bách Nhĩ. Trên mặt Bách Nhĩ mang theo nụ cười thản nhiên, lại khiến người ta cảm thấy lạnh lùng đến khó diễn tả.

“Ta không hỏi ngươi, người ta hỏi là Đồ.” Trước mặt Bách Nhĩ, Na Nông vẫn chứa đầy thù hận và cảm thấy mình hơn người, dù cho giờ y đã sa sút tới tình trạng này. Vì thế vừa nghe đối phương mở miệng, y lập tức theo bản năng, ưỡn thẳng lưng, kiêu ngạo nói.

Bách Nhĩ sờ mũi, ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn sang cái lều đang được dựng lên cách đó không xa, bên tai vang lên giọng nói của Đồ “Ý của Bách Nhĩ chính là ý của ta.”

Na Nông kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, mấp máy môi hồi lâu mới nói ra được một câu “Tại sao?”

“Bởi vì Bách Nhĩ là bạn đời của ta.” Đồ nắm chặt tay Bách Nhĩ, không chút do dự nói. Lúc nói ra vài chữ kia, trong lòng hắn lại hiện lên cảm giác hạnh phúc kỳ lạ, khi đó hắn mới biết hóa ra mình vẫn chờ thời khắc này, chờ thời khắc được đứng sóng vai với Bách Nhĩ, tuyên bố hai người là bạn đời của nhau cho những người khác biết, dù cho đối phương là Na Nông cũng không sao cả.

Nghe thấy lời hắn nói, lúc này Na Nông mới chú ý hai người đang nắm tay nhau, trên mặt y lộ ra biểu tình không thể tin, rồi lạnh lùng nói “Không thể nào. Không phải ngươi vẫn luôn nói muốn ta làm bạn đời của ngươi sao? Hiện tại ta đồng ý… Ta đồng ý. Chẳng lẽ còn không được sao? Ngươi cần gì phải lấy kẻ khác ra chọc giận ta? Lại còn là một kẻ quái dị như vậy…” Có lẽ bởi vì kích động, có lẽ bởi vì hoang mang, giọng nói của y hơi lên cao, khiến Đồ nghe thấy không khỏi khó chịu mà nhíu mày lại.

Một tiếng chát vang lên, những lời nói lộn xộn ngừng lại. Đồ xoa nhẹ lên mũi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Na Nông bị một cái bạt tai mà ngã xuống đất, giọng điệu cảnh cáo nói “Bách Nhĩ là bạn đời của ta, đừng để ta nghe thấy ngươi hay bất luận kẻ nào nói xấu hay làm chuyện không tốt với y.” Mãi tới khi xác định đối phương nhận thức rõ rệt tình cảnh trước mắt, hắn mới chậm rãi nói “Trước kia ta từng theo đuổi ngươi, thế nhưng ngươi đã từ chối. Thời điểm ngươi từ chối ta, ngươi nên biết, ta không có khả năng đứng tại chỗ mãi mãi chờ ngươi, không ai chờ ngươi vĩnh viễn cả. Hiện tại ngươi đã là bạn đời của người khác, vậy thì hãy làm chuyện ngươi nên làm đi, chứ không phải vọng tưởng thứ không thuộc về mình.” Dù sao cũng đã theo đuổi một thời gian dài, nên hắn nhẫn nại khuyên bảo vài câu. Nếu đổi lại là người khác, hắn sẽ chẳng thèm nói những lời này đâu. Nói xong, Đồ kéo Bách Nhĩ vẫn lãnh đạm, bàng quan xem trò khôi hài này trở về.

“Thế nhưng ta không muốn làm bạn đời của năm thú nhân… Ngươi không biết bọn họ đáng sợ biết bao nhiêu đâu, mỗi ngày đều phải làm cái loại chuyện ghê tởm đó, mỗi ngày đều phải làm… Đồ, ngươi cứu ta đi, xin ngươi hãy cứu ta đi…” Na Nông đột nhiên nhào tới, khóc lóc vô cùng thê thảm. Nếu là người không hiểu chuyện, chỉ e đã rơi nước mắt đồng tình rồi.

Nếu trước kia Bách Nhĩ còn cho rằng Na Nông có chút thông minh, như vậy hiện tại y có thể khẳng định á thú này rất ngu xuẩn, hơn nữa là ngu xuẩn tới cực điểm. Trước mặt người theo đuổi mình ngày xưa nói về bạn đời mình như vậy, đến tột cùng là dựa vào cái gì hả? Là vì trong lòng người theo đuổi khi xưa vẫn lưu lại tình cũ? Hay là bạn đời hiện tại khoan dung và cưng chiều quá? Nếu cả hai điều này đều không có, vậy sau này, y còn nghĩ mình có thể trải qua ngày lành ư? Quả nhiên y đánh mất Đồ cũng là điều rất tất nhiên. Địa ngục thế nhân do nhân tự tạo, có lẽ y sẽ không bao giờ cũng không có cách nào để hiểu được đạo lý này.

“Ta cũng sẽ làm ra loại chuyện ghê tởm đó.” Đồ né mình, tránh khỏi Na Nông nhào tới, đồng thời nghiêng người bảo vệ Bách Nhĩ, để tránh y bị ngộ thương, miệng thì cười lạnh nói, cảm giác lời mình nói lúc nãy như vô ích vậy.

Đối với Na Nông mà nói, Đồ đã là cọng sơm cuối cùng của y, sao y có thể dễ dàng bỏ qua, nghe hắn nói thế, y lại không hề do dự mà nói ngay “Nếu là ngươi, thì ta tình nguyện, ta tình nguyện. Kể cả để ta cùng y…” Na Nông nhìn Bách Nhĩ, may mà còn nhớ lời Đồ nói phía trước, không có nói ra từ khó nghe về y “… cùng y làm với ngươi, ta cũng tình nguyện. Ta không chê y, sau này cũng không chê y, thật đó.”

Nghe y nói như thế, mặt Đồ lập tức đen đi, mặt Bách Nhĩ cũng đen đi, người đứng trong góc tường viện lại phì cười.

“Ta không muốn. Ta chê ngươi.” Đồ cảm thấy ghê tởm, vừa nghĩ tới cơ thể Bách Nhĩ bị kẻ khác nhìn thấy, dù cho đối phương là á thú, hắn đều muốn xông lên giết người. Nói xong, hắn đột nhiên quát lớn “Đằng, đưa y trở về, nói cho những người kia, trông cho kỹ bạn đời của mình.”

Gần như lập tức, có một thú nhân từ trong viện bước ra, dù đã cố gắng giữ cho khuôn mặt không thay đổi, nhưng vẫn làm người ta thấy được khóe môi hơi cong lên của hắn. Vốn Đằng còn vì chút tình cũ với Na Nông, nên đến xem coi có giúp gì được không, nên hắn mới trốn sau tường nghe lén, ai ngờ lại khiến hắn nghe được những lời như vậy, khiến chút ý niệm còn sót lại trong lòng hắn hoàn toàn biến mất. Hắn không thể nào tưởng tượng nổi, đến tột cùng là cuộc sống ra nông nỗi nào lại có thể khiến một á thú kiêu ngạo trước kia biến thành kẻ không biết xấu hổ như bây giờ.

Lần này vô luận Na Nông khóc lóc, giãy dụa thế nào, Đằng cũng không có một tia mềm lòng, mà kéo y về nơi y nên về. Tại chỗ để lại hai phu phu đen mặt nhìn nhau. Đồ có chút chột dạ, thầm trách mình lẽ ra không nên kiên quyết kéo Bách Nhĩ theo. Bách Nhĩ thì vẫn đang ôm một bụng lửa giận vô danh, bình sinh y còn chưa từng bị vũ nhục như vậy, nhưng mà nếu nói muốn phát tiết sang Đồ lại cảm thấy tựa hồ có chút chuyện bé xé ra to, không phát tiết ra thì mình lại nghẹn đến khó chịu.

“Xem ra y cùng làm với vài thú nhân nên quen rồi.” Một lát sau, lúc Đồ còn luống cuống tay chân, Bách Nhĩ chậm rãi nhếch môi cười, lạnh lùng nói.

Mồ hôi lạnh theo tấm lưng của Đồ rơi xuống, trong lòng hắn dâng lên cảm giác không ổn, quả nhiên liền nghe Bách Nhĩ nói tiếp “Từ hôm nay trở đi, ngươi ngủ ở gian ngoài, không luyện ra khí cơ thì đừng mơ tưởng tới chuyện khác.” Nếu không đè cái cảm giác ghê tởm này xuống, y không thể xác định lúc hai người làm, mình có đạp hắn ra ngoài cửa sổ không nữa.

Hai câu trước sau lại hoàn toàn không liên quan, nhưng Đồ chỉ có thể trưng ra khuôn mặt đau khổ, chứ không dám nói gì. Hắn biết giờ mình nói bất cứ cái gì cũng chỉ làm Bách Nhĩ thêm tức giận thôi, cho nên đành phải đợi về sau nghĩ cách làm y thay đổi chủ ý. Đương nhiên, cố gắng luyện công cũng rất quan trọng, có lẽ chờ khi hắn sinh ra khí cơ, Bách Nhĩ vui mừng sẽ quên luôn chuyện này cũng không chừng.

Trở lại phòng ở, Tát đã ăn xong, Cổ đã dọn nồi bát, đang cùng mấy đứa nhỏ khác chơi trong sân. Thấy hai người trở về, nó lập tức chạy ra đón. Đối mặt với Cổ, Bách Nhĩ vẫn ôn hoà như cũ, xoa đầu nó, bảo nó chơi thêm một lát nữa liền về luyện công, rồi còn đi ngủ. Cổ hiếu kỳ nhìn qua Đồ đang trưng ra biểu tình không tốt lắm, tuy nó còn nhỏ, nhưng cũng biết rõ chuyện trước kia của Đồ, nên sau khi tự hỏi, nó quyết định không hỏi vẫn là tốt hơn, dạ một tiếng, nó liền xoay người chạy đi.

“Bách Nhĩ, chúng ta đi tắm đi.” Sau khi đi một vòng trong nhà, Đồ thật cẩn thận đề nghị. Lúc này hắn không có nghĩ được cái gì hết, chỉ nghĩ làm sao dời lực chú ý của Bách Nhĩ đi mà thôi.

“Trước khi về ta đã tắm rồi.” Bách Nhĩ thản nhiên nói, sau đó đi nhanh lên lầu, trên trán cũng không thấy dấu hiệu tức giận lúc nãy.

Đồ vội vàng đuổi theo, lúc muốn đi vào gian trong thì bị ánh mắt của Bách Nhĩ thản nhiên đảo qua, hắn liền vội vàng dừng chân, trong lòng biết lần này thật sự không còn chút đường sống rồi. Gãi đầu, hắn ngoan ngoãn qua gian ngoài đã lâu lắm rồi không dùng tới, ngồi xuống khoanh chân, thành thật luyện công.

Từ ngày đó trở đi, có thể nói Đồ dùng mọi chiêu thức mình có để dỗ Bách Nhĩ, cũng bởi vậy mà mỗi lần đi săn trở về hắn sẽ hái rất nhiều thứ trong mắt người khác đều là kỳ lạ và vô dụng. Thí dụ một loại quả nhỏ có vị cay, lá cây có mùi nồng, còn có một vài loại cỏ, rễ cây cổ quái, vân vân. Bách Nhĩ đều nhận lấy, từ trong đó cũng chọn ra được thứ hữu dụng, dùng lúc còn tươi hoặc phơi khô, nghiền thành bột, cũng chầm chậm đoán ra được một số cách có thể làm cho mùi vị thức ăn thêm ngon miệng và phong phú. Đương nhiên, quá trình trong đó không cần nhiều lời, từng có một thời gian, mỗi ngày mặt Đồ với Cổ đều xanh mét, còn Tát thì gần như không dám bước vào nhà họ một bước nào.

Đương nhiên, những thứ Đồ đem về để lấy lòng Bách Nhĩ, Bách Nhĩ cũng vui vẻ nhận, còn báo đáp hắn nữa. Bình thường Bách Nhĩ đối với Đồ cũng rất tốt, gần như có thể nói là chiều hắn từ ngoài vào trong, thế nhưng vấn đề luyện công lại tuyệt đối không có nhân nhượng. Còn chuyện của Na Nông, thật ra qua hai ngày y đã không để ý tới nữa, sở dĩ y kiên trì như vậy, chủ yếu vẫn là vì nghĩ tới lòng tự trọng của Đồ. Y biết rõ, nếu không nhẫn tâm ép Đồ luyện ra khí cơ, đợi sau này có càng nhiều thú nhân luyện thành, tới lúc đó, đối với một thú nhân luôn đứng trên mọi người tuyệt đối sẽ là một đả kích lớn. Nếu Tát có thể luyện ra, lại có ai dám chắc những người khác sẽ không luyện ra nhanh hơn đây? Y vĩnh viễn không hi vọng nhìn thấy bạn đời của mình lộ ra biểu tình nản lòng. Ngoại trừ sự thật chứng minh Đồ không phải là người thích hợp luyện công, y mới có thể suy xét tới biện pháp khác để an ủi hắn.

Thế nhưng chuyện này để sau rồi nói, nhắc tới sáng sớm ngày thứ hai, khi những người mới tới nhìn thấy á thú và thú nhân bộ lạc dầm mưa tập luyện đều sợ ngây người. Sau đó có một thú nhân tới tìm Đồ, nói với hắn chuyện muốn gia nhập bộ lạc. Thú nhân kia tên là Kinh, là một con thú có cánh, lông vàng kim, khác với Ưng tộc phương Nam, cánh của y chỉ hiện ra khi ở hình thú thôi. Đồ nghĩ tới lời Bách Nhĩ từng nói, đối với người này không khỏi lưu tâm hơn.

“Ngươi bảo ta làm sao có thể tin tưởng ngươi?” Đồ tỏ ý những người khác tiếp tục luyện tập, còn mình thì cùng Kinh đi tới gần chỗ Bách Nhĩ, lúc này hắn mới lên tiếng hỏi. Trong lời nói của hắn cũng không che giấu sự tức giận và bất mãn của mình, rõ ràng nói cho đối phương biết mình rất không thích cách họ tiến vào trong thung lũng.

“Ta biết ngươi ám chỉ chuyện chúng ta bám theo Tát, còn cả chuyện ở trong sơn động kia nữa.” Kinh cười khổ, y là một thú nhân tráng niên chính trực (tầm 30 tuổi), nhìn qua anh tuấn mà trầm ổn, phong độ có phần tương tự tộc trưởng Viêm của bộ lạc Đại Sơn.

Đồ hừ một tiếng, không nói tiếp.

“Chuyện trong sơn động, ta không có gì để nói. Còn chuyện bám theo Tát, tuy mười mấy người chúng ta có thể sống sót, thế nhưng nếu đi cùng đám Tát, xác suất sống sót của chúng ta sẽ càng cao hơn. Là ta bảo họ làm như vậy đấy. Trải qua nhiều chuyện như thế, ta cũng xem như hiểu ra, mặt mũi là cái gì chứ, có thể sống tốt mới là điều quan trọng nhất.” Kinh thản nhiên thừa nhận tâm tư của mình, mắt y quét về các thú nhân và á thú nghiêm túc rèn luyện xung quanh, thậm chí có chút tự hào nói “Sự thật chứng minh, quyết định của ta là chính xác.” Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play